Tô Minh Nguyệt nghe thấy tiếng vặn khóa, cô quay đầu nhìn lên đồng hồ treo tường, vội vàng cầm lấy khăn giấy trên tay Vu Thành Quang, vo lại rồi ném vào thùng rác, sau đó nhanh chóng chạy tới cửa phòng mình.Chuỗi hoạt động này của cô khiến Vu Thành Quang giật mình.Cửa mở, là mẹ của Tô Minh Nguyệt, trên tay xách một túi đầy rau mang về nhà.Tô Minh Nguyệt bước ra cửa cầm lấy túi, vừa cười vừa kêu: "Mẹ, mẹ đã về rồi!""Nguyệt Nguyệt! Buổi thử vai đã kết thúc rồi phải không? Mọi chuyện thế nào rồi, mau kể cho mẹ nào.""Ư ..." Tô Minh Nguyệt cảm thấy cả ngày nay cô thật sự rất mệt mỏi, mỗi lần nói dối cô đều phải dùng thêm lời nói dối khác để bù đắp."Mẹ, kết quả không có sớm như thế đâu, có tin tức gì, con nhất định sẽ nói cho mẹ.
Mẹ đừng vội."Mẹ Tô: "Mẹ còn không hiểu con đấy.
Hồi còn đi học con luôn muốn đóng phim.
Vậy mà con ra trường cũng lâu như vậy rồi.
Bây giờ lại không nói đến chuyện quay phim với bố mẹ nữa, mẹ có nên vội hay không đây? "Tô Minh Nguyệt: "Con không có mà.
Mẹ nghĩ nhiều rồi.
Buổi tối ăn gì đây nhỉ? Anh Thành Quang cũng đang ở đây!"Cô ấy đổi chủ đề, nói xong còn nháy mắt với Vu Thành Quang, ngụ ý rằng anh ấy không nên kể lại cuộc trò chuyện vừa rồi của họ.Mẹ Tô lúc này mới để ý đến người trong phòng khách, bà ngạc nhiên nói: "Thành Quang đến rồi hả, chú Tô của con nói con lại nghỉ phép, nhìn xem Nguyệt Nguyệt đã gây ra bao nhiêu rắc rối cho con.
Mau ngồi xuống đi, ngồi xem TV hoặc nói chuyện với Nguyệt Nguyệt, ta đi làm cơm cho các con.
"Vu Thành Quang đã đứng dậy từ lâu, cười khiêm tốn nói: "Dì Quách, đây vốn dĩ là chuyện của con.
Hiện tại Nguyệt Nguyệt đang giúp con chăm sóc cho nó đấy chứ."Anh bước tới và lấy túi rau từ tay Tô Minh Nguyệt.
"Hôm nay lại đến ăn trực cơm nhà dì, để con phụ dì một tay."Nói xong, anh nhẹ gật đầu với Tô Minh Nguyệt, cầm đồ đi vào bếp, xắn tay áo bắt đầu rửa rau.Mẹ Tô rất vui mỗi khi nhìn thấy người thanh niên lịch sự này, bà kéo Tô Minh Nguyệt vào phòng ngủ rồi nói: "Nguyệt Nguyệt, con xem Thành Quang rất ngoan ngoãn, lễ độ.
Con đừng có mà suốt ngày tỏ thái độ đó ra với người ta chứ."“Thái độ của con làm sao chứ?” Tô Minh Nguyệt lúng túng.Mẹ Tô: "Lúc trước con phớt lờ người ta, bây giờ lại suốt ngày nhở vả.
Con xem thằng bé này nó có them tính toán gì với con không.""Mẹ này, trước đây chúng con cũng không thân nhau.
Gần đây phải liên lạc với nhau vì con chó con, hơn nữa ...!lúc còn đi học, là anh ấy phớt lờ con trước." Tô Minh Nguyệt biện minh.Mẹ Từ tò mò hỏi: "Chuyện lúc nào vậy, sao không thấy con kể gì nhỉ?"Ngay khi Tô Minh Nguyệt vội vàng tiết lộ chuyện quá khứ, cô nhanh chóng đẩy mẹ ra khỏi phòng ngủ, "Sao mẹ lại hóng chuyện vậy, đồ ngọt trên bàn là do Anh Đông mua, vẫn còn bốn cái nữa.
Để phần cho bố mẹ ăn.”"Con bé này ..." Mẹ Tô lắc đầu bỏ đi.Tô Minh Nguyệt nhìn thời gian được Vu Thành Quang đánh dấu trên tờ giấy nhớ, cô chuẩn bị sữa bột và dung dịch dinh dưỡng cho Dafu, sau đó nhẹ nhàng bế nó vào phòng ngủ, một tay ôm lấy thân hình nhỏ bé của nó, một tay cầm ống tiêm chậm rãi bơm vào miệng của nó.Dafu đã ăn được vài ngày và đã quen với cách cho ăn này, con cún mút mạnh, chân nhỏ giữ lấy ống tiêm, nhanh chóng uống hết một ống.Tô Minh Nguyệt để nó nằm trên cánh tay mình, tay còn lại vỗ nhẹ vào sau gáy để giúp nó tiêu hóa từ từ.Cô nghe thấy tiếng gõ cửa, ngẩng đầu nhìn, Vu Thành Quang đang đứng ở cửa phòng cô, "Nguyệt Nguyệt, anh vào được không?"Tô Minh Nguyệt gật đầu, Vu Thành Quang nhẹ nhàng bước vào, anh nhìn tư thế cho ăn tiêu chuẩn của cô, ánh mắt đầy ngưỡng mộ, "Rất chuẩn nha, nếu em mà học thú y, em sẽ là một bác sĩ thú y giỏi."Đây có phải là một lời khen không? Tô Minh Nguyệt không thể nhịn được cười.
Bố cô chưa bao giờ nói những điều như thế.Cô lau sạch bọt sữa trên người Dafu lần nữa, sờ tay thử nhiệt độ trong hộp, rồi đặt con cún trở lại chiếc hộp đựng đồ.Vu Thành Quang nhìn phòng ngủ của Tô Minh Nguyệt.
Phòng ngủ của con gái được bố trí thật ấm áp và sảng khoái.Trong tủ sách của cô, ngoài vài dãy