Có nhiều khi mọi người thường hay tự đào hố bẫy mình. Thấy Hắc Kiệu dùng pháp khí thì nghĩ ông ta giống người tu hành. Thấy tay Hắc Kiệu biến thành vuốt sắc thì nghĩ ông ta là yêu. Song, nhân gian có yêu thú, tại sao tiên giới không thể có tiên thú chứ? Có máu có tiên khí, dùng pháp khí của tiên giới, hưởng phúc ở nhân gian.
Đàm Vân Sơn nói một câu đâm thủng hy vọng cuối cùng của Bạch Lưu Song. Nàng ta uể oải cúi đầu như một con thú nhỏ tuyệt vọng.
Ký Linh và Phùng Bất Cơ đi truy đuổi có lẽ không phát hiện ra, nàng ta cầu may nghĩ vậy nhưng chẳng mấy lại không dám ảo tưởng nữa.
Biết dùng máu vẽ trấn yêu phù, biết dùng pháp khí, từng chiêu từng chiêu đều lóe ánh vàng kim của nhà tiên, không có chút sắc tím của yêu, dù có ngu ngốc cũng sẽ nhanh chóng phát hiện ra. Cho dù không thì tới lúc đuổi kịp Hắc Kiệu, lại tiếp tục đánh, nếu Hắc Kiệu thất thế, để giữ mạng, ắt gã sẽ nói ra thân phận thật, kết quả vẫn vậy, Hắc Kiệu không chết được.
Đây là lý do tại sao nàng khăng khăng muốn chính tay giết Hắc Kiệu. Bởi vì chỉ có chính nàng ra tay thì mới không cho Hắc Kiệu có cơ hội biện bạch.
Thế nhưng, mưu kế Đàm Vân Sơn bày ra sau đó đã đảo lộn hoàn toàn dự định của nàng ta. Vốn còn hy vọng Ký Linh ra tay nhanh một chút thì nàng ta có thể thừa cơ hỗn loạn lao ra khỏi lồng cho Hắc Kiệu một nhát trí mệnh, giờ thì không còn hy vọng gì nữa.
“Nếu tôi là cô thì lúc nghe thấy kế nhốt mình vào lồng đã ra sức ngăn cản rồi.” Đàm Vân Sơn lấy dao ra cứa nhẹ đầu ngón trỏ tay trái một đường không quá nông tự vẽ nốt chiếc trấn yêu phù đang vẽ dở, “Bởi vì bị nhốt vào lồng là đã mất tính chủ động, xui xẻo thay, chiếm thế chủ động mới là một trong những nguyên tắc để giành phần thắng.”
Chàng vẽ đầy tập trung, nghiêm túc như thể đang vẽ một tuyệt tác lớn lao, những lời chàng dạy sâu sắc như thể một bậc bề trên chia sẻ kinh nghiệm sống; song, chàng rất thong thả, bình thản, giọng nhẹ và lạnh, không chút tình cảm.
Bạch Lưu Song không tin nổi chàng cũng chính là người từng nói cười vui vẻ trong hang núi.
Nàng nhớ đến Ký Linh, cô gái này làm nàng thấy yên lòng và ấm áp nhưng nàng đã để mất nàng ấy kể từ khoảnh khắc quyết định giấu giếm thân phận thật của Hắc Kiệu rồi.
“Nếu tôi nói Hắc Kiệu là tiên thú, liệu các người có giúp tôi không?” Bạch Lưu Song lạnh lùng đáp gằn rõ từng chữ, không biết là để thuyết phục Đàm Vân Sơn hay để thuyết phục chính mình, “Tôi là yêu, xảo trá vốn là bản tính, chỉ cần đạt được mục đích, chớ nói gì lừa người, có lừa tiên cũng không sao hết.”
Đàm Vân Sơn nhếch miệng hờ hững trào phúng: “Cho nên cô đã lỡ mất người duy nhất trên đời này có lẽ sẽ giúp cô.”
Xong trấn yêu phù, Đàm Vân Sơn ấn nhẹ đầu ngón tay nặn ra nốt chút máu xoa vào lòng bàn tay.
Bạch Lưu Song thấy chàng chỉ lo bận việc của chàng, dường như nói chuyện với nàng ta chỉ là tiện thể: “Ngươi không tức giận à?”
Làm xong xuôi đâu đấy, Đàm Vân Sơn ngẩng đầu nhìn nàng ta đầy khó hiểu: “Tôi có tổn thất gì đâu, sao phải tức giận. Tôi tiếc thay cô thôi. Dẫu có là tiên thú hay thần tiên, đối với cô bé kia, làm sai thì phải bị phạt, làm ác thì phải trả giá đắt.” Chàng thở dài nhè nhẹ, “Cô chẳng thể gặp được một Ký Linh thứ hai nữa đâu. Không biết trân trọng là cô vô phúc thôi.”
Bạch Lưu Song nghẹn lòng, nàng ta chưa từng thấy như thế bao giờ, tựa như lục phủ ngũ tạng bỗng bị nhồi rất nhiều thứ hỗn độn, vừa khó chịu vừa bức bối, chỉ hận không thể làm chúng xổ hết ra để cảm giác thoải mái lan tràn khắp cơ thể.
“Biến về nguyên hình đi.” Đàm Vân Sơn bỗng nói.
Bạch Lưu Song cảnh giác: “Tại sao?”
Đàm Vân Sơn không tức giận nhưng cũng chẳng có kiên nhẫn là bao, thò luôn tay vào lồng túm vai Bạch Lưu Song.
Giữa tiếng “tạch tạch” kỳ lạ, Bạch Lưu Song bất thình lình thấy tê tê, sau đó là đau nhói tận xương tủy, cảm giác một chút yêu lực chẳng đáng là bao còn giữ được nhanh chóng bốc hơi.
Nữ yêu trong lồng biến về lại hình dạng sói trắng, đám da lông chỗ gáy gần chân trước có một vết thương rất nhỏ dính máu lấm chấm.
Máu của Đàm Vân Sơn.
Sói trắng muộn màng nhận ra bản thân bị trúng đòn hiểm, giãy lên trong lồng.
Đàm Vân Sơn xách lồng lên, mất sức mà chẳng đi được mấy bước thì sự kiên nhẫn đã bị bào mòn hết sạch: “Còn lằng nhằng nữa là tôi đem đi hầm luôn đấy, tôi nói được là làm được.”
Sói trắng ấm ức ư ử một tiếng rồi nằm im.
Đàm Vân Sơn hít một hơi, giữ chắc chiếc lồng, nhanh chân rời khỏi Hắc phủ: chàng không ngửi được yêu khí, có điều, hình như ngửi được tiên khí.
Sói trắng trong lồng cúi đầu liếm vết thương. Có cái mới, cũng có cái cũ đã được rắc thuốc bột.
Nàng không biết đấy là thuốc gì nhưng không sao quên được cái cảm giác mát lành khi thuốc bột được rắc lên vết thương và khuôn mặt dịu dàng phía ngoài lồng.
Nàng chỉ nói dối một câu, chỉ một câu “Hắc Kiệu là yêu” ấy thôi.
Nhưng mà… xin lỗi.
…
Lúc Trần Thủy lại có động, Nam Ngọc đang đứng bên bờ Vong Uyên thuyết phục Chử Chi Minh cùng chàng dâng tấu lên Thiên Đế xin trao đổi tiên chức với nhau.
Đương nhiên, vụ thuyết phục này chủ yếu là đùa, chín phần đùa, một phần thật. Song, Nam Ngọc phô diễn một phần thật này ra hết sức chân tình, hết sức rõ ràng…
“Vong Uyên này của huynh, trăm năm cũng chẳng có một vị tiên rơi vào, đứng đây trông nó thật là chán, Trần Thủy bên tôi náo nhiệt biết bao, ngày ngày đều có tiên qua lại, nếu không phải là huynh thì tôi cũng chẳng chịu đổi đâu.”
Chử Chi Minh cau mày phản đối, nghiêm mặt đáp: “Tiên chức không phải trò đùa, há cho phép chúng ta muốn làm gì thì làm, muốn đổi là đổi.”
Nam Ngọc thở dài chán nản, biết ngay là không thể nói chuyện nổi với vị bằng hữu này mà, đúng là chẳng có gì vui.
Đúng lúc này thì Trần Thủy có động.
Nam Ngọc giật mình ngừng đùa, nhún chân một cái, lập tức tới bên bờ Trần Thủy. Chử Chi Minh tới theo: “Lại xảy ra chuyện à?”
Đúng vậy, lại. Chỗ có động còn giống y lần trước…
Nam Ngọc ngán ngẩm nhìn mặt nước Trần Thủy gợn sóng. Không phải đã đem đèn cung đình về rồi hay sao, sao không thể cách Trần Thủy xa ra, ngoan ngoãn mà tu hành!!!
Không cần bạn mở lời, Chử Chi Minh chủ động nói: “Đi đi, tôi trông chỗ này giúp huynh.”
Nam Ngọc không dám chần chừ, sợ tới muộn một bước, đám người dưới kia lại gây thêm chuyện gì.
Nam Ngọc vừa mới đi thì bên bờ sông Trần Thủy chỗ hai ngọn núi tiên rất xa là Bồng Lai và Viên Kiệu cũng đồng thời có tiên nhảy vào Trần Thủy để xuống trần.
…
Ký Linh và Phùng Bất Cơ truy đuổi thẳng một mạch lên tận Bạch Quỷ Sơn, có vẻ Hắc Kiệu cũng biết ra khỏi núi càng dễ bị đuổi kịp nên cứ dẫn hai người họ chạy lung tung trong rừng sâu.
Ngay lúc Ký Linh cảm thấy bản thân sắp không trụ nổi, Hắc Kiệu là phía kiệt sức trước, ông ta không chạy trốn nữa.
Không rõ tình cờ hay là số mệnh mà nơi họ đuổi tới chính là ven hồ nước mà chiếc đèn cung đình từng rơi xuống.
Song, thoắt cái, họ đã lao vào đánh nhau với Hắc Kiệu, không còn rảnh để suy nghĩ chuyện gì khác.
Ký Linh không biết mình đã đánh bao lâu, chỉ biết là pháp khí của Hắc Kiệu rất mạnh, nếu không phải có Phùng Bất Cơ hỗ trợ thì một mình nàng thực sự không thể trụ nổi.
Càng đánh lâu, ưu thế về mặt số lượng của phe họ càng hiện rõ. Hắc Kiệu cũng ý thức được thế thua, sau khi hóc hiểm tránh được một kiếm gỗ đào thì đột ngột gọi khóa trường mệnh biến to ra chắn ngang giữa ba người!
Ký Linh và Phùng Bất Cơ bất giác lùi lại tránh, Hắc Kiệu chớp thời cơ la lớn cho đối phương biết: “Ta là tiên thú, ai dám làm ta bị thương!”
Phơi bày thân phận đồng nghĩa khoảng thời gian tiêu diêu ở nhân gian của ông ta đã đến hồi kết thúc nhưng về trời làm thú vật cũng tốt hơn là mất mạng tại đây.
Khóa trường mệnh từ từ thu về kích cỡ bình thường ló ra hai khuôn mặt khiếp sợ khuất phía sau.
… Bạch Lưu Song đánh giá Ký Linh và Phùng Bất Cơ quá cao. Hai người này dù có thắc mắc trong lòng nhưng hễ đánh nhau là quên hết, thực sự không nghĩ gì.
Tình thế thay đổi bất ngờ, cuộc hỗn chiến tạm dừng lại.
Phùng Bất Cơ cầm kiếm gỗ đào, lòng buồn bực, sầu khổ. Huynh ta chẳng qua chỉ muốn đi trừ yêu, tu đạo, thế mà dạo này toàn ngược lại, trước là một cái đèn tiên, giờ là một con tiên thú, rốt cuộc còn có thể bắt, có thể diệt nữa không đây!
“Tiên thú?” Ký Linh thầm thì lặp lại. Nàng không biết nhiều về tiên giới như Phùng Bất Cơ nhưng tương tự với yêu thú nên cũng đại khái hiểu tiên thú là thế nào, rà soát lại các sự kiện từ đầu tới đuôi, những điểm đáng ngờ đều trở nên hợp lý.
“Con sói yêu kia chắc chắn không đời nào nói thật cho các người biết, nàng ta còn đang trông chờ mượn tay các người để báo thù cơ mà.” Hắc Kiệu ôm bên vai bị thương thở hào hển, mắt ánh lên vẻ đắc ý, chế nhạo Ký Linh và Phùng Bất Cơ: “Để ta đoán thử xem nào, có phải nàng ta nói với các người ta là yêu? Ôi, chút trò vặt ấy của nàng ta cũng chỉ có mấy đứa ngu dốt như các ngươi mới tin.”
“Ngươi đã đoán được thì sao không làm sáng tỏ thân phận mình ngay từ đầu đi!” Phùng Bất Cơ xót đứt ruột chỗ mồ hôi và máu mình đã đổ cả đêm!
Hắc Kiệu cũng rất bực dọc: “Nếu không phải các người ép, sao ta lại tới nông nỗi này! Các người cũng biết nếu lộ thân phận, trên trời sẽ nhanh chóng biết, ngày tháng tốt đẹp của ta thế là hết!”
Phùng Bất Cơ chẳng hiểu ra làm sao, hóa ra họ thấy chuyện bất bình chẳng tha lại thành sai, đang định cãi lại thì Ký Linh đã nói trước.
Giọng nàng rất nhẹ và đều, không nghe ra được cảm xúc lúc này: “Thế ngươi có biết vì sao Bạch Lưu Song muốn dồn ngươi vào chỗ chết không?”
Hắc Kiệu cười khinh thường: “Không phải là ta ăn chị nàng ta thôi sao. Một con yêu thôi mà, ta không ăn thì đám người tu hành các người cũng đến bắt. Nếu ta là nàng ta thì đáng ra phải thấy may mắn vì mình không bị ăn sau đó cúp đuôi trốn kỹ trong rừng chứ không có chuyện không biết lượng sức, năm lần bảy lượt tới cửa sinh sự như thế.”
Phùng Bất Cơ nghe thấy bực cả mình, chẳng muốn nhìn gã ta thêm cái nào, ngoảnh mặt đi nhìn đám cây rừng.
Ký Linh không tỏ thái độ mà hỏi: “Vậy là Trạch Vũ bị ngươi ăn đúng không?”
“Đúng,” Hắc Kiệu ngang nhiên thừa nhận.
“Vậy còn đám người hầu trong phủ ngươi bị điên thì sao?” Ký Linh hỏi tiếp.
Chuyện đến nước này thì chẳng cần phải giấu nữa, Hắc Kiệu chẳng sợ gì mà không đáp: “Cũng là ta làm.”
Ký Linh gật đầu, lấy Lục Trần Kim Lung ra: “Đã thừa nhận vậy rồi, vậy giờ ta muốn bắt ngươi, ngươi không phản đối chứ?”
Khoảng cách từ chỉ là dự cảm tới thực sự xảy ra gây ra cho người ta cảm giác khác biệt rất lớn. Trái tim thấp thỏm của Phùng Bất Cơ chìm sâu xuống tận đáy.
Đương nhiên là Hắc Kiệu phản đối, ông ta la lớn: “Ta là tiên thú, ngươi không được phép giết ta!”
Đối với loài thú, bắt đồng nghĩa với bị giết, bởi vì khi tinh phách bị bắt, thân thể sẽ lập tức tan thành mây khói.
Ký Linh ung dung nhìn ông, nghiêm túc xin chỉ dạy: “Vì sao tiên thú thì không được phép giết? Luật nào quy định?”
Hắc Kiệu bị hỏi khó vì quả thực không có luật nào như vậy nhưng đây không phải là chuyện đương nhiên sao!
“Làm tiên thú bị thương là tổn hại công đức, ngươi mà dám đụng tới ta thì đời này đừng hòng thành tiên!”
Ký Linh ngoẹo đầu chớp chớp mắt nhìn ông ta: “Khéo quá, tôi vốn cũng không định thành tiên.”
Nói chưa dứt tiếng, Lục Trần Kim Lung bỗng tỏa ra kim quang bao phủ toàn thân Hắc Kiệu!
Hắc Kiệu gầm lên một tiếng, hiện ra nguyên hình: mình như ác khuyển, sừng như trâu rừng, hoa văn trên da có hình như của báo có màu trong đen ngoài đỏ.
Ánh sáng vàng tán đi hết, con thú đỏ đen vẫn nằm yên lành ở đó, nó đã hiện nguyên hình nhưng chưa bị bắt mất tinh phách.
Ký Linh ngẩn người, Phùng Bất Cơ chợt nghĩ ra: “Pháp khí của Ký Linh chỉ bắt được yêu!”
Dù đã biết Hắc Kiệu là tiên thú nhưng vì con súc sinh này quá đáng giận nên Ký Linh và Phùng Bất Cơ vẫn bất giác coi nó như yêu tà, dùng cách bắt yêu theo thói quen trước giờ!
Phùng Bất Cơ hét một câu như vậy không chỉ có Ký Linh hiểu ra mà cũng thức tỉnh cả con thú đen đỏ kia. Lúc bị bắt hiện nguyên hình, nó quả đã nghĩ là mình bị bắt vì pháp khí này mang tới cho nó cảm giác tệ hại giống hệt như của đám thượng tiên đáng ghét kia. Song, được Phùng Bất Cơ nhắc nhở, nó lập tức vùng dậy bỏ chạy!
Ả điên kia thế mà làm thật, thật sự dám giết cả tiên thú!
Con thú tuy nhanh chân nhưng Phùng Bất Cơ còn nhanh hơn nó, nó còn chưa kịp duỗi thẳng chân sau, Phùng Bất Cơ đã đè nghiến nó xuống nhanh như một tia chớp, hai tay giữ chặt cặp sừng khỏe tựa gông xiềng!
Con thú cuống cuồng giãy lên nhưng không sao hất được gã tráng hán trên mình xuống, cuối cùng nó sức cùng lực kiệt, con ngươi to đại cồ lồ nhìn Phùng Bất Cơ trừng trừng, tức không cam lòng trừng muốn vỡ cả hốc mắt.
Phùng Bất Cơ gai da đầu nhưng toàn thân không dám lơi lỏng, chỉ có miệng là còn có thể thở dài một hơi: “Đừng trừng ta, mày còn không nhận ra à, ta chỉ là tay sai…”
Thấy Phùng Bất Cơ ghìm được con thú, Ký Linh cất Lục Trần Kim Lung, lần tay ra sau thắt lưng rút con dao găm. Không ngờ vừa chạm tay vào con dao găm thì chiếc kiềng vàng khóa trường mệnh nằm im dưới đất bỗng biến to ra bay lên không nhanh chóng nhảy xuống hồ nước ầm một tiếng, nước bắn cao lên tận vài trượng!
Dường như trong khoảnh khắc, Ký Linh và Phùng Bất Cơ cảm nhận được đất rung núi chuyển!
Chim giật mình nháo nhác bay lên kêu inh ỏi khắp trời, sau khi tiếng chim muông lắng xuống, từ đằng chân trời ba hướng đông, nam, tây mỗi hướng có một bóng người bay tới. Một người cưỡi kiếm, dáng đứng oai hùng, hai người cưỡi mây, áo tiên phấp phới.
Con thú đỏ đen rên rỉ một tiếng nghe qua thì như tủi thân nhưng ngẫm kĩ lại mới thấy là ẩn giấu niềm