Kỳ Huyễn Dị Điển

Chương 4


trước sau

Nhà Hải bà phụ cận cây Ô Vân quá dày đặc, để chạy qua đoạn này chỉ có thể dùng đường bộ, Lâm Uyên rốt cục cũng nhìn thấy chiếc xe đạp bị mình vứt ven đường.

Có xe đạp, tốc độ của hắn tức thì nhanh không ít, rẽ qua khúc cua quen thuộc, hắn chạy về phía con đường ngược lại lúc tới.

Đây là đường thông tới trung tâm trấn nhỏ, tám mươi phần trăm người trên cơ bản đều ở nơi này, các loại thương nghiệp phương tiện, công cộng phương tiện tự nhiên cũng bài trí ở đây, vốn dĩ bót cảnh sát cũng ở nơi đây, nhưng có một sở tiểu học duy nhất sắp xây dựng trên trấn, nên Vương cục trưởng mới chủ động nhường ra chỗ đặt ban đầu của bót cảnh sát, mang theo bót cảnh sát dời đến cạnh biển xa hơn một chút.

Số người không nhiều lắm, hơn nữa Lâm Uyên còn là một trong bốn "Cảnh sát", hầu như người người đều nhận biết hắn, một đường chạy qua, cho dù Lâm Uyên tướng mạo bây giờ không thể nói thân thiết, nhưng mà cái này cũng không gây trở ngại hắn thu được một đống âm thanh bắt chuyện nhiệt tình.

Không có biện pháp, từ nhỏ sinh trưởng ở nơi này, người nơi này hoặc là nhìn hắn lớn lên, hoặc là cùng nhau lớn lên, mọi người rất quen thuộc.

Lâm Uyên cưỡi xe quẹo vào một cái hẻm nhỏ, ở đây rõ ràng là chợ buôn bán, bán thịt, bán các loại ăn vặt... Các chủ cửa hàng đều đem sản phẩm chiêu bài nhà mình ra bày bán, trong nhà thì sáng trưng thế mà còn ngại khiến người chú ý không đủ, lúc này họ còn đang ở bên ngoài cửa hàng dựng sạp, đám sạp rậm rạp chằng chịt nhét chung một chỗ, đường vốn cũng không rộng lại càng hẹp, may Lâm Uyên chạy là xe đạp, nếu như lái xe, căn bản cả đường đều không đi vào được.

"Chú Trương, dì Vương, quầy hàng hai người vượt qua tiêu chuẩn, đã xâm chiếm giao thông công cộng, lát nữa hãy đem quầy hàng thu một chút." Một bên đáp lại ven đường cửa hàng bắt chuyện, Lâm Uyên còn không quên bảo mọi người giữ quy củ.

"Ai nha! Ai nha! Cái này so trước đây vượt qua mười cm cậu cũng nhìn ra được? Được rồi ~ ngày mai ta liền thu lại! Lão bằng hữu à! Đừng phạt chú nga!" Chủ tiệm bị "Trảo túi" ngốc đầu cũng không thèm để ý, chỉ là cười ha hả gãi gãi đầu, sau đó liền ném ra một cái túi cho Lâm Uyên: "Cậu đây là về nhà sao? Vừa vặn, đây là cá bà ngoại cậu đặt, vừa làm xong, cậu tiện đường mang về, chú liền đỡ phải chạy chân ~ "

"..." Phản xạ bắt được cái túi chú Trương ném tới, cách túi cũng có thể cảm nhận được cảm giác trơn trượt bên trong, cau mày, Lâm Uyên cái gì cũng chưa nói, chỉ là gật đầu, sau đó bỏ túi cá vào rổ xe.

Tiếng nói chuyện, tiếng thét to, tiếng nồi chén bát mâm va chạm... Hắn bị các loại thanh âm buôn bán bao phủ trên đường chật vật chạy, tới cuối ngã tư đường, một cửa hàng hai tầng phong cách rõ ràng khác với các nhà hàng xóm —— tiệm nhà Lâm Uyên, cộng thêm nhà xuất hiện.

Cửa sổ và cửa đều đóng, bên trong ngọn đèn cũng không phải rất sáng sủa, ngay cửa khiêm tốn viết một tấm biển ký tự kì quái __"TATTOO", Lâm Uyên lúc còn rất nhỏ từ bà ngoại nơi đó biết qua ý tứ hàng chữ đó.

Đó là một loại ngôn ngữ thật lâu trước đây, ý tứ là "Hình xăm".

Không sai, nhà Lâm Uyên mở tiệm chính là một "Tiệm xăm hình".

Một tiệm xăm hình duy nhất trên trấn, chủ tiệm là người thân duy nhất của Lâm Uyên, bà ngoại hắn.

Đẩy cửa ra đi vào, chuông trong phòng "Đinh" vang lên một tiếng, bên trong cánh cửa có một nữ nhân vốn đang làm việc trên đài phút chốc ngẩng đầu lên.

"Thế nào sớm như vậy trở lại rồi?" Ngón tay sơn móng tay màu đen cầm máy xăm, nữ nhân nhướng mày nhìn Lâm Uyên.

Ánh đèn trong phòng không quá sáng, bất quá đèn làm việc trên đài lại rất sáng, nương ngọn
đèn, chúng ta có thể xem thật kỹ dáng dấp vị nữ sĩ này.

Nàng không trẻ.

Trên mặt tinh tế có không ít nếp nhăn dầy đặc, nhưng mà nhiều hơn nữa nếp nhăn cũng khó mà che lấp ngũ quan tốt đẹp của nàng, hiển nhiên, vị nữ sĩ này lúc còn trẻ nhất định là vị mỹ nhân, nhìn kỹ, Lâm Uyên cùng nàng rất giống.

Tuổi nàng không trẻ không già, thế nhưng trạng thái có sức sống như vậy, thực sự không cách nào để cho người ta xưng hô nàng là lão bà bà.

"Trở về lấy ít đồ." Đóng kỹ cửa, Lâm Uyên thuận tiện để túi đồ ăn trên bàn: "Chú Trương kêu cháu mang trở về, nói là bà đặt."

"Nga... Chính là ta đặt, là cá cháu thích ăn, buổi tối làm cá hấp, cải xanh xào, chưng đậu hũ... Cộng thêm cơm tẻ thế sao?" Nữ nhân vừa nói, đầu lại cúi thấp xuống, một lần nữa chuyên chú trên người khách, máy xăm ong ong vang lên, nàng lại làm việc.

Đối tượng công tác của nàng là một vị tráng hán như Tiểu Sơn, trên mặt, tứ chi đều bị phơi ngăm đen, duy nhất tấm lưng trắng nõn hiện tại cũng không thể nói trắng nõn nữa, mà là bị một loại sinh vật kì diệu chiếm cứ.

Tự xà phi xà, tự long phi long, như một loại mãnh thú, trông rất sống động, cả vật thể đen kịt, chỉ có mắt đỏ bừng, sâu thẳm, khi Lâm Uyên nhìn thẳng vào nó, lại có một lỗi giác bị "Theo dõi".

Hắn thu hồi đường nhìn trên lưng nam nhân, quay đầu nhìn về phía bà ngoại mình: "Không được, cháu đêm nay không ở nhà ăn."

"Hải bà bên kia có chút việc, sân nuôi gà bị trộm hơn ba mươi con, hôm nay qua kiểm tra phát hiện cửa nhà bà ấy bị hư, miễn cưỡng sửa xong bất quá vẫn không tính là an toàn, nên cháu về lấy khóa dự bị thay trước, sau đó, dự định ở bên kia cả đêm." Lâm Uyên vừa nói vừa đi qua đài, khi ngang qua, hắn còn không quên lên tiếng chào hỏi nam nhân nằm trên đài: "La Đức, chào."

"Hắc! Chào a!" Nam tử đang nằm úp sấp cũng giùng giằng vươn một tay vẫy vẫy với hắn.

"Chớ lộn xộn! Còn thiếu chút nữa!" Nữ nhân lập tức vươn một tay đè lại.

Cánh tay trần của nàng thon dài tinh tế có lực, mặt trên cũng xăm một loại kỳ diệu sinh vật. Rậm rạp chằng chịt, chiếm cứ cả cánh tay trái cùng với vai nàng.

Đè nặng nam nhân rồi lại làm tiếp một hồi, sau cùng xem xét lại một chút tác phẩm của mình, xác nhận không cần sửa chữa nữa, nữ nhân vỗ vỗ vai khách nhân: "Được rồi, làm xong."

Tùy ý khách nhân vẻ mặt ngạc nhiên nhìn gương, nữ nhân ngồi ở trước đài uống nước, một bên quan sát cả trước lẫn sau, rồi sự chú ý của nàng chuyển hướng trên lầu —— nơi nghe được tiếng bước chân nhỏ vụn của Lâm Uyên.

Không bao lâu, tiếng bước chân càng lúc càng lớn, đã chuẩn bị đầy đủ đồ - Lâm Uyên mang theo nguyên bộ công cụ đi xuống.

"Cháu đi, ngày mai gặp." Qua lại như gió, Lâm Uyên tới nhanh, đi càng nhanh hơn.

"..." Lưu lại nữ sĩ trước đài, cộng thêm túi cá trên bàn.

"... Cháu đi, ai tới làm cơm a..." Thả tay xuống dặm cái chai, nữ nhân nhẹ giọng thở dài, lập tức ngẩng đầu nhìn nam thanh niên sát vách còn đang vui vẻ soi gương:

"Này, La Đức, hình xăm tiền ta bỏ, cậu lưu lại nấu cơm tối cho ta thế nào?"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện