Bầu trời trong xanh, Locke và Angelina sẽ phải cân nhắc tìm kiếm đồ ăn hôm nay. Ngày hôm qua hai người đã đem một chút đồ ăn cuối cùng ăn sạch sẽ.
"Xung quanh đây có động vật sao?" Locke hỏi một câu nói nhảm, hiện nay tuyết lớn ngập núi, lấy ở đâu ra động vật.
Kỵ Sĩ Hành Trình Trailer
Angelina trả lời một câu "Không có", Locke bắt đầu nghĩ hai người nên tìm thứ gì nhét vào bụng. Locke là người có chủ nghĩa đại nam tử, không muốn chính mình đã tỉnh lại, mà còn phải dựa vào một mình Angelina tìm đồ ăn cho hai người.
Angelina lẳng lặng chờ đợi Locke nghĩ biện pháp, nói thật ra, nếu như bây giờ Angelina ra ngoài tìm đồ ăn, nàng cũng chỉ có thể làm như mấy lần trước, đào một cái bẫy, chờ đợi con mồi chủ động đưa tới cửa, quả hỏa vân còn thừa lại không ít. Nhưng hiện tại bốn phía đều là một mảnh đất tuyết trắng xóa, độ dày của lớp tuyết đã sắp tới nửa mét, có dã thú mắc bẫy hay không thì phải cầu ông trời.
Lúc Locke còn ở trong quân doanh, vừa đến mùa đông, sau khi đánh xong chiến tranh và bắt đầu tu chỉnh, các binh sĩ đều ở trong quân doanh đánh bài giết thời gian. Mùa đông của Charles cũng không lạnh hơn Faustin, điểm khác biệt duy nhất là Charles có tuyết rơi nhiều hơn Faustine, sau một trận tuyết lớn, tuyết có thể dày đến eo người trưởng thành.
Trong loại hoàn cảnh này, hoạt động bình thường cũng đã khó khăn, huống chi là tìm những việc vui khác.
Locke nhìn xung quanh, sơn động mà bọn hắn ở lại nằm ở giữa sườn núi, tầm mắt tương đối khoáng đạt, lúc này xung quanh thật là một vùng đất trống, tuyết rơi quá dày, hoàn toàn không thấy được tung tích của rừng rậm, chỉ có mấy cây đại thụ cao lớn vẫn đứng thẳng, nhưng bọn chúng chỉ lộ ra ngoài gần một nửa.
Hắn quay đầu nhìn về khu vực mà hắn đã chiến đấu với sói ánh trăng, nơi đó chỉ còn mấy cây đại thụ thẳng thắn cương nghị đứng thẳng, giống như tuyết lại dày cũng đè không ngã sống lưng của bọn chúng. Locke hình như là nghĩ tới điều gì, ánh mắt sáng lên, hỏi Angelina: "Ngươi còn nhớ rõ thi thể của sói ánh trăng ở đâu sao?"
"A?" Angelina nghe vậy, không hiểu Locke có ý tứ gì, mơ mơ màng màng chỉ một phương hướng nói: "Hẳn là ở kia."
"Đi! Chúng ta đi tìm thi thể của sói ánh trăng!" Locke nhấc chân bước đi, hiện tại hắn còn đang bị gãy mấy cái xương sườn, còn chưa làm được việc nặng, nhưng đi đường là không thành vấn đề.
"Ai? Chẳng lẽ ngươi nghĩ?" Angelina hình như đã hiểu được của ý nghĩ Locke, bận bịu đuổi theo hỏi: "Ngươi muốn ăn thi thể của nó?"
"Đương nhiên!" Locke khập khễnh đi về phía trước, nhưng mới đi được hai bước hắn đã che ngực nhe răng, Angelina vội vàng tiến lên đỡ hắn, Locke đi đường là không có vấn đề, nhưng hơi kịch liệt một chút thì chỗ xương sườn bị gãy sẽ rất đau.
Đi vào nơi chiến đấu lúc trước, Locke từ hoàn cảnh cây cối xung quanh đại khái suy tính ra vị trí thi thể của sói ánh trăng.
"Đào!" Locke nói.
Không có công cụ thích hợp, hai người chỉ có thể dùng tay đào tuyết. Cũng may mặc dù lúc này trời đã không còn rơi tuyết, nhưng nhiệt độ không khí hơi thấp làm tuyết còn chưa hòa tan, tuyết đọng xoã tung tương đối dễ đào móc.
Từ ngày chiến đấu đến nay đã hơn hai mươi ngày, trong khoảng thời gian này có vài trận tuyết lớn lớn bé bé, khiến chiều sâu lớp tuyết khoảng chừng hai mét, Locke và Angelina đào trọn vẹn nửa ngày mới đào đến nơi. Chủ yếu là không có công cụ, nếu là có cái xẻng, mặc dù Locke có tổn thương, cũng có thể một mình đào xong trong một giờ.
Sau khi đào đến mặt đất cứng rắn, một cái xác sói đông cứng xuất hiện, lông sói xám trắng đã bị đông cứng đến dựng ngược, thậm chí sờ lên còn đâm đau tay.
Locke và Angelina cùng nhau dùng sức, đem thi thể sói ánh trăng lôi ra hố tuyết.
Mặc dù sói ánh trăng đã chết rất lâu, nhưng bởi vì trời lạnh và tuyết rơi nên thi thể nó vẫn còn bảo tồn tương đối hoàn hảo, đầu sói dữ tợn, hai mắt mù đen ngòm kinh ngạc nhìn chằm chằm phía trước, mang cho Angelina áp lực không nhỏ.
Locke lại không cảm thấy kinh ngạc, đoán chừng hắn thấy qua thi thể còn nhiều hơn Angelina thấy qua người sống, trong những thi thể đó có vô số thi thể đáng sợ hơn thế này, mà lại con sói này chính là bị hắn giết, hắn sợ cái gì. Hắn tiến lên điều động một chút đấu khí vào hai tay, hướng về phía xác sói đông cứng vỗ vỗ, vang lên tiếng tạch tạch, xác sói vậy mà ầm ầm sụp đổ, máu thịt của sói ánh trăng đã chia năm xẻ bảy, chỉ dựa vào một tấm da sói bao vây lại. . truyện ngôn tình
Angelina bị biến cố đột nhiên xuất hiện khiến cho giật nảy mình. Nhưng những chuyện gần đây khiến thần kinh nàng trở nên tương đối cứng cỏi, cho nên nàng không bị dọa kêu ra tiếng.
"Quả nhiên." Locke nói thầm, mùa đông của năm hắn mới vừa tòng quân, khi đó hắn chỉ là một vị phó binh, có một lần sau khi chiến đầu, hắn bị kêu đi kéo thi thể, binh sĩ Faustin tử vong nhiều lắm, phải mang những thi thể này về doanh trại đốt cháy thành tro cốt rồi mang về Faustin, trong quân đội, những cô nhi như Kane rất ít, đại bộ phận đều là người có gia đình, phải đem tro cốt của người chiến tử mang về cho người nhà, cũng coi là cho người nhà lưu lại tưởng niệm.
Năm đó cũng là lần thứ nhất doanh đội Locke tham chiến, rất nhiều binh sĩ không may còn chưa cảm nhận được cái gì là chiến tranh đã chết, năm thứ nhất thương vong của quân đội Faustin tương đối cao. Locke còn nhớ rõ sau một lần tuyết lớn, hắn được phái đi quét dọn chiến trường, thu thập thi thể của binh lính thuộc doanh đội bọn hắn, tuyết rơi cực kỳ lớn, thường thường cần đào thật lâu mới có thể đem thi thể móc ra lôi đi.
Chuyện khiến Locke ấn tượng khắc sâu chính là, vẻn vẹn nhẹ nhàng va chạm một cái, cỗ thi thể mà hắn lôi kéo đã vỡ thành mấy khối, cảnh tượng ấy quả thực là dọa Locke không nhẹ. Lúc ấy, Joshua đại thúc đã là lão binh giải thích cho