Đàm Vân Sơn chờ mãi mới được một hôm thấy mưa nhỏ mây phai đen.
Hòe Thành bị mưa xối nửa tháng, trời sầm sì nửa tháng, đừng nói là trời trong, ngay cả mây đen chỉ hơi mỏng đi một chút thôi cũng hiếm, cho dù có thì phần nhiều cũng là ban ngày. Ấy nhưng Đàm Vân Sơn lại là một nam tử phong nhã có cái thú ngắm mây thưởng trăng chơi thuyền hóng gió.
Hôm nay chẳng biết làm sao nước không rút, mưa nhỏ lại, khác hẳn hoàn toàn với nửa tháng qua, làm người của Đàm gia bị ngập lụt tra tấn lâu ngày càng thêm hoảng sợ, từ trên xuống dưới đều về phòng sớm, đóng kỹ cửa, dĩ nhiên là chẳng có ai đi cản Nhị thiếu gia đi lung tung chung quanh.
Đàm Vân Sơn thấu hiểu tâm lý hoảng sợ của người trong nhà và thậm chí là người trong toàn thành nhưng thấu hiểu mà lại không cách nào đồng cảm được.
Y không tin trên đời này có ma quỷ.
Nào là quỷ nước, thủy yêu, hồn trẻ con lấy mạng, chẳng qua là lời đồn đại nói gì cũng tin, tự mình làm mình sợ mà thôi. Về phần mưa to lũ lụt thì chỉ là thiên tai bình thường, Hòe Thành xưa nay mưa thuận gió hòa, bỗng nhiên xảy ra chút chuyện như thế, người Hòe Thành đời đời quen yên ổn căn bản không biết phải ứng phó thế nào, nói gì tới bình thản, ung dung.
Nhưng Đàm Vân Sơn thì có cách nhìn khác.
Đằng nào cũng đã bị ngập lụt, mọi người đều đã bó tay hết cách, chỉ còn nước chờ ông trời cho tạnh, thế thì thay vì sống hoảng sợ qua ngày, chẳng bằng tìm chút chuyện vui để làm… tỉ như, có thể chơi thuyền trên đường ô hô!
Từ lúc xảy ra ngập lụt, mấy hộ nhà giàu ở Hòe Thành đã đua nhau mua thêm thuyền nhỏ đề phòng lỡ như ban ngày nước không rút thì tiện cho kẻ dưới ra vào làm việc, mua áo sống thức ăn để dùng. Đàm gia cũng vậy, mấy chiếc thuyền con được cột vào cửa hông, sẵn sàng cho bất kỳ tình huống nào. Có điều, cơn nước lụt này luôn luôn đêm dâng ngày rút cho nên mấy con thuyền này vẫn chưa được thực sự dùng tới.
Kẻ dưới của Đàm gia lấy vậy làm may, dù gì cũng đều không có kinh nghiệm sông nước, lỡ như bị lật, lật chỗ nước cạn thì dễ rồi, lỡ lật ở chỗ nước sâu, lại không may gặp phải quỷ nước kéo cho một cái… Quả là nghĩ thôi đã khiếp.
Bọn người dưới nào biết đâu rằng chuyện “ngoạn thủy” bọn họ tránh không kịp lại là “tiêu dao du” mà nhị thiếu gia nhà họ mơ ước đã lâu.
*tiêu dao du (tiếng Trung: 逍遥游) là tên một thiên trong Nam Hoa kinh do Trang Tử (Trang Chu) viết với đề tài chính là theo đuổi một cuộc sống hoàn toàn tự do, quên đi ranh giới giữa bản thân và sự vật, đạt tới độ “vô ngã”, là tác phẩm văn xuôi kinh điển của Đạo giáo. Đọc thêm về “Tiêu dao du” và Trang Tử: Wikipedia
Thử tưởng tượng ngồi ung dung trên thuyền nhỏ mặc nó xuôi dòng, hai bên là những nhà những cửa thân thuộc bấy lâu, nay được bóng nước tôn lên một vẻ khác thì thú vị biết chừng nào!
Đàm Vân Sơn kiên nhẫn chờ, cuối cùng đã chờ được đêm nay, nước chưa rút, mưa lại nhỏ, quả là trời đất bao la mặc cho chàng bay lượn. Thế là, tới đêm, đợi cả Đàm trạch chìm vào yên tĩnh, y liền rón rén ra cửa hông, tháo một chiếc thuyền nhỏ thả theo dòng.
Mới đầu hết thảy đều tuyệt vời như trong tưởng tượng, thuyền nhỏ trôi chầm chậm, mưa nhỏ tí tách, cảnh vật thân quen giữa màn đêm và bóng nước hiện lên một vẻ đẹp khác lạ đầy mới mẻ. Đáng tiếc, chẳng biết làm sao, thuyền nhỏ xuất phát từ chỗ cửa hông, trôi quanh Đàm phủ một vòng, thế rồi dừng lại ngay trước cổng lớn sơn son. Đàm Vân Sơn thậm chí còn chưa kịp ngồi ấm chỗ.
Sau một thoáng kinh ngạc, Đàm Vân Sơn bèn hiểu ra. Nhà y nằm giữa Hòe Thành, đúng vào chỗ thế đất thấp nhất, cũng là một trong những hộ bị ảnh hưởng ngập nặng nhất do đợt mưa lớn lần này, nước từ bốn phương tám hướng đều đổ dồn về phía nhà y, nếu muốn đi chỗ khác thì thành ra ngược dòng, trừ phi chèo thuyền, bằng không thì đành phải loanh quanh tại chỗ.
Thế nhưng, một khi cố sức chèo thuyền thì chuyến “du” này còn đâu “tiêu dao”, trái với sự phong nhã, hững hờ mà Đàm Vân Sơn luôn theo đuổi. Cho nên suy đi ngẫm lại, thuyền đã không thể trôi, vậy thì nằm luôn xuống ngắm trời, nằm trong thuyền mặc thuyền lắc lư theo gió cũng có thể coi là một cái thú phong nhã.
E rằng đến ông trời cũng phải cảm động trước sự “cố chấp” của Đàm Vân Sơn, tối nay chẳng mấy khi lại được một hôm mây mù tản bớt, ló ra chút ánh sáng trên bầu trời.
Đàm Vân Sơn cứ thế ngắm, say mê trước cái đẹp của tự nhiên, đất trời, thậm chí mấy hạt mưa bụi rơi vào mặt cũng cảm thấy dịu dàng tựa như ve vuốt, sung sướng, mãn nguyện.
Sau đó…
Bỗng dưng bị một cái chuông lớn nện trúng.
Thuyền nhỏ bị đập lật úp, Đàm Vân Sơn vẫn còn mải nghĩ chuông tốt thì có tốt, to lớn khổng lồ, chỉ có điều ánh sáng bạc quanh thân chuông thật sự quá lạnh lẽo, nếu là ánh sáng vàng thì trong ấm áp còn có Phật tính, hoàn mỹ, không tì vết.
Ký Linh nhẩm đọc Tịnh Yêu chú xong liền chuyển sang trạng thái chờ chiến, nhìn chuông Tịnh Yêu chằm chằm không chuyển mắt, đợi ác yêu bị đập hóa về nguyên hình.
Chiếc thuyền nhỏ đơn sơ bị chuông Tịnh Yêu đập lật úp, bóng đen trong thuyền chỉ loáng một cái liền bị dòng nước lụt nuốt chửng, tốc độ quá nhanh, căn bản không để người ta kịp nhìn kỹ diện mạo.
Ký Linh lập tức vung tay, chiếc chuông Tịnh Yêu lơ lửng giữa không trung trong chớp mắt liền thu nhỏ về nguyên trạng, trở về trong tay Ký Linh. Chuông Tịnh Yêu vừa tới tay, Ký Linh lập tức cầm chặt, bình tĩnh nhìn đăm đăm tìm kiếm ở nơi “yêu vật” rơi xuống nước, chỉ sợ bỏ qua một gợn sóng… Nếu để yêu vật này đào tẩu mất thì không biết phải chờ bao hôm nữa.
Có rồi!
Ký Linh hơi nheo mắt một chút đầy kín đáo, nhìn chằm chằm mặt nước cách chỗ “yêu vật” bị lật thuyền khoảng hai thước, đôi mắt sáng như những vì sao hiện lên cái nhìn nguy hiểm.
Khác với vùng tĩnh lặng xung quanh, mặt nước chỗ đó đang đua nhau nổi lên những bọt nước không tạo ra tiếng, rõ ràng là có “vật còn sống” ở dưới nước!
Không thể chậm trễ, Ký Linh lại nhẩm đọc Tịnh Yêu chú, chuẩn bị cho chuông Tịnh Yêu tấn công thêm lần nữa, tuyệt đối không thể để “yêu vật” chạy thoát…
Rào…
Đột nhiên, tiếng nước ngắt ngang mạch suy nghĩ của Ký Linh.
Chỗ mặt nước nổi bong bóng khí mới rồi bỗng trồi lên một cái đầu.
Ký Linh giật mình, bất giác la lớn: “Ngươi đứng lại…”
“Ngươi đứng lại đó cho ta, chớ động cựa, không cho phép chạy…”
Hay lắm, yêu quái cướp lời thoại của nàng, giọng điệu lại còn chém đinh chặt sắt, ý tứ ngay thẳng, cương quyết… Rốt cuộc là ai bắt ai chứ!
Ồ?
Yêu đầu cướp được lời của nàng còn chưa chịu thỏa mãn, lại còn…hì hà hì hục tiến lại chỗ nàng?!
Người đang nằm trong thuyền thì chuông từ trên trời giáng xuống.
Đàm Vân Sơn đang nhàn hạ thư thái chỉ kịp nhìn thấy chiếc chuông lớn thì thuyền đã lật, đất cát lẫn với cỏ rác sặc vào miệng vào mũi, cho dù có quân tử như ngọc đến đâu cũng không cách nào mỉm cười coi như gió thoảng mây trôi được.
May rằng từ nhỏ y đã thích chơi ngoài sông hộ thành, người trong nhà lại không quản nghiêm nên tài bơi lặn không thành vấn đề, nhanh chóng lấy lại thăng bằng, đạp chân một cái, trồi lên mặt nước, tiếp đấy liền trông thấy cách đó không xa, dưới gốc cây hòe cao lớn có một bóng người gầy guộc. Trong phạm vi mấy chục trượng chỉ có mỗi một vị khách không mời mà đến này, tay còn đang cầm thứ gì đó lập lòe sáng khá quen mắt, nếu đó không phải đầu sỏ gây chuyện, Đàm Vân Sơn uống hết nước cả thành này!
Chỉ một thoáng, Đàm Vân Sơn đã bơi tới dưới gốc hòe. Quả nhiên, nhìn thì như đứng trên mặt nước, kỳ thực là đứng trên chậu gỗ, ngẩng đầu nhìn lên trên nữa, còn khoác cả áo tơi, tất nhiên rõ rành rành phải là người, đây cũng là nguyên do y dám lại gần không chút do dự… Ơ, cuối cùng chuyển mắt nhìn lên mặt tên đầu sỏ gây chuyện, ĐàmVân Sơn sửng sốt, cả bụng lời lên án ngừng lại ngang cổ họng, cuối cùng hóa thành một câu nhũn nhặn hữu lễ…
“Cô nương vì đâu lại phá thuyền tôi?”
Dù rằng “yêu đầu” dính nước bùn đầy thảm hại nhưng vẫn có thể mang máng nhận ra diện mạo tuấn dật ôn hòa nhã nhặn khiến người ta khó lòng thấy ác cảm, lại thêm giọng nói êm ái tựa tiếng suối trong như thể có một sự ân cần hết sức tự nhiên, dù là Ký Linh từng gặp vô số yêu quái cũng bất giác muốn nói thêm với y mấy câu.
Tất nhiên, quan trọng hơn nữa là dù “yêu đầu” đã bơi lại cạnh nàng nhưng hương Phù Đồ thì vẫn bay về hướng chỗ chiếc thuyền nhỏ bị đắm.
Ký Linh ngồi xổm xuống, để sát que hương Phù Đồ đã cháy gần hết vào người “yêu đầu”, làn hương vẫn chẳng hề mảy may có chút hứng thú nào với vật ấy, kiên định, cố chấp lướt qua đỉnh đầu của nó, phi tới chỗ lòng nó hướng về.
“Cô nương, tại hạ còn sống, dâng hương phải chăng là hơi sớm?”
“Yêu đầu”… lại còn rõ lắm lời.
Ký Linh biết bản thân nhận nhầm, dưới nước rõ ràng là một nam tử vô tội. Nàng hơi hối hận vì đã lỗ mãng, tất nhiên phải nhận lỗi trước: “Xin lỗi, tôi tưởng huynh là yêu quái.”
Đời này Đàm Vân Sơn chưa từng được coi trọng như thế, đồng thời là, phải chịu đả kích tới thế: “Tại hạ giống yêu?”
Ký Linh cảm thấy chuyện này không thể hoàn toàn chỉ trách mỗi mình: “Huynh nằm trong thuyền, tôi cách xa nhìn không rõ nhưng nghĩ cũng biết, nào có người nào lại nhè thời tiết thế này ra ngoài chơi thuyền chứ?”
Ừ, lời giải thích này vô cùng hợp lý, Đàm Vân Sơn chọc chọc một ngón tay vào “vật cưỡi” của giai nhân: “Xin lỗi, lần sau tôi cũng ngồi chậu gỗ.”
Ký Linh: “…”
Đàm Vân Sơn biết chừng mực dừng lại, dù sao bản thân cũng đang ở dưới nước, người ta thì ngồi trong chậu, dẫu thế nào y cũng không thể làm cái chuyện vĩ đại như ném cô nương đó xuống nước, đành phải nhanh chóng quay về chuyện gốc: “Cho dù tại hạ là yêu, cô nương thấy tôi cũng nên chạy, cớ sao lại động thủ?”
Ký Linh rất hiếm khi tiết lộ thân phận của bản thân với người bèo nước gặp nhau, trước hết là do không cần thiết, thứ nữa là chưa chắc đối phương đã hiểu được, thường thì giải đáp được câu này chắc chắn lại có thêm câu sau. Thế nhưng vị trước mặt đây dù sao cũng tại vì mình mới bị rơi xuống nước còn mất công bơi lại đây hỏi chuyện, nàng đành trả lời thật lòng: “Tôi làm bắt yêu.”
Vốn tưởng Đàm Vân Sơn nghe xong sẽ lại truy vấn giống những người trước, không ngờ y chỉ lẳng lặng nhìn nàng một hồi rồi tế nhị đáp: “Trên đời này không có yêu.”
Ký Linh vừa nghe liền hiểu đối phương coi mình là đồ lừa đảo.
Trên đời có rất nhiều người không tin vào ma quỷ, vị dưới nước đây chẳng phải người đầu tiên cũng không đời nào là người cuối cùng. Người không cùng tư tưởng khó nói chuyện với nhau, nàng cũng chẳng buồn phí hơi, chẳng qua trước lúc chào nhau, nàng vẫn muốn thỏa mãn chút lòng hiếu kỳ của bản thân: “Cho dù là đi chơi thuyền thì cũng phải đi chỗ nọ chỗ kia chứ, ban nãy huynh dừng ở đằng kia không nhúc nhích, lại còn không ngồi mà nằm xuống, nằm xuống thì thấy được gì?”
Đàm Vân Sơn không ngờ Ký Linh không biện bạch với mình mà lại đổi đề tài, có điều vậy cũng tốt, vốn tính y cũng chẳng thích tranh luận đúng sai: “Thưởng nguyệt.”
Ký Linh những ngỡ mình nghe lầm, bất giác ngẩng đầu nhìn lên trời, ngoài mây đen mưa phùn, chẳng còn gì khác.
Người ở dưới nước còn giơ tay chỉ cho nàng: “Ngay sau đám mây ở hướng đông kia kìa, cô nương nhìn kỹ đi.”
Ký Linh thề dù có nhìn mù cả hai mắt nàng cũng không nhìn ra được.
Thôi vậy.
Không hợp tính, không cùng tư tưởng, đến ngắm trăng cũng không hợp, có muốn giữ gìn cái duyên bèo nước gặp nhau này cũng khó lắm. Ký Linh cột chuông Tịnh Yêu vào lại bên hông, tính tắt hương Phù Đồ, cáo biệt vị nam tử dưới nước.
Ngay lúc nàng chuẩn bị tắt hương, làn hương bỗng lóe lên một luồng sáng tím.
Ký Linh kinh hoảng, ngẩng phắt đầu lên nhìn. Làn hương vốn vẫn quẩn quanh chỗ chiếc thuyền đắm bỗng hóa thành tử quang, phi thẳng qua bức tường vây cao ngất lao vào trong tòa phủ trạch bề thế!
*tử quang: ánh sáng tím
Ký Linh buồn phiền ân hận, tại nàng sơ suất.
Tuy vị dưới nước đây không phải yêu nhưng không có nghĩa rằng dưới nước không có yêu.
Đàm Vân Sơn thấy Ký Linh không nhìn trời mà chỉ lo nhìn chằm chằm vào bức tường vây của nhà mình, thầm cảm thấy một dự cảm chẳng lành: “Sao thế?”
Ký Linh chỉ tay vào chiếc cổng lớn sơn son: “Huynh quen người trong nhà này chứ?”
Đàm Vân Sơn dở khóc dở cười: “Vô cùng quen.”
Ký Linh hiểu ra: “Nhà huynh?”
Đàm Vân Sơn gật đầu, gật rất mạnh, suýt thì uống phải nước.
Ký Linh không rảnh để tâm tới huynh ta, chỉ vội nói: “Mau dẫn tôi vào nhà huynh!”
Đàm Vân Sơn sửng sốt: “Vào nhà tôi?”
Ký Linh nhìn đăm đắm vào bức tường bao cứ như thể có thể nhìn xuyên qua nó vào trong sân: “Tử quang hiện, yêu nhập trạch.”
Ký Linh tự nhận rằng bản thân đã nói đầy nghiêm trang, cao thâm, cực có sức thuyết phục, vậy mà đợi mãi vẫn không thấy người dưới nước đáp lại gì.
Không biết trời đã tạnh mưa từ lúc nào, dưới tầng mây đen có cơn gió đêm lạnh thổi qua giữa bầu không khí tịch lặng… và ngượng ngùng.
“Cô nương…” Người dưới nước cuối cùng cũng lên tiếng.
Ký Linh thở phào, cúi xuống nhìn y, chăm chú lắng nghe.
“Nghe tôi khuyên một câu, lừa đảo rốt cuộc cũng không phải kế lâu dài, đồng tiền không chính đáng rồi sẽ dẫn người ta đi sai đường, hà cớ gì không quay đầu, trở về chính đạo?”
“…”
Chuông Tịnh Yêu của nàng đâu!!!
Không buồn thừa lời nửa câu, Ký Linh chẳng nói chẳng rằng, ngồi luôn xuống, cầm đĩa… khua nước chèo đi!
Lấy chậu gỗ làm thuyền, lấy đĩa sứ làm chèo, đời này Đàm Vân Sơn lần đầu gặp một nữ tử thoát tục, phóng khoáng, không câu nệ như thế. Nếu không phải đối phương tỏ cái vẻ thề phải lừa gạt tới cùng đó thì y thực sự bằng lòng cứ im lặng đứng ngắm nhìn thế này.
Oạp…
Rào…
Oạp…
Rào…
“Huynh đi theo tôi làm gì?” Vị ở dưới nước nọ sải sải tay khỏe khoắn dăm ba cái đã bơi ngang tầm với chậu gỗ của nàng.
“Giờ cô nương muốn vào nhà tại hạ, há lại có lý không cho tại hạ vào theo?”
Cái gọi là phong độ chính là dù mặt có lấm lem bùn đất thì cũng chẳng hề ảnh hưởng tới cung cách nói năng nhã nhặn, bình thản, ung dung của người ta.
Ký Linh thề trong số đám yêu nàng đã bắt, không con nào làm nàng phải nôn nóng, sốt ruột như người này, đối phương lại còn bình tĩnh, ôn hòa, thái độ thân thiện hữu ái làm nàng không cách nào trở mặt, chỉ còn nước thở dài bất đắc dĩ: “Cho dù huynh có đi theo thì cũng có thể đứng dậy lội nước để đi mà, sao phải bì bõm bơi như thế?”
“Được.” Không ngờ Đàm Vân Sơn lại rất dễ nói chuyện, lập tức đồng ý ngay, thế nhưng vẫn chẳng thấy người có thay đổi gì, vẫn chỉ có một cái đầu và một chút bả vai lộ trên mặt nước.
Ký Linh chịu thua: “Thế thì huynh đứng lên đi chứ.”
Đàm Vân Sơn tỏ