Trên một cái cây tiên không biết là loài gì ở góc tây bắc của Bồng Lai, Trường Nhạc tiên nhân mặc áo gấm thêu ngồi giữa cành lá rậm rạp trộm nghỉ được một lúc.
Về lý thì nhẽ ra tán tiên cả ngày tiêu dao, đâu cần phải “trộm nghỉ” phải không?
Nói đến chuyện này là Trường Nhạc tiên nhân lại đắng lòng. Có lẽ vì tính chàng bẩm sinh đã không thích qua lại thân thiết với người khác nên đều chỉ giữ quan hệ ở mức sơ giao với các tiên hữu. Nếu bỗng nhiên chàng dốc bầu tâm sự với người ta thì sẽ làm đối phương cảm thấy khó xử nên nếu tình cờ có buồn phiền gì, chàng đều tự tìm cách giải tỏa, thế rồi cũng qua.
Nhưng gần đây có một chuyện phiền lòng mà sức của mình chàng thì không giải quyết nổi…
“Trường Nhạc tiên nhân!” Có tiên tì vui vẻ reo lên, không biết khéo lại tưởng là phát hiện ra báu vật gì.
Trường Nhạc lặng lẽ thở dài, tự giác nhảy xuống khỏi cây, gật đầu mỉm cười với tiên tì.
Tiên tì cũng coi như là quen biết chàng đã lâu, nói chuyện ít cung kính hơn, nghe có vẻ rất thân quen: “E là Bồng Lai có góc nào hẻo lánh thì Trường Nhạc tiên nhân đều đã tới hết rồi.”
Trường Nhạc cười nhận thua: “Không phải vẫn bị cô tìm được đấy thôi.”
Tiên tì cười mệt mỏi: “Đã biết sớm muộn đều sẽ bị tìm ra, tội gì cứ phải né tránh.”
Trường Nhạc nhướn mày ranh mãnh: “Tránh được lần nào hay lần ấy.”
“Lần này, có nói gì thì ngài cũng phải theo tôi một chuyến.” Tiên tì cũng không muốn làm khó người khác nhưng đã nhận lệnh đến đây, nếu thuận theo ý của Trường Nhạc thì kẻ gặp họa lại biến thành mình, “Vũ Dao thượng tiên đã bắt đầu đập phá đồ đạc rồi, nói là nếu không mời được ngài tới thì nàng sẽ đập hết toàn bộ Vũ Dao Cung.”
Trường Nhạc đau đầu vỗ trán. Tự đập cung điện của mình để uy hiếp người khác, chỉ có Lạc Mật mới làm ra được chuyện ngang ngược như thế. Tưởng là chàng sợ nàng ta đập chắc, Vũ Dao cung đó có phải chỗ ở của Trường Nhạc chàng đâu, đập hết thì có sao đâu nào.
Dăm lần đôi lượt nhân nhượng chẳng qua là vì thấy nàng chỉ là một cô nương, nói rõ ràng quá thì tổn thương người ta. Thế nhưng, chàng tự thấy bản thân cũng đã biểu đạt được ý từ chối khéo một cách cực kỳ rõ ràng, đến tiên tì theo hầu nàng ấy còn nhận ra chàng phải đi trốn khắp Bồng Lai, thế còn không được thì còn muốn phải thế nào nữa?
“Trường Nhạc tiên nhân chớ trách tôi nhiều lời.” Tiên tì thấy chàng âu sầu ra mặt, lời nói ấp ủ bấy lâu cuối cùng cũng có cơ hội thoải mái nói ra, “Ngài đã không có tình ý thì sao không nói rõ với Vũ Dao thượng tiên, giải thích rõ ràng một lần, thoải mái về sau.”
Chàng mỉm cười, ánh mắt như thấu hiểu tất thảy, giọng nhẹ tênh: “Là tôi được thoải mái hay là mọi người được thoải mái?”
Tiên tì ngẩn ra, bối rối không biết phải đáp thế nào.
“Tôi đi theo cô vậy.” Trường Nhạc hờ hững nói.
Tiên tì ngạc nhiên không hiểu tại sao tự nhiên chàng lại đồng ý nhưng bước chân không chút chần chừ, lập tức dẫn đường đưa chàng tới Vũ Dao Cung, sợ đi chậm, chàng lại đổi ý mất.
Trường Nhạc đi theo sau tiên tì, thấy bóng lưng nàng ấy yếu đuối như vậy lại thấy hơi hối hận vì mình đã nặng lời.
Các nàng ấy không muốn tiếp tục ngày ngày phải đối mặt với cơn nóng giận của Lạc Mật nữa, mong chàng giải quyết dứt điểm. Chàng không muốn hứng chịu cơn bực bội của con gái Thiên Đế, những mong nàng ấy biết khó mà lui. Ai cũng có tính toán của riêng mình, chẳng ai có tư cách nói ai cả.
Vũ Dao Cung đã hiện ra trước mắt, bước chân của Trường Nhạc tiên nhân ngày càng nặng nề thêm.
Thành tiên trăm năm, chín mươi năm đầu tiêu dao không bù đắp nổi mười năm phiền não gần đây. Cứ tiếp tục thế này thì chàng thà đầu thai chuyển kiếp chứ không làm cái thần tiên của nợ này nữa.
Vừa bước vào cửa cung liền nghe ngay thấy tiếng đồ đạc bị ném xuống đất, không biết là ấm chén hay đồ trang trí nào, Trường Nhạc nghe mà thấy xót.
Tiên tì không có gan tới gần, từ cửa cung tới thư phòng Vũ Dao đang ở chỉ có một đoạn nhưng nàng ấy đi từng bước dè dặt.
Trường Nhạc không chịu được phải liếc mắt nhìn sang bên.
Tiên tì như được tha tội, lập tức tránh sang một bên.
Trường Nhạc nhìn cánh cửa thư phòng mở một nửa trước mặt, quyết tâm, thở dài một tiếng, sải bước đi vào.
“Ai cho ngươi vào…”
Cùng với tiếng quát, một món đồ gì đó bị quẳng bay vù vù tới thẳng mặt Trường Nhạc tiên nhân!
Chàng không tránh mà đưa tay ra chắn trước mặt đón được “vật bị phi tới”.
Một cái chặn giấy hình cò trắng chạm khắc bằng ngọc, nước ngọc trong và thuần, hình cò trắng trông rất sống động.
“Đồ tốt hiếm có, vỡ thật đáng tiếc.” Chàng tươi cười, nhanh nhẹn đi vào, đi thẳng tới chỗ bàn, để cái chặn giấy về chỗ của nó, tự nhiên như thể đây là thư phòng của chàng chứ không phải Vũ Dao Cung.
Chàng như vậy cũng chẳng có gì đáng trách vì chàng thực sự đã được mời tới đây thưởng thức “cầm kỳ thi họa” quá nhiều lần, có không quen cũng thành quen.
Lạc Mật không ngờ là chàng tới, rất vui mừng, song cũng buồn bực vì chàng “thong dong” như vậy.
Xưa nàng động lòng là bởi chàng văn nhã, hờ hững, mắt luôn đong đầy ý cười.
Còn giờ cũng bởi điều này mà nàng hận.
Dường như chàng không hề biết “giận, buồn, vui”. Bất kể là với ai, chàng cũng luôn tươi cười. Bất kể là gặp chuyện gì, chàng cũng luôn hờ hững. Đôi khi, nàng có cảm tưởng thậm chí chàng cũng chẳng “mừng” bao giờ. Nụ cười của chàng chẳng qua chỉ là một thói quen, cười thì có thể đỡ được rất nhiều phiền phức; còn lãnh đạm, xa cách mới là thứ thực sự giấu sau nụ cười ấy.
*mừng, giận, buồn, vui hay hỷ nộ ai lạc: chỉ những tình cảm thông thường của con người
Trường Nhạc, mãi vui vẻ.
Nàng lại muốn thấy chàng rơi lệ. Chỉ rơi lệ vì nàng.
“Tôi còn tưởng rằng thật sự phải đập hết Vũ Dao Cung thì chàng mới đến.” Rõ ràng muốn quở mắng, muốn tỏ thái độ cứng rắn hơn nhưng cứ hễ mở miệng nói chuyện với chàng là khí thế lại xẹp xuống.
Trường Nhạc quan sát thái độ bực bội và ai oán của nàng, ý cười nhạt phai, hiếm khi mới nói chuyện nghiêm túc một lần: “Tôi chẳng qua chỉ là một tán tiên, nàng tội gì phải vậy.”
Lạc Mật yên lặng nhìn chàng, nói kiên định từng từ từng chữ: “Tôi lại thích tán tiên chàng đây.”
Trường Nhạc vẫn còn nhớ lần đầu tiên nàng ấy nói “thích”, cúi đầu, e thẹn, làm chàng ngạc nhiên không nói nên lời.
Hiện giờ, mười năm đã trôi qua. Nàng đã thôi ngượng ngùng, chỉ còn biết bướng bỉnh, chàng nghe mãi, nhìn mãi, lòng không còn chút gợn.
Lâu ngày nên duyên là chuyện rất đẹp đẽ.
Nhưng phần lớn lại là lâu ngày thành bệnh.
“Tôi không có cách nào thích nàng.” Đáng lẽ phải cho câu trả lời rõ ràng rành mạch như vậy từ lâu. Biết ám chỉ không thể làm đối phương thôi hy vọng mà vẫn bặt chăng hay chớ cho qua là lỗi của chàng.
Lạc Mật tròn mắt không tin nổi. Nàng theo đuổi chàng mười năm. Nàng cho rằng một ngày nào đó sự bất đắc dĩ của chàng sẽ biến thành cảm động. Mười năm, hai mươi năm, một trăm năm, nàng đều chờ được. Sao đang yên đang lành lại phải nhận một câu như thế…
“Không phải tôi cố ý đập đồ đạc, ai bảo chàng cứ trốn tránh tôi…” Nàng biết rồi, nhất định là nàng làm chàng giận.
Nghĩ vậy, không ngờ trong lúc lo sợ, Lạc Mật lại cảm thấy hơi vui vẻ bởi “cuối cùng chàng cũng giận mình”.
Trường Nhạc hơi băn khoăn nhưng rồi chàng cũng nhanh chóng bình thường trở lại. Đâm lao phải theo lao, lúc bặt chăng hay chớ thì mười năm vẫn thấy ngắn, lúc đã hạ quyết tâm thì kéo dài một ngày còn thấy lâu. Rốt cuộc thì, chàng chẳng qua chỉ là một kẻ lạnh