“Tiên huyết không làm gì được Dị Bì à?” Nam Ngọc còn tưởng là bản thân đưa được cả bí kíp chiến thắng lẫn thông tin về Dị Bì tới cho mọi người, ngờ đâu mới nói ra đã bị phủ định.
“Ừ.” Từ lúc chém Phùng Bất Cơ giả nhát đầu tiên, Đàm Vân Sơn đã cực kỳ chú ý điểm này, “Dao của tôi chỉ cần dính máu thì chém yêu quái gì cũng đều sẽ bốc lên khói trắng nhưng với Dị Bì thì không.” Thế cho nên lúc dao chém xuống, từng có khoảnh khắc chàng thực sự hoài nghi bản thân đã chém nhầm phải đồng đội, sợ tới ngừng thở.
Nam Ngọc suýt thì quên mất máu của Đàm Vân Sơn cũng có tiên lực, nghe xong, chàng nhíu mày khó hiểu: “Dị Bì dù có lợi hại cách mấy cũng sao có thể đụng tiên huyết mà không bị gì chứ?”
“Không có chuyện gì là tuyệt đối cả,” nghĩ tới chuyện ở Hòe Thành, Ký Linh góp ý, “khi trước vì ăn Xích Hà Tinh nên yêu khí của Ứng Xà hoàn toàn biến mất, có thể Dị Bì cũng đã ăn vật tiên, thuốc thần gì đó chăng?”
Nam Ngọc nửa tin nửa ngờ: “Không phải tôi đã nói với mọi người rồi sao, Cửu Thiên Tiên Giới không có sao nào là Xích Hà Tinh cả.”
Bốn cặp mặt hoang mang ngơ ngác đổ dồn về phía chàng.
Nam Ngọc ngớ ra, nuốt nuốt nước bọt, cười gượng gạo: “Thế, hình như là, chưa nói…”
“Vậy đừng để chúng tôi phải bức cung,” Phùng Bất Cơ túm chàng một cái, “rốt cuộc còn tìm hiểu được gì, mau mau thành khẩn!”
Nam Ngọc quyết định sau khi trở về phải chép câu nhắc nhở “nghĩ kĩ trước khi nói” một trăm lần!!!
Không giấu được, đành phải nói, may là không phải chuyện bí mật gì: “Sau chuyện ở U Thôn lần trước, tôi có về trời kể cho sư phụ nghe chuyện của mọi người, vốn cho là ông cụ thành tiên đã lâu, quen biết nhiều tiên hữu, chưa biết chừng lại biết gì đó. Không ngờ sư phụ lại nói là chưa hề nghe nói tới Xích Hà Tinh. Còn cả, chuyện Lê đình tiên mộng, sư phụ tôi cũng thấy kỳ lạ. Bởi vì, trừ tình huống đặc biệt, bằng không hiếm khi nào thần tiên lại xuống trần để chỉ dẫn cho người phàm tu tiên. Tiên duyên là bắt đầu, thành tiên là điểm cuối, hành trình từ đầu tới cuối thế nào phải dựa vào cơ duyên. Tiên nhân xuống chỉ dẫn là trái với đạo trời.”
“Ý của huynh là chuyện Đàm nhị tu tiên từ đầu chí cuối đều là một mưu kế?” Phùng Bất Cơ càng nghe càng thấy không ổn.
“Cũng chưa chắc,” Nam Ngọc thành thật, “sư phụ tôi tinh thông xem sao, tôi có nhờ sư phụ xem giúp cho một quẻ. Theo quẻ đó thì Đàm Vân Sơn nhất định sẽ thành tiên, hơn nữa chuyện huynh ấy thành tiên không phải là chuyện xấu, sẽ không mang tới tai vạ gì. Vậy nên, cho dù có ai đang âm thầm tính toán gì thì cũng chẳng qua là giúp một tay để thúc đẩy chuyện này sớm ngày hoàn thành mà thôi.”
“Rốt cuộc là ai muốn Đàm nhị thành tiên tới vậy nhỉ?” Phùng Bất Cơ tò mò muốn chết.
Một bóng dáng xinh đẹp lướt qua trong tâm trí nhưng cuối cùng Nam Ngọc chỉ lắc đầu.
Ký Linh cũng nghĩ tới Lạc Mật nhưng tương tự, nàng cũng không muốn nghĩ sâu thêm. Khác là, Nam Ngọc không nghĩ là do bắt nguồn từ sự lo ngại, còn nàng không nghĩ là để được thoải mái.
Nếu như kiếp trước Đàm Vân Sơn có quan hệ với Cửu Thiên Tiên Giới và kiếp này nhất định sẽ thành tiên, vậy thì đoạn đường Trần Thủy tiên duyên này chẳng qua chỉ là một chớp mắt ngắn ngủi trong tiên mệnh dài đằng đẵng, còn những “đồng đội” có duyên gặp gỡ trên hành trình này thì lại càng râu ria hơn: không tham dự trong kiếp trước, cũng không đồng hành tiếp ở tương lai.
“Nghĩ gì vậy?” Bên người bỗng vang lên giọng nói thấp thoáng ý cười của Đàm Vân Sơn.
Ký Linh quay sang nhìn chàng đầy khó hiểu: “Huynh cười gì vậy?”
“Nam Ngọc huynh đệ nói tôi nhất định thành tiên, vậy chứng tỏ là nhất định chúng ta sẽ bắt được Dị Bì, điều này không đáng để vui vẻ hay sao?” Đàm Vân Sơn nói đầy đương nhiên.
Ký Linh ngớ ra, cười không lấy gì làm vui.
Nàng ngồi đây bùi ngùi quá khứ tương lai cả buổi trời, chính chủ thì lại chỉ để tâm chuyện hiện tại.
“Đáng.” Cất những ngổn ngang trong lòng đi, nụ cười của Ký Linh dần trở nên rạng rỡ, “Phấn chấn lên! Bắt Dị Bì!”
Đàm Vân Sơn ngắm lúm đồng tiền của nàng cũng thấy tinh thần hào hùng được truyền sang cho mình, chàng chỉ tay vào mình: “Thành tiên viên mãn!”. Rồi lại chỉ nàng: “Thiên hạ thái bình!”
Ký Linh nhìn xoáy vào chàng, chỉ hận không thể cất chàng vào tận sâu trong đáy lòng mình, sau đó nàng gật đầu một cái thật mạnh.
Nếu như hành trình Trần Thủy tu tiên này cần mất một năm thì nàng đi cùng chàng một năm, cần mười năm thì nàng đi cùng chàng mười năm. Với chàng, đây có lẽ là chốc lát trong tiên mệnh, với nàng đây là khoảng thời gian đẹp nhất trong đời.
“Này…” Nam Ngọc không muốn đánh gãy “khí thế tất thắng” của hai đồng đội nhưng chàng có cảm giác nếu không đánh gãy thì rất dễ lạc lối. Tuy đã bói được quẻ nhất định thành tiên nhưng vẫn phải hành sự cho nghiêm túc, chỉ cần sơ sẩy một cái thì số mệnh lập tức có thể đổi khác, tự tin quá cũng là không tốt.
Không ngờ mới mở miệng thì Đàm vân Sơn đã nhìn qua, hiển nhiên là đối phương không nhận ra chàng đang định nói nên cứ thế nghiêm túc nói phần mình: “Dị Bì cần chúng ta mang nó ra ngoài, ắt không dám làm chúng ta bị thương, nếu không số người ngày càng ít thì nó ngày càng khó ngụy trang. Tuy nhiên, nếu nó mà từ bỏ, không cần chúng ta nữa, chọn đợi bắt nhóm lạc vào hang lần sau, vậy thì chúng ta sẽ hoàn toàn ở thế bị động, rất có khả năng sẽ kiệt sức mà chết ở chốn này. Cho nên, Nam Ngọc huynh đệ liệu có có cách gì có thể dụ Dị Bì ra hay không?”
Lúc cần cổ vũ tinh thần thì làm rất nghiêm túc, lúc cần đối mặt với thực tiễn cũng ứng xử rất thực tế, Nam Ngọc cảm thấy mình cần nhìn nhận lại một chút về vị tiên hữu tương lai này.
“Cách trực tiếp nhất chính là cho Dị Bì có cơ hội ngụy trang thành một trong số mọi người,” Nam Ngọc nói, “nhưng nếu nó làm vậy thật thì lại đến phiên mọi người đau đầu.”
Bốn người không phản bác được.
Một Phùng Bất Cơ giả đã suýt làm họ mắc mưu, thêm vài lần nữa, có nhận ra được không là một vấn đề gay go nhưng gay go hơn nữa là tín nhiệm giữa đồng đội với nhau sẽ dần dần sụp đổ.
Không khí bỗng im lặng mất một lúc.
Năm người nhìn nhau, không ai nói gì nhưng lại như thể mọi người đều đang nói gì đó, đánh mắt tới đánh mắt lui với muôn vàn suy nghĩ.
Cuối cùng, Nam Ngọc quyết tâm phá vỡ cục diện bế tắc: “Không cần nghĩ kế nữa. Bất kể chúng ta có nghĩ ra kế gì thì Dị Bì đều có thể đánh cắp được, bao gồm cả cuộc nói chuyện của chúng ta lúc này, nó đều có thể biết không sót một chữ nào. Thay vì phí sức, chẳng bằng đi phục hồi tiên trận lại như cũ!”
Đàm Vân Sơn lập tức tỏ ra kinh ngạc: “Có thể phục hồi tiên trận lại như cũ?”
Nam Ngọc gật đầu không chút do dự: “Đương nhiên, vừa nãy tôi đâu chỉ trộm… Khụ, đâu chỉ tra mỗi thông tin về Dị Bì. Vì giúp mọi người, tôi rất là khổ công!”
“Phục hồi tiên trận rồi thì sao?” Ký Linh vội hỏi.
Nam Ngọc nói: “Dị Bì sẽ bị bắt lại vào tiên trận, đến lúc đấy thì mặc chúng ta thích đánh sao thì đánh.”
Bạch Lưu Song nửa tin nửa ngờ, cảm thấy cách này quá đơn giản: “Chắc là được chứ?”
Không đợi Nam Ngọc trả lời, Phùng Bất Cơ đã vỗ đùi nói sang sảng: “Thế còn chờ gì nữa, mau đứng dậy làm thôi!”
“Phùng huynh bình tĩnh chớ nóng.” Đàm Vân Sơn cản huynh ta lại, cẩn thận đề nghị: “Phục hồi tiên trận lại như cũ không phải chuyện một chốc một lát, đáy vực lại rộng như vậy, trong quá trình này khó bảo đảm Dị Bì không tìm được cơ hội đánh tráo lần hai. Nhân lúc này chúng ta vẫn là chính mình, hãy quan sát cẩn thận một chút, nhớ kỹ toàn bộ về đội hữu, lỡ như lát thực sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cũng có thể cảnh giác hơn.”
Bạch Lưu Song buồn ra mặt: “Nhưng Dị Bì biết bắt chước mà, bắt chước y như đúc từ ngoại hình tới nói năng, giọng điệu, thói quen cũng đều giống, thế thì phải cảnh giác thế nào?”
Đàm Vân Sơn mỉm cười, giọng trầm trầm, không giống đang bày mưu nghĩ kế mà là như bạn bè chuyện gẫu: “Đấy là chuyện của cô rồi. Cùng một người nhưng cảm nhận của tôi và cô chưa hẳn đã giống nhau, giống như trước đây tôi cũng không ngờ chỉ một chữ “đệ” lại có thể phân biệt được Phùng huynh và Dị Bì. Vậy nên, cô phải cẩn thận suy nghĩ xem đối với cô, điểm nào của mỗi người là đặc biệt nhất, khó bắt chước nhất đồng thời cô lại dễ phát hiện nhất. Không cần nói cho tôi biết, cô ghi nhớ trong đầu là được, nó sẽ giúp cô luôn luôn duy trì sự cảnh giác.”
Bạch Lưu Song ngồi đăm chiêu, dường như đã hơi hiểu.
Câu này cũng được áp dụng tương tự với tất cả mọi người. Ai nấy đều ngầm phác họa trong lòng đặc trưng về mỗi đồng đội của riêng mình.
Đầu Nam Ngọc hoàn toàn trống rỗng nhưng bốn người kia đều nghiêm túc suy nghĩ nên chàng cũng đành phải cúi đầu ra bộ cau mày trầm tư.
Nghĩ xong, năm người lại nhìn nhau thêm một lượt, cuối cùng thấy yên tâm rồi mới cùng nhau trở xuống đáy vực.
Trên đường xuống vực, Ký Linh bỗng nhận ra hình như họ đã quá tự nhiên đưa Nam Ngọc vào đội mà không nghĩ đến tình cảnh của đối phương bèn uyển chuyển hỏi: “Thượng tiên giúp chúng tôi thế này không việc gì chứ?”
Lúc này Bạch Lưu Song, Ký Linh và Nam Ngọc đang đi ở hàng trước, Đàm Vân Sơn và Phùng Bất Cơ đi ở hàng sau nên Ký Linh không cần nói to, Nam Ngọc đi bên cạnh vẫn nghe rõ và hiểu rõ ý ở ngoài lời của nàng.
Chàng thành thật đáp: “Về lý thì người phàm tu hành, tiên giới không được can thiệp. Song, chuyện này phát sinh ở ven Trần Thủy, tôi bắt Dị Bì bảo vệ Trần Thủy là chuyện đương nhiên. Về phần chuyện này giúp được cho mọi người thì đấy không phải là mục đính của tôi, tôi cũng không hề nghĩ đến, dẫu có ai hỏi tới, tôi cũng đều có lý có cứ!”
Ký Linh bật cười. Ừ, nói linh tinh… có lý có cứ lắm.
“Sư phụ huynh là người như thế nào?” Nàng lại hỏi. Nam Ngọc vẫn luôn miệng nhắc tới sư phụ, điều này làm nàng cảm thấy rất thân thiết. Đường đi dài tối tăm, tán gẫu một chút cũng không vấn đề gì.
Nhắc tới Trịnh Bác Lão, khỏi phải nói Nam Ngọc tự hào cỡ nào, lập tức thao thao bất tuyệt: “Tôi kể cô nương nghe, sư phụ tôi là bậc chiêm tinh giỏi nhất Cửu Thiên Tiên Giới, đảm nhiệm chức Canh Thần thượng tiên, dám nổi giận với cả Thiên Đế…”
Ký Linh lẳng lặng nghe, lòng dâng trào nỗi nhớ sư phụ nàng. Kỳ thực không phải nàng thực sự muốn biết sự tích huy hoàng của vị Canh Thần thượng tiên đó, chẳng qua nhìn thấy khuôn mặt đầy tự hào của Nam Ngọc, lắng nghe huynh ta kể những chuyện thú vị của Trịnh Bác Lão dường như có thể bù đắp được nỗi tiếc nuối không thể hiếu kính sư phụ của nàng.
Đợi Nam Ngọc kể xong, nàng mới nhẹ nhàng cất lời: “Tôi cũng có một người sư phụ…”
Câu chuyện của Ký Linh rất đơn giản, đều đã từng kể cho các đội hữu nghe rồi: vừa chào đời đã bị bỏ rơi ở Linh Sơn, sau đó may mắn được sư phụ nuôi nấng, dạy dỗ…
Nhưng đây là lần đầu tiên Nam Ngọc được nghe nên vô cùng hào hứng, nhất là khi được biết Thanh Đạo Tử là người đã dạy nàng về thiện ác, khiến nàng nảy