Vincent cố gắng hiểu câu này.
Người đứng đầu Tháp Trắng? Kẻ trên trời rơi xuống đứng top 1 Bảng Đen 4 năm trước? Là Y thiết kế hệ thống điều khiển trung tâm phi thuyền cho họ?
Nhưng người trước mặt này không phải chỉ là ông chủ nhỏ của chỉ huy mới học năm 2 Turan hay sao?
Vincent có chút choáng váng.
Hơn nữa cậu có nghe đồn là Y hơn 40 tuổi rồi, không rõ nam nữ, nhưng hai mắt có chứa tuệ quang, mi tâm có một vết nhăn, là một người trung niên ít nói!
Kỳ Ngôn mới bao lớn? Vừa thành niên không bao lâu mà sao thành người trung niên rồi!
Tính lại, không lẽ Kỳ Ngôn mới 16 tuổi đã làm xong hệ thống điều khiển trung tâm phi thuyền?
Vincent nhìn cái người chuyện gì cũng không biết - Erich - rất muốn kéo tên này qua một bên kể hết mấy chuyện mình biết! Tiếc là lúc này không hợp nên cậu ta chỉ có thể nhịn xuống, một chữ cũng không dám phun ra ngoài, nhịn cực kì khổ.
Erich không chú ý đến cái vẻ mắt đi mày lại của Vincent, chỉ kinh ngạc về vẻ ngoài và tuổi tác của Y.
Anh ta còn phát hiện Lục Phong Hàn đang đứng yên tại chỗ, không đưa tay lên bắt.
Rất kì lạ.
Quân đội luôn duy trì quan hệ hợp tác tốt đẹp với Tháp Trắng.
Trong thời đại vũ trụ, chiến tranh từ lâu đã không còn đơn thuần là so mạng người, mà là so đấu về trình độ khoa học kĩ thuật.
Tỷ như mấy chục năm trước, dựa vào kỹ thuật truyền tin mới mà Tháp Trắng làm ra khiến sự chuẩn bị 10 năm của quân Phản Loạn thành công cốc, do thông tin quấy nhiễu liên tục mà thành một nắm cát rời rạc, bị quân Viễn Chinh đè đánh.
Cho nên về mặt đối ngoại với Tháp Trắng, quân đội vẫn luôn ôm thái độ tôn kính, đặc biệt là quân Viễn Chinh ở tiền tuyến càng sâu sắc – đồ mà Tháp Trắng đưa đến thường có thể cứu mạng vài ngàn quân nhân.
Bọn luôn rất tôn trọng.
Nhưng giờ đây, Lục Phong Hàn lại có vẻ không để mắt đến bàn tay đang đưa ra của Y.
Khi Erich muốn nhắc khéo thì Lục Phong Hàn cũng động đậy.
Anh nhấc tay nắm chặt tay Kỳ Ngôn, dùng lực không lớn nhưng không cách nào rút ra được.
Bị đầu ngón tay lạnh lẽo đâm vào, Lục Phong Hàn thấp giọng hỏi: "Sao lại lạnh như vậy?"
Nói xong lại buông tay ra, đi về trước nửa bước, dùng tay phải cởi áo khoác quân phục, cẩn thận khoác lên người Kỳ Ngôn.
Trông động tác như ôm Kỳ Ngôn vào lòng.
Rõ ràng với khoảng cách gần thế này cơ thể phải khó chịu, nhưng thân thể lại giống như đã quen rồi, đứng tạy chỗ không động đậy, không chút phản kháng.
Trên vai nặng thêm một chút, Kỳ Ngôn vô thức nắm một bên cổ áo, nhìn Lục Phong Hàn, phát hiện chỉ trong chớp mắt đã bị khí thế sắc bén của ai đó vây quanh.
Vì cảm giác khó chịu khi phải đi qua điểm chuyển tiếp, lúc này lại kì dị mà hoà hoãn lại.
Tay cậu hơi ngứa, bàn tay Lục Phong Hàn nóng ấm như muốn thiêu người, rất thô ráp, giống như bị vết thương lớn nhỏ che kín, toàn vết chai, vết sẹo.
Kỳ Ngôn có chút để ý.
Lục Phong Hàn đứng thẳng người, không lùi về vị trí cũ mà hỏi Kỳ Ngôn ở khoảng cách gần: "Em đem gì đến đây?"
Khoác áo khoác của anh, Kỳ Ngôn mở miệng: "Tôi đem cấu trúc nguồn của hệ thống dò xét mới – "Bộ Phong", nếu muốn dùng trong thực chiến thì phải kết nối với hệ thống điều khiển trung tâm phi thuyền, rồi kiểm tra điều chỉnh sau."
Lục Phong Hàn nhíu mày: "Bộ Phong? Ai đặt tên?"
Kỳ Ngôn đáp: "Tôi dùng tên trong danh sách có sẵn."
"Giống như "Bạch Chuẩn", "Mộ Quang", "Nhật Quỹ"?"
Kỳ Ngôn gật đầu: "Đúng."
"Ừm." Lục Phong Hàn truy hỏi: "Nếu theo thói quen của em, thì em sẽ đặt tên gì?"
Nhưng vấn đề này không quá quan trọng, nhưng Kỳ Ngôn vẫn vô thứ đáp tỉ mỉ: "Hệ thống dò xét kiểu mới CE0701."
Khoé môi Lục Phong Hàn cong lên, rốt cục từ lớp băng lạnh mà tìm về một tia cảm giác quen thuộc.
Nhìn dáng dấp Kỳ Ngôn gầy gò, thầm nghĩ, quả nhiên là không chịu ăn cơm, lại hỏi: "Bây giờ bắt đầu kiểm tra."
Kỳ Ngôn gật đầu: "Ừm."
Lục Phong Hàn không nói nhiều, gọi Phá Quân: "Mang Kỳ Ngôn đi bên đến phòng thiết bị hệ thống điều khiển."
"Được." Thanh âm Phá Quân xuất hiện trong loa, chào hỏi: "Rất vui khi được gặp lại ngài, người thiết kế của tôi."
Vincent bên cạnh hít khí lạnh.
Cả Erich cũng có chút kinh ngạc.
Kỳ Ngôn đối với âm thanh bất ngờ của Phá Quân cũng không giật mình hay kích động, chỉ nói: "Đi thôi."
Đi mấy bước, đột nhiên cậu quay đầu lại, nhìn tay Lục Phong Hàn, chần chờ: "Tay của anh..."
Lục Phong Hàn: "Làm sao vậy?"
Kỳ Ngôn cụp mắt: "Không có gì."
Nói xong, lại theo hướng đèn dưới chân mà Phá Quân bật lên, rời khỏi cầu nối.
Chờ khi ở lại còn có ba người, Erich lên tiêng: "Chỉ huy, ngài và Y...."
Vincent chen vào: "Chỉ huy, ngài và Kỳ Ngôn làm sao vậy? Lúc ở Leto còn rất tốt mà? Cảm giác cậu ta hơi..." Không biết dùng từ gì để miêu tả: "Làm sao mà có cảm giác cậu ta không còn hơi thở con người?"
Nói xong lại lặng lẽ nháy mắt với Erich, ra hiệu một chút nữa sẽ kể cho anh ta nghe.
Vẻ nhẹ nhỏm trên mặt Lục Phong Hàn thu lại, nhìn theo hướng rời đi của Kỳ Ngôn, ánh mắt thâm trầm.
"Rảnh lắm sao? Erich, đi về phòng sắp xếp cho tôi một phần báo cáo, tối nộp.
Vincent đi xem tên Wise có chịu mở miệng chưa."
Thấy ánh mắt anh cực lạnh, toàn thân có cả tầng khí "kẻ sống chớ lại gần", cả hai người kia khép gót chân lại, gọn gàng: "Rõ!"
Lục Phong Hàn trở về phòng chỉ huy.
Anh rút một điếu thuốc từ trong hộp ra, cắn nhẹ, không châm lửa, lại nhớ đến lúc ở tiệm cà phê Leto, vì hiếu kỳ mà Kỳ Ngôn đoạt điếu thuốc của anh hít thử, ghét bỏ mùi vị không ra sao.
Nỗi đau mà anh luôn đè nén trong tim đến lúc này mới ùn ùn khuếch tán, đau đến nổi anh hít thở không được, gân xanh của bàn tay lộ ra cả.
Sau vài phút anh mới ổn định lại, dựa vào tường hỏi Phá Quân: "Hiện tại Kỳ Ngôn đang làm gì?"
Phá Quân: "Trong phòng thiết bị, đang vào trung tâm cơ sỡ dữ liệu của hệ thống điều khiển trung tâm."
Cả người Lục Phong Hàn chìm trong bóng tối, sau vài lần hít thở, anh hỏi tiếp: "Có nói gì khác không?"
Phá Quân: "Có, yêu cầu tôi sau 6 giờ phải nhắc ngài ấy nghỉ ngơi, và hỏi về viết thương trên tay ngài."
"Vết thương?" Lục Phong Hàn hơi giật mình, cúi đầu nhìn vết thương trong lòng bàn tay, mới thấy nơi ấy đúng là có không ít vết nhỏ, đây là có trong nửa năm ở Thần Hi, lúc đó không cảm thấy đâu giờ kết vảy lưu sẹo thì càng không cảm giác.
Chỉ có bé yếu ớt đó mới xem đây là vết thương.
Mới có thể đem những cái này...!đặt ở trong lòng.
Trong lòng có chút chua chút ngứa, Lục Phong Hàn không biết thế nào mà khóe mắt ngân ngấn.
Anh nhắm mắt lại, nghĩ về dáng vẽ khi đến gần lúc nãy của Kỳ Ngôn.
Gầy thêm rồi, áo sơ mi lụa trên người rộng rãi, không biết đã bao lâu chưa ăn một bữa cơm.
Cổ tay vốn mảnh khảnh, giờ càng nhỏ, có thể dùng chút sức liền làm gãy được.
Nếu để anh phủ thêm một lớp áo, thì vẫn ngoan ngoãn như trước, hướng về anh lộ ra một loại tin cậy và dịu ngoan.
Nhưng nửa năm qua, Kỳ Ngôn làm sao sống được?
Như thế nào lại đem bản thân mình biến thành một cây trúc làm từ băng tuyết?
Mới có thể đứng trước mặt anh, xa cách lạnh nhạt mà gọi một tiếng "tướng quân"?
Đặt lưng trên vách tường kim loại lạnh băng, cái thứ nhiệt độ có thể xuyên vào xương cốt, sau một hồi, Lục Phong Hàn khàn giọng hỏi: "Có thể gọi cho Elisa – Tháp Trắng không?"
Từ Kỳ Ngôn, anh chỉ nghe được có hai cái tên ở đó: một là Elisa, một là Auguste, hai người đó đều là người thân cận của cậu.
Phá Quân rất nhanh đáp: "Có thể."
Vài giây sau liên lạc được kết nối thành công vì khoảng cách xa mà có ít tạp âm.
Lục Phong Hàn mở miệng trước: "Chào ngài, tôi là Lục Phong Hàn, đột nhiên quấy rầy, thật xin lỗi."
Elisa không kinh ngạc mấy, ôn hòa: "Tôi đoán được là rất nhanh cậu sẽ gọi cho tôi, cậu thấy Kỳ Ngôn rồi, đúng không?"
"Đúng vậy, ốm hơn rồi." Lục Phong hơi phiền muộn, nhưng vì đây là trưởng bối của Kỳ Ngôn mà cố gắng hòa hoãn: "Tôi muốn biết Kỳ Ngôn làm sao vậy?"
"Tình huống lẫn lộn ký ức của Kỳ Ngôn cậu biết nhiều hay ít?"
Lục Phong Hàn nhíu mày: "Em ấy thường xuyên nhớ nhầm, rất mơ hồ."
"Còn về chuyện của mẹ nó – Lâm Trĩ?"
Lục Phong Hàn không biết vì sao đối phương lại liên hệ hai vấn đề này với nhau, làm lòng anh treo lơ lửng trên trời, không chạm xuống đất.
"Chuyện này tôi đã biết, em ấy có nói qua."
Vài giây sau, giọng nói của Elisa tiếp tục vang lên: "Lúc Kỳ Ngôn 11 tuổi, mẹ nó lặng lẽ rời khỏi Tháp Trắng đi về căn nhà mà lúc nhỏ cô ấy ở cùng với gia đình, kết thúc sinh mệnh của mình tại đó.
Dưới tình huống mà bọn tôi không hay biết gì, Kỳ Ngôn một mình canh giữ bên người Lâm Trĩ rất lâu, không ai biết tâm tình và suy nghĩ lúc đó của nó, cho đến khi nó chủ động liên hệ bên ngoài mới được đón về Tháp Trắng."
Nghe đến đoạn này, bỗng Lục Phong Hàn cảm thấy một đoạn cảm giác quen thuộc, lại thấy thứ cảm xúc này như khói thuốc, bắt không được.
Elisa: "Cậu biết trí nhớ của Kỳ Ngôn rất tốt."
"Dạ." Lục Phong Hàn nói tiếp: "Chỉ cần em ấy nhìn qua là sẽ không quên."
Cho nên lúc anh chọn bắn khoang thoát hiểm mới bảo cậu hãy quên đoạn ký ức này đi.
Anh không muốn tình cảnh kia làm nỗi ám ảnh mới của Kỳ Ngôn.
"Đúng vậy, nó sẽ không quên.
Cho nên sau khi nó về Tháp Trắng chúng tôi rất lo lắng.
Nhưng rất nhanh phát hiện sự tình so với tưởng tượng càng nghiêm trọng hơn.
Ký ức của Kỳ Ngôn xuất hiện dị thường."
Elisa hít sâu, nhớ lại đoạn thời gian đó.
"Trong trí nhớ của nó, Lâm Trĩ không có chết đi.
Kỳ Ngôn nói cho bọn tôi biết mẹ nó đang ở phòng thí nghiệm, ở hoa viên, đang họp, hoặc mới nói chào buổi sáng với nó.
Nó có thể miêu tả kỹ càng trang phục và biểu cảm của Lâm Trĩ lúc đó.
Trong mắt nó, Lâm Trĩ luôn ở Tháp Trắng, chưa từng rời đi."
Không cho Lục Phong Hàn thời gian giảm xóc, Elisa kết luận: "Dựa vào trí nhớ siêu việt, nó đem đoạn ký ức về mẹ trong đầu cải tổ lại, hình thành ký ức mới, rồi dùng ký ức giả này thay cho đoạn ký ức chân thật."
Phỏng đoán nào đó trong lòng chợt xẹt qua, lập tức liền đổ máu.
Lục Phong Hàn trong 10 năm qua, dù trong tình huống nào cũng không cảm thấy sợ hãi.
Lại chỉ vì một khắc này mà không dám đối diện trực tiếp với suy nghĩ của mình.
Tiếng nói của anh như bị treo ngàn cân đá lớn, muốn hỏi "sau đó" mà một âm cũng không thốt lên.
"Bọn tôi rất nhanh phát Kỳ Ngôn có dấu hiệu sa vào ký ức do lẫn lộn hiện thực tạo ra, khi đó nó như con rối gỗ, ở yên một chỗ lẵng lặng bất động, trong đầu không ngừng hư cấu ra ký ức.
Dùng rất nhiều biện pháp mới khiến nó tỉnh lại.
Nhưng bệnh tình của nó vẫn làm bọn tôi bất lực, thuốc uống cũng chỉ còn tác dụng hỗ trợ."
Elisa nói tiếp: "Sau lại, cũng chính là năm ngoái, bệnh tình của nó ngày càng nghiêm trọng nên tôi đề nghị đưa nó đến Leto, một mặt là bảo vệ nó, một mặt là gửi hi vọng vào việc đến với nơi lạ lẫm, gặp nhiều người khác nhau sẽ khiến tình huống của nó giảm bớt."
Lục Phong Hàn nhắm hai mắt lại.
Như trên đỉnh dầu có một cây đao sắc treo cao sắp rơi xuống đâm xuyên qua ngực.
Cuối cùng anh nghe Elisa nói: "Sau khi cậu chết, Kỳ Ngôn được đón về Tháp Trắng, lại hư cấu ký ức.
Nó nói cậu vẫn luôn bên cạnh nó, không có rời đi, sẽ nhắc nó phải ăn cơm, phải mang dép.
Thậm chí vì làm tăng