Tô Minh Nguyệt trải một chiếc khăn lụa hoa trên bàn trà trong phòng khách, dưới chiếc khăn lụa, cô ấy nhét thêm hai quả bóng bàn xuống.Hai bàn tay cô trống không, cách mặt bàn một khoảng.Chỉ thấy bàn tay trái của cô lật ra, bàn tay phải của cô hất nhẹ, lướt qua chiếc khăn lụa hai lần, cùng với động tác phồng má và thổi trên mu bàn tay.Tô Minh Nguyệt ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời, nở một nụ cười hơi bí hiểm, đưa tay ra sau rồi lại nhìn lên bàn.
Khăn lụa vẫn như cũ, trải phẳng trên bàn cà phê, còn hai quả bóng bàn bên dưới, không biết đã biến mất từ lúc nào ...Cô cầm điều khiển, hướng tới vị trí giá ba chân bên cạnh mà ấn xuống, sau đó bước tới xem đoạn phim được phát lại trên camera, lại đặt quả bóng bàn giấu trong ống tay vào ngăn kéo.Công cuộc ghi hình VLOG hôm nay diễn ra cũng khá tốt đẹp.
Cô đã tìm thấy rất nhiều hướng dẫn trên Internet và đã luyện tập trong hai ngày trước khi hoàn thành màn ảo thuật cận cảnh này.Gần đây, cô thực sự không biết phải quay cái gì.
Mặc dù Dafu trông rất ổn, mỗi khi nhìn Tô Minh Nguyệt đến gần, nó đều vui vẻ chạy lại như chú lợn đen mũm mĩm.
Nhưng ngay khi nó nhìn thấy thấu kính tối đen, nó liền quay đầu lại và trốn vào góc hộp, chỉ hướng cái mông tròn tròn về phía ống kính.Tô Minh Nguyệt che mặt lại, cô xoa xoa cái mông tròn của Dafu nói: "Dafu ngoan, quay đầu lại để mẹ quay một chút, chỉ quay một chút thôi.
Lẽ nào chó cũng sẽ giống chủ nhân sao? Sao đứa nhỏ này cũng không thích bị quay phim giống mình vậy …… "Cho dù Tô Minh Nguyệt có thuyết phục nó như thế nào, thậm chí còn đưa ra đồ ăn để dụ nó đi chăng nữa, Dafu vẫn hoàn toàn không động lòng.Ngay sau khi máy quay được cất đi, nó sẽ lập tức trở lại trạng thái bình thường, bám lấy Tô Minh Nguyệt mà đòi ôm.Thư viện tư liệu lớn nhất lại không chịu hợp tác, nhưng VLOG hàng ngày vẫn phải hoàn thành.
Tạ Hiểu Đông dù bận đến đâu cũng phải xem bài tập cô gửi trước khi tan làm mỗi ngày, nếu không sẽ nháo nhào cả lên,Tuần này, cô ấy đã tìm kiếm đủ loại tư liệu khác nhau, cô đã quay cảnh các bài tập thể dục buổi sáng, sân chơi, công viên.Để đối phó, cô ấy còn quay cảnh mình đang nấu mì gói.Tô Minh Nguyệt thở dài, nếu cô mà biết hát, cô có thể dùng ưu thế về tài năng này để phát trực tiếp rồi.Cô đang bận edit video trên máy tính thì điện thoại reo, cô bỏ con chuột ra thì thấy Tạ Hiểu Đông gọi đến.Tô Minh Nguyệt nhấc máy nói: "Alo, anh Đông, còn chưa tới giờ giao bài tập mà, anh sao phải gấp thế."Tạ Hiểu Đông: "Nguyệt Nguyệt, đang ở nhà hay ở bên ngoài?"Tô Minh Nguyệt: " Em ở nhà, em đang chỉnh sửa video hôm nay đây ..."Tạ Hiểu Đông: "Ồ, anh muốn thông báo em cô hai chuyện, một là thông báo quay phim, cái mà anh đã nói với em về chương trình thực tế chọn người mẫu đó, ở Studio số 3, anh sẽ gửi thông tin cụ thể cho em qua email, lát nữa em xem qua nhé.
"Tô Minh Nguyệt mở email ra nói, "Anh Đông, trước đây những loại thông báo này không phải đều do chị Triệu Vũ chuyển tiếp sao? Sao hôm nay anh lại tự mình làm vậy?"Tạ Hiểu Đông: "Chà, gần đây cô ấy không có thời gian làm mấy chuyện này."Tô Minh Nguyệt: "Ồ? Chị Triệu Vũ được nghỉ phép à?"Tạ Hiểu Đông: "Làm gì có mấy chuyện ngớ ngẩn đấy chứ, đã nhận được email chưa đó, còn một email khác là yêu cầu dành cho ứng cử viên của AiCo."Tô Minh Nguyệt bị sốc: "AiCo! Các ứng cử viên là những ai?" Cô vội vàng mở email thứ hai ra và đọc nó một cách cẩn thận.Tạ Hiểu Đông: "Theo những gì đã nói trong email, họ sẽ công khai công bố danh sách ứng cử viên trên trang Weibo của họ sau."Tô Minh Nguyệt xem những gì được viết trong email: Cô Tô thân mến, chúc mừng cô đã được chọn làm ứng cử viên vị trí Đại sứ thương hiệu AiCo Châu Á, chúng tôi rất vinh dự được thông báo cho cô ...Cô ấy vẫn chưa đọc hết văn bản cụ