Sáng nay, Tạ Hiểu Đông thức dậy rất sớm, ngồi trên ghế sô pha xem lại một số công việc gần đây của mình.
Nghĩ đến cảnh Tô Minh Nguyệt chăm chỉ chụp những bức ảnh sáng hôm qua, biểu hiện xuất sắc của cô vẫn còn in sâu trong tâm trí anh.Tạ Hiểu Đông cảm thấy hơi hổ thẹn về buổi chụp ảnh ngày hôm qua.
Vốn dĩ anh chỉ định đưa cô đến gặp và trò chuyện với đại diện nhãn hàng, cho dù có yêu cầu chụp ảnh, anh cũng có thể lợi dụng việc mắt cô không ổn mà từ chối họ.Thật không ngờ đại diện nhãn hàng vẫn yêu cầu cô tới studio của họ chụp ảnh.Nhờ sự hợp tác ăn ý giữa hai người, sự sáng tạo của Tạ Hiểu Đông đã khơi dậy tiềm năng của Tô Minh Nguyệt.
Kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của cô ấy đã tạo nên một hiệu ứng bất ngờ và tuyệt vời.
Vì vậy anh cũng cảm thấy hợp đồng này có thể nắm chắc trong tay.Anh cũng biết Tô Minh Nguyệt hiện tại không thể chịu được sự kích thích của ánh sáng mạnh, nhưng anh càng muốn biết thêm việc cô có chịu được việc đóng phim hay không.Anh dự định hôm nay sẽ xác nhận lại kế hoạch điều trị của Tô Minh Nguyệt với bác sĩ, tốt nhất là để cô ấy vừa điều trị vừa tiếp tục làm việc.Tạ Hiểu Đông vẫn đang suy nghĩ về những tác động của buổi chụp hình ngày hôm qua lên Tô Minh Nguyệt mà anh có thể cảm nhận được.
Tình trạng khá ổn hiện tại của Tô Minh Nguyệt không thể để lãng phí được.Anh cân nhắc hôm nay sẽ hối thúc Triệu Vũ và ekip lên kế hoạch hợp tác với AiCo càng sớm càng tốt.
Tốt nhất là nên trực tiếp xác nhận danh phận đại sứ thương hiệu, tránh việc để lâu đêm dài lắm mộng.Lúc 8:30, tài xế Trần gọi tới, Tạ Hiểu Đông thu dọn đồ đạc rồi lên đường đến đón Tô Minh Nguyệt.Tạ Hiểu Đông đúng giờ hẹn tới dưới nhà của Tô Minh Nguyệt, đợi cô lên xe.Lúc chuẩn bị lên xe lại, anh cảm nhận thấy có người đang nhìn họ từ đằng xa, vô thức quay đầu nhìn về phía ban công của một căn hộ trên cao nọ, sau vài giây quan sát cẩn thận, cũng chẳng nhìn thấy gì cả.“Có chuyện gì vậy Anh Đông?” Tô Minh Nguyệt ngồi trong xe hỏi.Tạ Hiểu Đông suy nghĩ một chút, có lẽ anh đa nghi thôi.
Trên đường đi cũng không có xe nào bám theo, cho nên lúc nãy chắc cũng không có tay săn ảnh nào đứng trên lầu chụp họ đâu.“Không sao, đi thôi.” Tạ Hiểu Đông lên xe ngồi bên cạnh Tô Minh Nguyệt.Anh quan sát gương mặt của Tô Minh Nguyệt, "Chà, mắt đã đỡ hơn nhiều rồi.
Hôm qua nghỉ ngơi thế nào? Không thấy em đăng hình canh gà nữa nhỉ."“Nhờ phúc của anh, em ngủ ngon đến sáng.” Tô Minh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói.
Buổi tối nằm trên giường cô mới nghĩ ra, rõ ràng lúc trước đã nói sẽ không chụp ảnh, vậy mà lúc sau vẫn phải căng đầu lên cố chụp, cũng may cô vẫn cố gắng phối hợp.
Lần này lại bị anh Đông gài bẫy rồi, tức đến nỗi không thèm đăng hình canh gà nữa.Tạ Hiểu Đông khóe miệng giật giật, "Anh như thế chẳng phải vì muốn tốt cho em đó sao?""Vì tốt cho em? Đã nói là được nghỉ nửa năm rồi còn gì?" Tô Minh Nguyệt trừng lên đôi mắt hạnh nhân của mình.
Mặc dù hai set chụp hình ngày hôm qua đều hoàn thành tốt đẹp, nhưng cô vẫn cảm thấy áp lực quá lớn.“Nguyệt Nguyệt, trước tiên cứ xem hôm nay bác sĩ nói gì đã.
Nếu đơn nghỉ phép của em không được phê duyệt, cứ để anh lo cho.” Tạ Hiểu Đông nói xong liền bắt chéo chân.Tô Minh Nguyệt không muốn tiếp lời anh nữa, cô phùng má nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe.Chiếc xe một lần nữa đưa hai người đến bệnh viện đa khoa Marry, nơi giáo sư Trương đang tiếp đón họ trong phòng tư vấn VIP.Giống như lần trước, ông ấy cười bảo hai người ngồi xuống trước, sau đó đi rót nước chanh cho họ.Tô Minh Nguyệt cầm cốc lên nhấp một ngụm, trong phòng tư vấn thoang thoảng mùi tinh dầu và thuốc khử trùng, nghĩ lại thấy hơi buồn cười, mới được có mấy ngày mà cô lại quay lại đây.Trước khi cô ấy kịp chọn lựa ngôn từ để nói, Tạ Hiểu Đông đã vội vàng kể lại tất cả những gì cô đã trải qua trong vài ngày vừa qua.“Bác sĩ xem, tình trạng hiện tại của cô ấy là như vậy, cũng đã tìm ra nguyên nhân rồi, bác sĩ có thể đưa ra phương pháp điều trị hiệu quả cho chúng tôi được không?” Tạ Hiểu Đông nhanh chóng nói xong rồi chờ đợi hồi âm của bác sĩ.Giáo sư Trương nghe xong liền gật đầu lia lịa, ông ân cần nói với