Kỳ Huyễn Dị Điển

Chương 164


trước sau

Tuyền Thuỷ chắc là nhận thấy được Thâm Bạch có cái gì không giống, bất quá hắn cũng không có hỏi, vẫn cười híp mắt, cũng không hỏi bổn gia phát sinh chuyện gì, chỉ nói chuyện phát sinh mấy ngày nay bên này, còn nói chuyện sau khi Thâm phụ trở lại về sau.

"Thâm Xuyên tiên sinh lần này khỏi bệnh có chút chậm, nghe nói là bởi vì lão gia tử qua đời, đồ ăn trong lễ mừng năm mới xưa nay, mỗi ngày chỉ có thức ăn chay nước trong cơ bản nhất."

"Tiết nguyên tiêu ngày đó cũng không sai biệt lắm." Hắn còn hồi báo kết quả.

Thâm Bạch gật đầu: "Người là sắt không phải thép, ngã bệnh càng phải ăn cơm thật ngon, lần này ở Vương gia mừng năm mới, A Uyên cũng bệnh không nhỏ, mỗi ngày đều uống bổ thang ni ~ phải rồi, Tuyền Thuỷ gia gia, người có nghĩ khí sắc của A Uyên tốt hơn trước rồi đúng không?"

"Cư nhiên ngã bệnh sao? Ta còn tưởng rằng do bổn gia chú ý mỹ thực, A Uyên thiếu gia ở bên kia đợi người mới có tinh thần như vậy." Tuyền Thuỷ cười híp mắt nói.

"Quả thực chú ý, ta xem bọn hắn mỗi ngày đưa tới nước canh cũng rất tốt, a! Nói đến đây ta mới nhớ tới đã quên chuyện này —— lúc đó còn nói tìm bọn họ muốn thang phổ trở về, kết quả đi quá vội thua... Không, quá vội vội vàng vàng, quên." Thâm Bạch "A" một tiếng.

"Đừng lo, là thang phổ A Uyên thiếu gia uống trong lúc dưỡng bệnh sao? Ta trở lại đi tìm Vương Đức quản gia muốn một chút, ta nghĩ hắn sẽ cho ta." Tuyền Thuỷ chậm rãi nói.

"Ai nha ~ Vậy khổ cực Tuyền Thuỷ gia gia a ~" Thâm Bạch cười hì hì nói.

Lâm Uyên liếc liếc hắn, tuy rằng không nói chuyện, nhưng mà ánh mắt kia đã đại biểu ý tứ hắn muốn nói:

Ngươi cũng không biết làm cơm, muốn thang phổ làm cái gì? Để tự ta nấu canh cho mình sao?

Thâm Bạch lúng túng chà xát chà xát tay, sau đó thay đổi đề tài ——

"Nói đến thang, cái bánh trôi xanh kia mới là thực sự ăn ngon, em ngày đó vốn muốn mua chút đem trở về, kết quả Hữu Sơn kéo em, chờ toàn bộ kết thúc, quầy hàng sớm mất."

"A a a a ~ hảo đáng tiếc, vốn muốn cho A Mỹ, Hoa bà bà, Hải bà bà bọn họ mua chút bánh trôi xanh gởi về, đây tuyệt đối là một đặc sản a!"

Ôm vai, Thâm Bạch vẻ mặt ảo não.

Lâm Uyên lại liếc mắt nhìn hắn, một lát sau mới nói: "Cậu ngược lại không cần đáng tiếc, kỳ thực, ở Dã Sơn thị bất kỳ vật gì mua về đều có thể tính đặc sản, chỉ bánh trôi xanh không tính."

"A?" Lần đầu tiên nghe được thuyết pháp này, Thâm Bạch quay đầu nhìn Lâm Uyên.

"Bánh trôi kia..." Lâm Uyên theo thói quen nhíu nhíu mày: "Trên trấn có bán, hơn nữa mỗi ngày có người bán, chỉ tiết nguyên tiêu không ai bán, bất quá ngày đó từng nhà giống nhau đều sẽ tự mình làm chút bánh trôi, tôi còn tưởng rằng là do không buôn bán."

囧← Biểu tình Thâm Bạch từng chút biến thành bộ dáng như vậy!

"Vì vậy ——" Thâm Bạch há to miệng: "Bánh trôi Dã sơn thị chỉ tiết nguyên tiêu mới có bán nhưng thật ra là do trên trấn không có sinh ý mới qua đây bán sao?"

"Tôi đoán hẳn là còn phải thuận tiện nhập nguyên liệu đi? Không phải nói nguyên liệu làm bánh trôi là một loại thực vật bổn địa Dã Sơn thị sao?" Lâm Uyên suy nghĩ một chút.

Thâm Bạch: (●Д●)!!!

Thực sự là không gì sánh được kinh ngạc!

"Cho nên, cậu nếu thích ăn, tôi trở lại sẽ tìm bà ngoại gửi chút về..." Lâm Uyên nói.

Thâm Bạch:...

"Hảo... Được rồi, vậy sớm cảm tạ bà ngoại..." Thâm Bạch cuối cùng chỉ có thể lúng ta lúng túng nói.

Tuyền Thuỷ quản gia tự thủy chí chung chỉ là cười híp mắt ở phía trước lái xe, nhìn không chớp mắt, liếc cũng không liếc mắt.

Bọn họ một đường đi đều là đường cao tốc, theo hai bên đường bằng mắt thường có thể thấy được kiến trúc càng ngày càng cao, càng ngày càng hiện đại, cách Ửu Kim thị càng ngày càng gần.

Ban đêm bọn họ tới đúng lúc chỗ nhà trọ cao nhất của Thâm Bạch.

Nhóm hộ vệ dỡ hàng, xe màu đen từng chiếc bày ra, thật chỉnh tề đứng ở bãi đỗ xe nhà hắn, sau khi hắn đi vào, bãi đỗ xe này vẫn là lần đầu tiên ngừng nhiều xe như vậy.

"Tuyền Thuỷ gia gia, mọi người tối hôm nay thế nào ở? Ta bên này phòng ốc rộng, chỉ là gian phòng ít..." Điển hình độc thân thiếu gia, ngoại trừ một phòng khách ngoại, trên cơ bản toàn bộ gian phòng công năng đều là quay chung quanh chủ nhân thiết kế, trên cơ bản không có lo lắng tình huống lưu khách, đây là phòng ở Thâm Bạch.

"Thiếu gia không cần lo lắng, trên thực tế —— "

Tuyền Thuỷ nói, bỗng nhiên cúi mình vái chào, mãi chưa đứng thẳng lên.

"Đây là thế nào? Tuyền Thuỷ gia gia có gì từ từ nói ~" Thâm Bạch bị hắn làm hoảng sợ.

"Kỳ thực ta đem tầng nhà trọ dưới lầu mua lại." Tuyền Thuỷ ngẩng đầu vẻ mặt nghiêm túc nói.

Thâm Bạch vẫn là lần đầu tiên thấy hắn bộ dáng nghiêm túc như vậy.

"A?" Thâm Bạch hơi lui về phía sau một chút.

"Đây cũng là lão gia trước qua đời phân phó, muốn ta sau này theo thiếu gia, nên mua một nơi ở phụ cận thiếu gia phương tiện chiếu cố, trong lễ năm mới ta đã khảo sát một chút, cuối cùng mua nhà trọ lầu dưới thiếu gia..."

Thâm Bạch:... Hành động... Thật là cường!

"Cái này... Kỳ thực cũng không có gì, Tuyền Thuỷ gia gia người còn là mau dậy." Thâm Bạch nói, cố sức kéo cánh tay Tuyền Thuỷ, sau đó Tuyền Thuỷ mới một lần nữa đứng thẳng người.

"Bất quá thiếu gia cậu cũng không cần lo lắng, để không quấy rầy sinh hoạt ngày thường của cậu, phần lớn thời gian ta còn là không ở, bất quá ta sẽ mỗi ngày buổi tối tới, thứ nhất hướng ngài hội báo tình huống, thứ hai đến xem cũng có thể giúp ngài quét tước, thời gian cụ thể còn muốn thương lượng với cậu."

Nói đến đây, Tuyền Thuỷ còn vỗ vỗ bộ ngực: "Không giấu diếm, tài nghệ chế biến thức ăn của ta vẫn là có thể, năm năm trước còn chiếm được chứng thư 6 sao trù sư."

Thâm Bạch: =0=!

Sáu sao! Chứng nhận cấp bậc cao nhất hiện nay trong giới trù sư? Có người nói đều là đầu bếp đỉnh cấp nổi danh thế giới a! Số lượng hữu hạn, không phải đảm nhiệm chức vụ chủ trù các tửu điếm đại đỉnh cấp, thì chính là độc lập ra lái vốn riêng mở quán ăn, thế nào... Thế nào...

Thế nào Tuyền Thuỷ vẫn là quản gia ni?

"Một điểm nhỏ tài nghệ mà thôi, không đáng giá nhắc tới." Thấy vẻ mặt hắn kinh ngạc, Tuyền Thuỷ liền hơi khoát tay áo, khiêm tốn nói.

"Tuyền Thuỷ gia gia người thế nhưng quá khiêm nhường..." Thâm Bạch vừa nói, mạc danh kỳ diệu nhớ lại tình cảnh trang bức của bản thân trong ngày thường, không biết, thời gian này... Những người khác có đúng hay không cũng là
nhìn mình như vậy.

Thâm Bạch:...

"Bất quá cho dù có cao tốc thông đạo, nếu như mỗi ngày tới được, chẳng phải là mỗi ngày Tuyền Thuỷ gia gia toàn bộ thời gian đều ở trên đường vượt qua?" Thâm Bạch nhìn về phía hắn.

Tuyền Thuỷ liền thần bí chớp mắt vài cái: "Đây đảo không có gì, kỳ thực —— "

Hắn hạ giọng: "Ma vật có cao tốc thông đạo chuyên cung cấp ma vật đi, mau hơn đường cao tốc thông thường rất nhiều, mỗi ngày đi tới đi lui đại khái cũng liền hai mấy giờ, bình quân thời gian thông cần của người đi làm trong thành phố lớn cũng như vậy!" Tuyền Thuỷ nói.

"Hôm nay là bởi vì hộ vệ có thật nhiều nhân loại bình thường, không dễ đi thông đạo ma vật nên mới không đi." Hắn còn giải thích một chút.

Thâm Bạch lại một lần nữa kinh ngạc đến rồi.

Lắc đầu, hắn nhẹ giọng nói: "Xem ra, thế giới này đợi đào móc bí mật còn rất nhiều a..."

"Từ từ sẽ đến, từng điểm từng điểm đến, một ngày nào đó, thế giới thiếu gia cậu thấy sẽ so với những lão gia hỏa chúng ta to lớn hơn." Tuyền Thuỷ cười híp mắt nói.

Bọn họ nói chuyện công phu, nhóm hộ vệ đã đem đồ toàn bộ phân loại phóng tới căn chứa đồ Thâm Bạch chỉ định. Về phần lễ vật bổn gia giúp Thâm Bạch chọn lựa cho Thâm phụ... Còn lại vẫn đang phóng ở trên xe.

"Ngày mai ta sẽ lấy danh nghĩa quản gia của thiếu gia đến quý phủ Thâm Xuyên tiên sinh tặng lễ." Tuyền Thuỷ cười nói.

"Vậy thì phiền toái." Thâm phụ lúc này cũng không ở tại Ửu Kim thị → bản đồ thương nghiệp ở Ửu Kim thị chiếm lĩnh không sai biệt lắm, hắn đã sớm đi những thành thị khác mở rộng địa bàn đi.

Hướng hai người thi lễ một cái, Tuyền Thuỷ cười híp mắt mang theo chúng hộ vệ đi dưới lầu nghỉ ngơi.

Đợi được thân ảnh của bọn họ tiêu thất, Thâm Bạch lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, duỗi người, một bên vào nhà, hắn một bên đem áo khoác tây trang màu đen trên người cởi ra, sau đó hô một tiếng:

"Tiểu Nha! Đông Bảo! Tiểu Béo! Anh và A Uyên đã về rồi ~" Hắn chào hỏi ba tên đồng bọn.

Thanh âm của hắn phát sinh thật lâu, trong phòng vẫn im ắng, qua hơn nữa ngày, mới có ba nắm hắc vụ từ khúc quanh thang lầu lầu hai nhô đầu ra.

Án vóc dáng từ thấp đến cao sắp hàng lần lượt là: Đông bảo, Tiểu Nha còn có Đầu to.

Tuy rằng thân thể vẫn không có đường viền rõ ràng, bất quá thân ảnh của ba tiểu bằng hữu đã ngưng tụ một chút, trừ đó ra...

Trên thân ba người còn mặc tiểu tạp dề, trên cánh tay mang theo tiểu bao tay, trên đầu còn bọc mũ quét tước.

Phốc —— thấy tạo hình ba tiểu đồng bọn lúc này, Thâm Bạch kiềm nén không có bật cười.

Đơn giản là ba công nhân lao động trẻ em mà!

Bọn họ lúc đi ra, Thâm Bạch còn thấy được đồ cầm trên tay bọn họ: Chổi nhỏ, khăn lau nhỏ còn có cây lau nhà!

Nhìn căn phòng hắn ly khai trong khoảng thời gian này không chỉ không thêm bẩn loạn, trái lại sạch sẽ sáng sủa, nghĩ cũng biết, trong khoảng thời gian này ba tiểu bằng hữu nhất định mỗi ngày đều vất vả cần cù quét tước.

"Hải ~ Y phục trên người là thế nào lấy được? Nhìn không như xiêm y thông thường a ~" Thâm Bạch trực tiếp bắt đầu nhàn thoại việc nhà với ba tiểu đồng bọn.

Nhìn nhìn hắn, Tiểu Nha liền nhỏ giọng cả giận: "Là Tiểu Mỹ nha ~ bọn em tác nghiệp hoàn thành hảo, Tiểu Mỹ đem phần thưởng là y phục, Tiểu Mỹ hỏi bọn em muốn y phục gì, tụi em suy nghĩ một chút, hiện nay đang quét dọn, cho nên đồ vệ sinh cần nhất, trước hết muốn cái này."

"Bạch Bạch thật tinh mắt! Tiểu Mỹ nói đây cũng không phải là thông thường y phục, mà là y phục ma vật lý ~" Đông Bảo tùy tiện nói.

Đầu to thật thà cười, cầm trên tay cây lau nhà, hắn lại thói quen kéo tha trên sàn.

"Đã rất sạch sẽ a! Năm mới rồi đừng cần cù mãi như thế ma ~ mau tới xem một chút, anh từ Dã Sơn thị mang theo không ít thứ trở về, mọi người xem có thích hay không?" Một bên nói, Thâm Bạch hào phóng mở rộng ra cửa phòng trữ tàng.

"Oa!"

"Thực sự có thể chứ?"

"Hắc hắc hắc ~ "

Ba tiểu bằng hữu nói, đem dụng cụ làm vệ sinh trong tay cẩn cẩn dực dực phóng tới địa phương vốn để, lại rửa sạch tay, sau đó vui sướng chạy về phía phòng trữ tàng Thâm Bạch chỉ.

Đừng nói, mang về lễ vật thật là có một ít thứ có thể cho bọn tiểu tử thích:

Tỷ như, có một búp bê lỗi thời.

Búp bê lỗi thời không có gì, nhưng thật ra trong hộp đồng thời còn có y phục chuyên môn phối búp bê, không chỉ một món, Tiểu Nha yếu yếu coi trọng một cái váy trong đó.

"Muốn thì liền cầm đi nga ~" Thâm Bạch hào phóng.

Tiểu Nha lại lắc đầu: "Thế nhưng, y phục của nàng, em đều cầm không phải nàng không có quần áo mặc sao?"

"Cũng không phải lấy bộ trên người nàng, anh xem y phục bên cạnh đều là mới làm đi?" Thâm Bạch nói.

" Em có thể lấy cái mộc mạc nhất kia sao?" Tiểu Nha nhỏ giọng nói.

"Nàng cũng sẽ không phản đối, cầm." Thâm Bạch trực tiếp đưa cả y phục lẫn búp bê cho Tiểu Nha.

Búp bê nho nhỏ... Nghĩ đến bản thể Tiểu Nha bọn họ, tựa hồ có điểm kỳ quái, thế nhưng đây cũng có cái gì ni ~

Đông Bảo coi trọng một hộp âm nhạc, Đầu to lại ở bên trong tìm được một ngọn đèn rồng tinh mỹ.

Đem đèn rồng lần lượt treo lên, đọng ở trên thuỷ tinh hai tầng lầu, một khắc tắt đèn điện châm đèn lồng lên, trong phòng quả thực như có một cái hỏa long từ trên trời giáng xuống!

"Oa!" Không chỉ ba tiểu bằng hữu, ngay cả Thâm Bạch và Lâm Uyên đều giật mình.

Quả thực lại như qua một tiết nguyên!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện