Editor: Waveliterature Vietnam
Tin xấu quả thực là rất tệ.
Ít nhất là đối với Đường Lăng.
Đó là mỗi ngày anh sẽ không thể bổ sung năng lượng, không thể tu luyện được nữa, bởi vì năng lượng anh thêm vào sẽ bị cướp đi bởi năng lượng của chất độc màu xanh kia.
"Tại sao nó lại cướp đi năng lượng của ta mà lại ta không thể lấy nó?" Đường Lăng rất không phục.
"Lý do này quả thực rất đơn giản, bởi vì nó mạnh hơn ngươi." Lạc Tân trả lời rất đơn giản, vào thời điểm này, Đường Lăng như thế nào lại gặp phải loại năng lượng phiền toái này, làm thế nào những thứ đó lại phát tán, Lạc Tân đều biết rất rõ ràng tất cả mọi chuyện.
Một chiến binh mặt trăng màu tím với sức mạnh bậc ba, đòn chí tử nhất nhất định phải chứa tinh chất năng lượng đặc biệt, mạnh hơn Đường Lăng, như vậy mới là một chiến binh mặt trăng màu tím thực sự.
"Một chút năng lượng cũng không thể bổ sung sao?" Đường Lăng rất lúng túng. Điều đó có nghĩa là việc luyện tập của anh ấy sẽ dừng lại bây giờ ư? Có thể anh ấy sẽ chết đói đúng không?
"Không thể, nếu ngươi càng bổ sung thêm năng lượng nó sẽ càng lây lan nhanh hơn. Ta ghét nhất là bệnh nhân của mình không tin tưởng mình, nếu không tin ngươi có thể thử bây giờ, ăn uống đầy đủ sau đó bổ sung thêm năng lượng, nếu nó không phát tán và lan truyền ta sẽ nhận lỗi với ngươi." Lạc Tân lạnh lùng nói.
Đường Lăng lo lắng, nó nghiêm trọng đến vậy sao?
"Vì vậy, nếu ta không bổ sung năng lượng, ta có thể bị chết đói không?" Đường Lăng hỏi.
"Không thể! Chỉ có thể duy trì hiện trạng, không thể tốt hơn. Năng lượng này có chứa hàn tính rất mạnh, hàn độc có thể phát tán bất cứ lúc nào." Lạc Tân không có ý định che giấu Đường Lăng.
"Hàn tính ư? Nhưng rõ ràng là ta rất nóng." Đường Lăng cảm thấy hơi bối rối, tất nhiên anh sẽ không nghi ngờ Lạc Tân, vì ban đầu thực sự là anh có cảm thấy lạnh buốt thật.
"Rất đơn giản, đó là một ảo giác của thần kinh. Nếu ngươi đã gặp qua một người chết vì bị đông cứng, ngươi sẽ hiểu. Thi thể của họ thường đều trần truồng, thậm chí họ còn mỉm cười, bởi vì họ đang có dự định để làm nóng cơ thể từ những ảo giác của thần kinh, như vậy sẽ khiến họ cảm thấy ấm áp và thoải mái.
"Lạc Tân liếc nhìn Đường Lăng, anh chàng này cũng sẽ mỉm cười nếu anh ta chết lạnh chứ?
"Cái gì?"
"Chính là như vậy đó. Nếu giải thích kĩ cho ngươi thì thực sự rất phiền toán. Nói tóm lại, cơn sốt của ngươi là một hiện tượng cực kỳ nguy hiểm. Ta thực sự không biết ngươi là loại cơ thể nào mà đã tạo ra một phản ứng như vậy, nguy hiểm là thế nhưng ngươi đã sống sót hết lần này đến lần khác?" Đôi mắt của Lạc Tân lộ ra ánh mắt dò xét.
Đường Lăng cảm thấy rung mình, Lạc Tân này sẽ không đem mình cắt thành từng miếng để nghiên cứu đó chứ? Vì vậy, anh nhanh chóng chuyển chủ đề: "Còn tin tốt thì sao?"
"Ta đã nghĩ ra một cách điều trị. Nếu mọi việc suôn sẻ, năng lượng này ngược lại sẽ hoàn toàn thuộc về ngươi." Lạc Tân trở nên rất nghiêm túc.
"Chà?" Đường Lăng nhướn mày, và anh mơ hồ nhận thấy ý nghĩa trong câu nói của Lạc Tân.
"Rất đơn giản, năng lượng này phải được hoàn toàn tiêu thụ xong mới được coi là hoàn toàn chữa khỏi cho ngươi. Dù sao nếu nói về tiêu thụ, ngươi có thể thực hiện theo cách riêng của ngươi, như vậy ngươi có làm được không?" Lạc Tân nghiêm túc nói.
"Vậy thì cứ làm thế đi." Đường Lăng rất quyết đoán, anh đứng dậy và bắt đầu đóng gói túi xách của mình.
"Tuy nhiên ta không chắc lắm." Lạc Tân không muốn đánh lừa Đường Lăng.
"Không thành vấn đề, ta sẽ biết nếu ta thử nó thôi." Đường Lăng đóng gói hành lý của anh ấy rất gọn gàng.
"Anh ta đi đâu vậy?" Lạc Tân cảm thấy kì lạ, anh ta thu dọn hành lí để làm gì?
"Ngươi phải chữa trị cho ta nên tất nhiên, ngươi đi đâu ta sẽ theo đó rồi." Đường Lăng nhìn lên và mỉm cười: "Tuy nhiên, thời gian của ta có hạn, ngươi có thể nhanh hơn một chút không?"
Lạc Tân không biết tại sao, luôn cảm thấy rằng nụ cười này rất đáng ghét nhưng cũng lại có chút đáng yêu.
**
Chiếc xe đang di chuyển nhanh trên đường.
Đường Long ngồi trong xe và đang rất lo lắng.
Anh ta đã rời khỏi thảo nguyên Lạp Tề Nhĩ. Lúc này, anh ấy đang trên đường trở về thành phố Đãi Tinh. Thực tế, thời gian anh ta ở Lạp Tề Nhĩ không dài, chỉ là một ngày một đêm, nhưng Đường Long cảm thấy sự kiêu hãnh bên trong của anh ta đã bị phá vỡ, một số tình cảm sâu sắc cũng như vậy.
Anh ta đã thất bại, thậm chí là thất bại hoàn toàn.
Anh căn bản cũng không phải là người đầu tiên. Nếu đổi lại mình là Đường Lăng, nếu không có những tài nguyên này thì anh có thể mạnh hơn Đường Lăng không?
Nghĩ đến đây, Đường Long rót cho mình một ly rượu, thứ mà anh ta không thích, nếu không phải trong hoàn cảnh đặc biệt thì anh ta sẽ không bao giờ đụng vào nhưng sau đó anh lại uống nó.
Hương vị của rượu khi đi vào cổ họng là gì? Đường Long cũng không để ý.
Anh chỉ biết rằng khi hơi nóng trong rượu dâng lên, cảm giác nhè nhẹ do nó mang lại sẽ khiến trái tim anh cảm thấy thoải mái hơn.
"Đàn ông thỉnh thoảng uống rượu, không phải là một điều quá xấu. So với suy sụp,thì uống rượu giải sầu sẽ tốt hơn." Bảy Đấu không biết từ khi nào đã tiến vào khoang nơi Đường Long đang ngồi.
Anh ngồi bên cửa sổ và lặng lẽ nhìn Đường Long.
Đường Long là sự lựa chọn của anh ấy. Anh ấy đã nuôi dưỡng "công việc" đó từ khi còn nhỏ nên bây giờ đã không còn đường lui nữa rồi.
Anh không thể để Đường Long phá hỏng mọi thứ trong một lần thất bại được.
"Hắn ta đã đi qua ngôi miếu đó." Đường Long rót cho mình một ly rượu và uống nó.
Anh rất muốn nói hết, nhưng bản thân không biết tại sao lại càng ngày càng trầm mặc.
Nỗi buồn trong lòng bị dồn nén giời như sắp nổ tung.
Cả thế giới đang nói về Đường Lăng. Anh ta là một người kế thừa huyền thoại. Anh ta là người sẽ danh chính ngôn thuận tiếp quản Quân đội Rồng.
Còn mình là cái gì? Có tư cách gì đây?
Chà, chính mình đã từ bỏ thân phận của mình sáng sớm nay rồi cho nên đừng quan tâm nữa.
Cũng yên lặng cho rằng, cho dù anh đã từ bỏ thân phận kia nhưng sẽ có một ngày nào anh sẽ trở lại một cách oai phong lẫm liệt để cho cả thế giới thấy, là...anh thực sự xứng đáng, đúng vậy, là vô cùng xứng đáng!
Người con trai bị vứt bỏ như anh ta, không cần bất cứ thứ gì thì anh ta cũng có thể vươn lên và thậm chí vượt qua cả Đường Lăng.
Mục tiêu này là rõ ràng, đã từng bước từng bước tiếp cận, và cảm thấy rất nhanh để đạt được.
Nhưng...
Với một tiếng thở dài, Bảy Đấu ngồi đối diện với Đường Long và rót một ly rượu cho mình.
"Ngôi đền là một lối vào, và có nhiều hơn một lối vào. Ngươi có hiểu không? Nếu ngươi coi đây là một sự thất bại, thì ngươi quả thực là quá cực đoan." Bảy Đấu nhấp một ngụm rượu.
Anh biết rất rõ về kế hoạch săn thuyền, và thậm chí anh ấy cũng đã nghe nói về một số kế hoạch khác.
Những gì anh ta nói đều là sự thật, điều này không thể tính là Đường Long đã thua được.
Về vấn đề này, anh đã nghe Đường Long kể rất nhiều lần vì vậy đối với nó anh cũng hiểu biết không ít.
Sau khi vào đền, Đường Long đã sử dụng bản năng chính xác, mơ hồ có thể cảm nhận nhiều thứ khác nhau được, nhưng anh không thể nhìn rõ ràng tất cả mọi thứ.
Có thể thấy ở sáu ngôi làng trên đồng cỏ, ban đầu họ chịu trách nhiệm thờ cúng ngôi đền, tức là duy trì ngôi đền, vì vậy họ có thể nhìn thấy mọi thứ trong đền thờ, và thậm chí chạm vào những thứ trong đền thờ, ví dụ như những quả trứng bí ẩn..
Nhưng lần này thì sao? Người dân trong sáu ngôi làng của đồng cỏ, bất kể người dân làng nào đến cũng không thể nhìn thấy ngôi đền nữa và họ chỉ có thể nhìn thấy một hang động trống rỗng.
Điều gì đã xảy ra trong đền thờ? Đường Long quả thực phán đoán không sai, Đường Lăng chắc chắn đã đi qua đó.
Đường Lăng là con trai của người đàn ông kia, vì vậy khả năng rất lớn là anh cũng có bản năng chính xác. Lần trước khi cùng Đường Long chiến đấu, thông qua tất cả các chi tiết của cuộc chiến, anh có thể cơ bản khẳng định điều đó.
Phải nói rằng đứa trẻ này đã gây ra không ít rắc rối.
Tinh thần của quốc hội từ đầu là muốn tìm được câu trả lời cho những bí ẩn của sáu ngôi làng, chính là muốn tìm ra một chút mấu chốt, sau đó trích xuất các đại lý gen để luyện ra một loại thuốc, vì vậy một số người sử dụng nó, mục đích
là để khám phá ngôi đền.
Đường Lăng vừa rồi đã gây ra sự náo loạn như vậy nên kế hoạch này cũng sẽ thất bại theo.
Tuy nhiên, mọi chuyện cũng không hẳn là không còn hy vọng.
Nghĩ đến đây, Bảy Đấu ngồi trước mặt Đường Long và nói: "Sự thật đã chứng minh rằng ngươi có thể "nhìn thấy" đền thờ, mà vừa rồi ta cũng đã nói thần miếu này có nhiều hơn một lối vào, hơn nữa chúng ta đã có ba trong những ngôi sao của các cơ quan lập pháp."
"Anh ta chỉ là tình cờ trùng hợp ngay từ lần đầu tiên liền có thể tiến vào được. Điều đó có thể chứng minh được gì? Đường Long, đây tuyết đối không phải là lý do khiến ngươi từ chối giá trị của chính mình."
"Hãy một lần nữa vực lại tinh thần đi. Ngay cả chủ tịch cũng từng nói rằng đôi khi lợi thế của việc nắm vững thông tin là rất lớn."
"Nếu ngươi cứ bi quan như vậy, ngươi sẽ hoàn toàn thất bại đó."
"Ngươi không chỉ không thể thua, mà ngươi còn phải hành động trước Đường Lăng, sau đó đi tìm một người và cho người đó thấy được tài năng của ngươi." Bảy Đấu ngập ngừng một chút, anh ta đã định chờ Đường Long 18 tuổi mới nói cho anh nghe về chuyện này.
Nhưng bây giờ, kể từ khi Đường Lăng xuất hiện, anh ta đã tạo nên làn sóng trên toàn thế giới, vì vậy vấn đề này cần phải được chú ý.
"Ai?" Trái tim Đường Long đột nhiên bình tĩnh lại.
Đúng vậy, anh ấy cũng có thể nhìn thấy mọi thứ trong ngôi đền. Anh ấy cũng không thể chỉ về Đường Lăng trùng hợp tiến vào được ngôi đền mà trách tội chính mình.
Dường như cuộc chiến trên thảo nguyên đã phá hủy tâm tình của chính anh ta, và anh ta đã quên mất thái độ khác biệt của sự tôn vinh và ô nhục.
"Số Không. Sau khi ngươi đã tham dự sự kiện lớn của Trịnh Kinh, ngươi phải đến cảng bóng tối và tìm kiếm Số Không!"
"Vấn đề này, không thể để quốc hội biết được, ngươi phải đi một mình, ngươi hiểu chứ?" Bảy Đấu nói rất nghiêm túc.
Số Không ư? Chính mình phải đơn thương độc mã hành động sao?
"Được!" Trong ánh mắt Đường Long hiện lên tinh thần chiến đấu của anh, trong lòng anh thực sự rất mong có một cơ hội để chứng minh bản thân.
Dù sao, anh ta cũng là một người có tài năng nhưng hiện tại tất cả mọi người đều nghĩ rằng anh ta chỉ biết núp sau cái bóng của Hội đồng sao.
Anh cũng muốn có một cơ hội để chứng minh bản thân với thế giới, giống như Đường Lăng vậy.
**
"Anh là Đường Lăng." Lạc Tân đi đến trước mặt anh, vừa tìm kiếm thứ gì đó trên cỏ, vừa lơ đễnh hỏi một câu.
"Ah, Ta là Đường Lăng." Đường Lăng mang theo một ba lô lớn phía sau lưng, trước ngực thì mang ba lô da của Lạc Tân, hai tay bỏ túi, đi bộ với dáng vẻ lười biếng đằng sau Lạc Tân và trả lời một câu.
Lạc Tân có chút chán nản, anh chàng này có thể hiểu ý tứ của mình không? Cô nắm lấy một loại thảo mộc, sau đó vẫy tay và nói nghiêm túc: "Ta không có hỏi tên của ngươi, cái ta muốn biết là thân phận của ngươi."
"Ah, có vấn đề gì sao?" Đường Lăng nghiêng đầu, sau đó nhìn Lạc Tân nghiêm túc và cẩn thận, nhưng cũng có chút lo lắng, anh nói: "Ta không hề giấu diếm ngươi điều gì cả"
Phải, Đường Lăng không hề giấu giếm điều gì cả.
Sức mạnh của anh ta, những con thú hung dữ, anh đã bị trúng độc bởi chiến binh mặt trăng thứ ba màu tím, không phải là đều đã nói với Lạc Tân hết rồi sao?
"...." Lạc Tân không biết nói gì nữa, quả thực, anh chàng này không giấu mình điều gì cả.
Nghĩ đến đây, Lạc Tân đột nhiên hỏi: "Chẳng lẽ ngươi đã biết trước rằng ta đã biết thân phận của ngươi rồi ư?"
"Chuyện gì vậy? Có vấn đề gì vậy?" Đường Lăng nói gì đó. Đột nhiên, có một tia chớp như rút ra khỏi thắt lưng từ thắt lưng di chuyển đến cổ tay, con dao găm được rút ra đem một con tắc kè hoa đóng đinh ở trên cây.
Lạc hoảng sợ vô cùng. Cô phát hiện, vừa rồi Đường Lăng đã giết một con thú đột biến hạng hai khiến nó không còn chút sinh khí nào.
"Ngươi có nghiêm túc nghe ta nói không?" Cô thực rất muốn đánh chết Đường Lăng à.
Đường Lăng đã chạy ra phía trước, cầm con tắc kè hoa và bắt đầu nhanh chóng nhặt những thứ hữu ích trên đó, nói: "Đúng vậy. Thật ra, ta cũng không biết, ngươi có biết danh tính thực sự của ta không?"
"Tuy nhiên, ta đã chuẩn bị tinh thần trước rồi, ta đã làm ra một chuyện động trời như vậy nên tin tức được lan truyền ra ngoài cũng là chuyện đương nhiên."
"Như ta đã nói, ta không cố ý giấu diếm ngươi. Và khi ngươi tiếp xúc với ta, tất cả mọi việc như việc ta ăn thịt thú hung dữ cấp ba hoặc một cái gì đó, ngươi cũng không hề ngạc nhiên, điều đó chứng minh cái gì?"
Lạc Tân cũng đến trước mặt Đường Lăng và ngồi xổm xuống:
"Chứng minh cái gì?"
"Điều đó chứng minh, ngươi đã có một sự hiểu biết cơ bản về ta. Vì vậy, ngươi không hề ngạc nhiên." Đường Lăng lột da của con tắc kè hoa, sau đó cắt đuôi và nghiền nát nó: "Cái này, thực rất ngon."
Thật vậy, đuôi của tắc kè hoa này rất ngon, thịt của nó có độ đàn hồi cao và có hương vị đặc biệt.
"À?" Lạc Tân đột nhiên cảm thấy rất khó để nói chuyện với Đường Lăng.
"Suy nghĩ đi, ngươi nhất định phải tìm ra phương pháp để nấu nó thật ngon." Đường Lăng rất nghiêm túc.
Lạc Tân không nói nên lời. Cô chộp lấy da của con tắc kè hoa từ tay Đường Lăng và nói, "Ngươi ăn sống nó đi! Ngươi không biết thân phận của mình hiện tại nguy hiểm như thế nào à?"
"Ngươi lấy da của ta để làm gì?"
"Đây là da của tắc kè hoa, không phải da của ngươi!"
"Cái này hữu ích với ta."
"Ta cũng muốn dùng nó."
Nói tới đây, họ đột nhiên hỏi đồng thanh: "Công dụng đối với ngươi là gì?"
"Để điều chỉnh tác nhân thay đổi màu sắc."
"Làm làm thay đổi màu sắc."
Đúng vậy, trên người Đường Lăng hiện đang có một vết thương có màu xanh rất lớn, cho nên rất dễ bị bại lộ thân phận.
Một tác nhân thay đổi màu sắc phải được tạo ra để bao phủ lấy màu xanh trên cơ thể anh.
Tác nhân thay đổi màu sắc được tạo ra theo công thức của Tô Khiếu trước đây không thể che lấp vết thương màu xanh này được. Sau khi sử dụng, những màu xanh kỳ lạ này sẽ xuất hiện trở lại ở nơi chúng được áp dụng.
Do đó, Đường Lăng quyết định thử công thức thứ hai.
Nhưng anh không nghĩ rằng Lạc Tân cũng muốn điều chỉnh tác nhân thay đổi màu sắc: "Tại sao, tại sao ngươi phải điều chỉnh tác nhân thay đổi màu?"
"Ta là một người của nhóm dân du cư. Tình hình trong trại bây giờ... hơi phức tạp. Để tránh phiền phức, nếu ta muốn đưa ngươi về đó thì tốt nhất là nên che đậy một chút." Lạc Tân nghĩ một chút và quyết định vẫn nên nói với Đường Lăng.
Trại của nhóm dân du cư bây giờ không hoàn toàn yên bình.
"Nếu vì ta mà ngươi gặp rắc rối, ngươi có thể..." Đường Lăng lên tiếng.
"Nó không quan trọng, việc đưa ngươi trở lại là do ta tình nguyện, ta muốn tìm ra phương thức để điều trị cho ngươi, đó là thách thức của ta." Lạc Tân nghĩ đến một số người trong trại, đôi mắt lóe lên thái độ khinh thị.
Đường Lăng không nói, nhưng trong lòng anh lại nổi lên một chút cảm động.