Chuyện này phải bắt đầu kể từ khi Đàm Vân Sơn chào đời hai mươi năm trước.
Đàm Vân Sơn được sinh ở căn nhà Đàm viên ngoại mua cho cô gái lầu xanh kia, vừa cất tiếng khóc chào đời thì mẹ mất. Một mặt Đàm viên ngoại sai người lo liệu hậu sự, một mặt thì bế vội Đàm Vân Sơn về nhà họ Đàm, trước hết là vì trẻ sơ sinh cần được vú nuôi chăm sóc ngay, thứ đến là Đàm lão phu nhân đang chờ được ôm thằng cháu trai thứ hai.
Lúc Đàm viên ngoại về tới Đàm phủ, màn đêm đã buông xuống. Bởi đang sốt ruột nên lúc bế Đàm Vân Sơn bước qua ngưỡng cửa sơn son của nhà mình thì ông bị vấp một cái, may là ôm chắc nhưng đôi chút loạng choạng vẫn động tới đứa bé, Đàm Vân Sơn ngủ say trong tã lót giật mình dậy, khóc mãi không chịu thôi.
Đúng vào lúc này, bỗng một ngôi sao sa xuống ở đằng chân trời. Ngôi sao ấy khác với những vệt sao băng sáng bạc bình thường, trong quá trình rơi xuống nó để lại một vệt màu đỏ. Thế nhưng, rất nhanh sau đó, điều làm cho Đàm viên ngoại kinh ngạc hơn nữa xảy ra. Ngôi sao đỏ ấy chẳng những không đi xa dần mà ngược lại, càng ngày càng gần, như thể đang lao thẳng về phía Đàm phủ vậy.
Lúc đó Đàm viên ngoại đứng ở sân trước ngửa đầu lên nhìn ngây ra như tượng không dám nhúc nhích cuối cùng trơ mắt chứng kiến ngôi sao đỏ ấy rơi xuống giữa vườn hoa chếch về phía Tây gian giữa.
Toàn bộ sự việc chỉ xảy ra trong chớp mắt. Ngôi sao đỏ ấy tuy sáng nhưng rơi xuống lại lặng im không gây ra chút động tĩnh nào. Đàm Vân Sơn nằm trong lòng vẫn đang khóc. Đàm viên ngoại hoàn hồn, dằn nỗi nghi hoặc trong lòng xuống, vội vã bế Đàm Vân Sơn vào hậu trạch.
Tuy nhiên, Đàm viên ngoại không phải người người duy nhất chứng kiến cảnh sao sa này.
Đàm lão phu nhân, Đàm phu nhân và bà cốt được gọi tới để xem ngày sinh tháng đẻ cho đứa trẻ lọt lòng đang chờ sẵn ở hậu trạch đều nhìn thấy sao sa. Vậy nên đang lúc Đàm lão phu nhân ôm đứa cháu trai quý hóa của mình, bà cốt phán liền một câu cực kỳ mất vui: sao đỏ sa, cảnh nhà tàn.
Bà cốt chẳng cần phải xem ngày sinh tháng đẻ đã nói chắc mười mươi rằng đứa trẻ mới lọt lòng này chính là tai vạ, Đàm viên ngoại bế nó về chính là rước tai vạ về nhà.
Nhà họ Đàm năm đời độc đinh, chẳng biết đã trông mong cậu ấm hai này bao lâu, đâu phải một câu của bà cốt mà chi phối được. Đàm lão phu nhân và Đàm viên ngoại đều cực kỳ tức giận đuổi bà cốt đi, làm như chưa hề nghe thấy thứ lời vớ vẩn ấy, giao Đàm Vân Sơn cho Đàm phu nhân và vú nuôi chăm sóc.
Thoắt cái tới mười bốn năm trước, cũng chính là năm Đàm Vân Sơn sáu tuổi, vào dịp Trung thu, Đàm viên ngoại và Đàm phu nhân cùng ngồi dưới đình Lê Hoa ngắm trăng, kẻ hầu người hạ xung quanh bỗng lả hết, ngủ thiếp đi, sau đó một cụ già tóc bạc da hồng nhanh nhẹn tiến lại gần. Áo cụ bay bay, đạp trên gió, bước trên mây, ắt chính là thần tiên, không thể sai được.
Cụ báo cho hai người biết ngôi sao đỏ rơi vào nhà họ Đàm năm Đàm Vân Sơn sinh tên là Xích Hà Tinh, không chỉ không mang tới tai vạ mà ngược lại còn che chở tạo phúc cho nhà họ Đàm, bảo vệ gia đình an bình, trợ giúp tài lộc thịnh vượng, phù hộ con nối dõi của gia đình; còn Đàm Vân Sơn cũng không phải là tai vạ, sở dĩ cùng vào cửa cùng Xích Hà Tinh ấy là bởi cùng có tiên duyên. Nói cách khác, bởi Đàm viên ngoại bế Đàm Vân Sơn về nhà nên Xích Hà Tinh mới bằng lòng chịu rơi xuống Đàm phủ. Vậy nên phải thành tâm thờ phụng Xích Hà Tinh, cũng phải chăm sóc Đàm Vân Sơn cho chu đáo.
Với Đàm viên ngoại và Đàm phu nhân thì chăm sóc Đàm Vân Sơn chu đáo như thế nào không cần phải giảng giải nhưng Xích Hà Tinh thì phải thờ phụng thế nào đây?
Tiên ông không bày đặt bí hiểm, ăn ngay nói thẳng, bản thể Xích Hà Tinh nằm dưới giếng cổ cạnh Lê đình, thờ phụng không phải là quỳ lạy dâng hương, nước ăn cứ lấy dùng như thường, chỉ cần nhớ rằng nhất định không được để giếng cạn nước, một khi giếng cạn, Đàm phủ ắt không còn ngày lành.
Tiên ông tới nhanh, đi cũng nhanh, lúc đi còn có lời nhắc, hai chữ Vân Sơn này hay, đạp vân vọng sơn, có tiên khí.
*đạp vân vọng sơn: đặt chân trên mây dõi mắt nhìn núi
“Tự ngày ấy, tôi và phu nhân bàn với nhau bỏ tên có chữ “Thế”, sửa tên thằng nhỏ là Vân Sơn đồng thời khơi thêm giếng ở mấy chỗ khác trong nhà để lấy nước ăn uống tắm giặt.”
Nói một hơi dài cuối cùng cũng xong, Đàm lão gia uống vội mấy hớp trà ấm.
Đàm phu nhân trước sau vẫn ngồi tề chỉnh, yên lặng, thái độ bình thản như thể việc Đàm viên ngoại thuật lại “Lê Đình Tiên Mộng” và thái độ “ra là vậy” của nhóm người nghe không hề liên quan gì tới bà. Mãi tới tận khi Đàm viên ngoại đặt chén trà xuống, bà chủ nhà mới có hành động đầu tiên tính từ đầu tới giờ: thong thả cầm ấm trà rót thêm cho Đàm viên ngoại một chén.
Trà được châm vào chén, tiếng rót nước trà nghe rõ mồn một làm bật lên sự tĩnh lặng trong trà sảnh.
Đàm Vân Sơn trông rất tự nhiên, ánh mắt thoáng nhìn xa xăm như nghĩ ngợi gì đó rồi nhanh chóng hồi thần, dường như giấc mộng tiên ly kỳ này chỉ gợi cho chàng một câu “Ồ, ra là vậy”.
Ký Linh thì hoàn toàn ngược lại, chân mày nhíu chặt, vô số thắc mắc quanh quẩn trong đầu, vấn đề này còn chưa nghĩ thông đã lại có thêm vấn đề mới, bện vào nhau rối như bùi nhùi.
Phùng Bất Cơ là người biết ít nhất ở đây. Trước đó, chớ nói giếng cổ, tiên duyên, Xích Hà Tinh, tiên ông, đến ngay chuyện Đàm Vân Sơn không phải con ruột của Đàm phu nhân Phùng Bất Cơ cũng không biết. Song chính bởi vậy nên Đàm viên ngoại nói gì thì Phùng Bất Cơ nghe vậy, tuy có bất ngờ nhưng dù sao ấy cũng là chuyện nhà người ta, bản thân không có quyền xen vào cho nên mạch suy nghĩ luôn bám sát dòng câu chuyện Đàm viên ngoại kể, Đàm viên ngoại ngừng kể, Phùng Bất Cơ liền thuận đó đặt ngay câu hỏi cho vấn đề trực quan nhất: “Không phải tiên ông nói là cứ dùng nước như thường sao, tại sao phải khơi giếng mới?”
Đàm viên ngoại vừa cầm chén trà phu nhân mới rót thêm cho lên nghe hỏi vậy lại để nó xuống thở dài: “Nói là cứ dùng như thường nhưng chúng tôi nào dám dùng nhiều, lỡ như giếng cạn thì chẳng hóa là đại tội! Thế nên từ ấy giở đi mỗi ngày chỉ lấy ở giếng đó một thùng nước còn lại đều dùng nước giếng mới.”
Phùng Bất Cơ hiểu nỗi băn khoăn của Đàm viên ngoại. Chỉ lấy một thùng tượng trưng coi như là “vẫn dùng như thường”, không trái ý tiên dạy lại tránh được nỗi lo giếng cạn nước, dẫu rằng mối lo này có vẻ như là lo thừa.
“Giờ hai thầy đã hiểu vì sao tôi ngăn không cho lấp giếng rồi đấy. Không phải tôi không muốn bắt yêu, thực sự là không thể lấp giếng này được…” Đàm viên ngoại khẩn khoản giãi bày rồi bỗng bừng hiểu, “Nói vậy, con yêu quái kia không ở đâu khác lại ở trong giếng phải chăng là vì Xích Hà Tinh ở dưới giếng này?”
“Bản thể Xích Hà Tinh” mà tiên ông nói rốt cuộc có hình thù thế nào, Đàm viên ngoại vốn chưa từng nhìn thấy nhưng điều này không hề cản trở ông suy ra mối quan hệ nhân quả trong sự việc lần này.
Phùng Bất Cơ thở dài thườn thượt: “Chắc là vậy.”
Ngày xưa Đàm phủ bị ngập là do thế đất thấp lại gặp mùa mưa nhiều, tình trạng nước ngập lên xuống giống các nhà láng giềng xung quanh nhưng sau khi sửa lại nhà, Đàm phủ bắt đầu bị ngập từ sau khi Xích Hà Tinh rơi trúng giếng nhà hơn nữa rõ ràng đã cao hơn các nhà xung quanh nhưng lại vẫn là nhà bị ngập nặng nhất, thậm chí xung quanh không bị ngập mà nhà họ vẫn bị ngập, điều này hiển nhiên là vô lý, cách giải thích duy nhất chính là Ứng Xà ngủ đông ở vùng này cảm nhận được có vật tiên nên mới tác oai tác quái hòng thuận dòng nước lẻn vào Đàm phủ cướp vật tiên. Điều này cũng giải thích vì sao gần hai mươi năm nay Hòe Thành liên tục chịu hồng thủy.
Có điều tại sao hai mươi năm qua Ứng Xà liên tục thất bại nhưng lần này lại thành công?
Phùng Bất Cơ hiểu có rất nhiều chuyện không phải làm một lần là được ngay, cần phải nhẫn nại thực hiện suốt nhiều năm mới được như ý nhưng áp dụng vào chuyện Ứng Xà tìm Xích Hà Tinh… Tất nhiên nói vậy không phải để đồng tình với Ứng Xà, vấn đề là dù nguyên khí bị thương tổn thì cũng là một yêu thú thượng cổ, muốn đột nhập vào một hộ bình thường mà lại cần vất vả nỗ lực những hai mươi năm, phải chăng là quá vất vả?
Thắc mắc của Phùng Bất Cơ cũng là điều Ký Linh thắc mắc nhưng không chỉ mỗi vậy.
Nàng tin lời Đàm viên ngoại nói là thật nhưng đối chiếu điều này với lời tiểu nhị của khách điếm kể thì lại thiếu vài chi tiết đặc biệt.
Ví như lấy máu nghiệm thân, điều này được tay tiểu nhị hết sức nhấn mạnh nhưng Đàm viên ngoại không hề đề cập tới nửa chữ. Lại ví như Đàm Vân Sơn càng lớn càng không giống Đàm viên ngoại, theo lời tiểu nhị thì Đàm lão phu nhân muốn đuổi Đàm Vân Sơn khỏi nhà nhưng sau đấy vì chuyện gì đó mà lại thôi, chỉ sửa lại tên cho Đàm Vân Sơn. Nếu “chuyện gì đó” này chính là “Lê Đình Tiên Mộng” Đàm viên ngoại kể thì hoàn toàn hợp lý, dù sao thần tiên cũng đã có lời, dù Đàm Vân Sơn trông có giống người nhà họ Trần sát vách thì Đàm viên ngoại cũng vẫn phải nuôi nấng tử tế, thế nhưng còn chuyện “Đàm viên ngoại thấy không dám chắc, Đàm lão phu nhân muốn đuổi Đàm Vân Sơn đi” thì chưa thấy Đàm viên ngoại đề cập tới.
Ký Linh không biết rốt cuộc là tiểu nhị “thêm mắm dặm muối” hay là Đàm viên ngoại “né tránh” vấn đề, buồn bực một nỗi là không cách nào xác thực được. Cũng không thể hỏi trắng ra là “Năm đó rốt cuộc có lấy máu nghiệm thân không” phải không? Hỏi vậy làm Đàm viên ngoại khó trả lời mà nàng càng không muốn làm Đàm Vân Sơn tổn thương.
Đây là lần đầu tiên kể từ lúc quen biết tới nay Ký Linh hy vọng Đàm Vân Sơn cứ tiếp tục sống vô tư, chẳng để tâm chuyện gì, cứ tiếp tục vui vẻ như vậy.
Khẽ khàng hít thở sâu, Ký Linh lẳng lặng dằn những câu hỏi khác xuống, chỉ hỏi chuyện liên quan tới vấn đề trước mắt: “Chiếc giếng kia đặc biệt như vậy sao viên ngoại không báo sớm cho chúng tôi hay? Giả như nói thì chúng tôi chắc chắn sẽ hiểu cho, hà cớ gì phải đứng quanh giếng tranh cãi mất vui như vậy.”
“Phải đấy,” Phùng Bất Cơ rất đồng ý với lời Ký Linh nói, “nếu không phải phu nhân sai a hoàn tới chuyển lời, nói không chừng giờ chúng ta vẫn còn đang tranh cãi đỏ mặt tía tai kia!”
“Chuyện này… Ôi, đều tại tôi cả,” Đàm viên ngoại rầu rĩ nói, “tại tôi nhất thời quên mất.”
Phùng Bất Cơ trợn trừng mắt: “Chuyện trong giếng có vật tiên mà cũng quên được?!”
Đàm viên ngoại “kính sợ” Phùng Bất Cơ dường như đã trở thành thói quen, hễ Phùng Bất Cơ mà hơi lớn tiếng một chút là ông đã thấy sờ sợ.
Thấy Đàm viên ngoại nhát tới mức nói không ra lời, Ký Linh dở khóc dở cười, đang tính nói đôi câu xoa dịu giảm bớt áp lực cho Đàm viên ngoại thì không ngờ Đàm phu nhân đã nhanh hơn nàng một bước.
“Thầy chớ nóng.”
Đàm phu nhân không nói lớn tiếng, ngữ điệu lại bình thản, ba chữ ngắn ngủn, nghe qua thì hờ hững ung dung có khí thế của bà lớn, ngẫm kĩ lại mới thấy trong đó có ý không hài lòng.
Phùng Bất Cơ thẳng tính nhưng không ngu ngốc, nghe cái liền hiểu ngay phu nhân nhà người phật ý với câu lớn tiếng của mình, huynh ta nhún nhún vai, ngậm miệng.
Đàm phu nhân không bình phẩm câu gì trước sự im lặng của Phùng Bất Cơ mà chuyển qua nhìn Ký Linh như thể lời bà sắp nói là giải thích riêng cho mỗi mình thầy này.
“Trước khi tiên ông đi có nói rõ chuyện gặp gỡ này và các chuyện liên quan tới Xích Hà Tinh, trừ khi cơ duyên tới bằng không nhất quyết không được nói cho người thứ ba biết, nói ra là tiết lộ thiên cơ, tính mạng tôi và lão gia khó giữ.”
Chút cảm giác cảm khái trước khí thế uy nghiêm của Đàm phu nhân trong lòng Ký Linh bị lời dặn khó hiểu của vị thần tiên này chiếm chỗ, đến lúc này, trong lòng nàng chỉ còn một nỗi bất bình: “Nói ra thì tính mạng khó giữ? Trên đời này nào có thứ chuyện ngang ngược như vậy. Nếu thực sợ tiết lộ thiên cơ thì ông ta đừng có xuống kể mấy chuyện nhảm nhí này ra là xong!”
Phùng Bất Cơ gật đầu lia lịa, quả thực không thể đồng ý hơn được nữa.
Đàm phu nhân không ngờ thầy nữ còn nóng tính hơn cả thầy nam, tức lên là dám mắng cả thần tiên, dù là người ung dung như Đàm phu nhân cũng không thể ngồi yên, phải vội lên tiếng ngăn lại: “Thầy chớ nên nói vậy. Xích Hà Tinh rơi xuống Đàm phủ là phúc cho nhà họ Đàm chúng tôi, chúng tôi tạ ơn còn không kịp.”
Ký Linh hiểu nỗi lòng của Đàm phu nhân nhưng vì hiểu nên càng cảm thấy thần tiên thật chẳng ra gì.
Không một dấu hiệu báo trước, Đàm Vân Sơn yên lặng từ đầu tới giờ bỗng lên tiếng, giọng