Người vẫn hay ríu rít bên mình đột nhiên biến đâu mất, điều này khiến cho Hoài Chiêu hoảng loạn không thôi.
Cô ngó đầu ra khỏi cửa lớp, thu hút vô số ánh nhìn từ các bạn học sinh đi ngang qua.
Ngọc Nghi nhiệt tình đáp lại Hoài Chiêu bằng một cái vẫy tay lâu thật lâu, rồi ra hiệu bảo cô ấy cứ vào lớp trước, còn bản thân thì bắt đầu lôi kéo hai quân sư của mình chạy mất.
Hiện tại, dưới căng tin.
"Hai người, mình có thể hỏi hai người một chuyện riêng tư được không?"
Như đánh hơi thấy mùi thú vị, Ngân Châu vội đáp ngay: "Tất nhiên!"
Minh Quân đang thưởng thức gói Oishi vị rong biển, vừa nhai vừa hỏi: "Chuyện gì cơ?"
"Mình nên...tặng quà Giáng sinh gì cho Hoài Chiêu đây?"
Âm thanh đầu tiên mà cô nghe được từ Ngân Châu là một tiếng cười khẽ: "Cậu lo lắng quá mức rồi đấy."
Minh Quân cũng gật đầu tán thành: "Mình tin là Hoài Chiêu sẽ thích bất cứ thứ gì cậu tặng."
Nghe vậy, Ngọc Nghi lắp bắp nói: "V-Vậy...!Đồ trang sức thì sao?"
Minh Quân và Ngân Châu lại bật cười, hoàn toàn đối lập với vẻ mặt đần độn hiện giờ của Ngọc Nghi.
"Cậu không nghĩ như thế là quá vật chất sao?" Với tư cách là một đứa con gái coi trọng tình cảm hơn tiền bạc, Ngân Châu lên tiếng.
"Nhưng đó là món quà Giáng sinh đầu tiên của tụi mình.
Mình muốn nó phải thật đặc biệt!"
"Mua trang sức thì cũng được.
Nhưng cậu có đủ tiền sao?" Minh Quân hỏi vậy là có nguyên do.
Bởi ngày nào cậu cũng phải nghe nhỏ bạn thân này than thở về chuyện hết sạch tiền tiêu vặt của một tháng trong một tuần.
"Không có cũng phải có!" Ngọc Nghi trả lời chắc nịch.
"Ăn cắp là trẻ hư đấy, Nghi à." Ngân Châu đặt tay lên vai Ngọc Nghi, dùng chất giọng của mẹ hiền dạy dỗ con thơ, "Đi vay nặng lãi cũng không được."
Cuộc trò chuyện rơi vào khoảng lặng.
Đây là lúc Ngọc Nghi nhớ đến Hoài Chiêu.
Nhớ đến từng nụ cười ấm áp, sự dịu dàng mà cô ấy đã dành cho cô trong ngày sinh nhật hôm đó.
Thậm chí, cô còn tưởng tượng ra viễn cảnh Hoài Chiêu cảm động trước món quà của cô, rồi nhào thẳng vào lòng cô...!
Quyết định rồi!
Ngọc Nghi cô đây dù có làm chuyện trái lương tâm thế nào, cũng phải mua cho được một món quà thật đáng giá, phải thật xứng với sự tuyệt vời của Hoài Chiêu!
...!
Ngay lúc này, Ngọc Nghi đang đứng bên ngoài lối vào của một cửa hàng trang sức.
Nơi này có lẽ đã cách đủ xa nhà cô và trường, hy vọng sẽ không gặp phải bất kỳ người quen nào ở đây.
Nhìn lên biển hiệu đầy màu sắc và đèn đóm treo trên cửa, Ngọc Nghi đặt tay lên ngực, nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu trước khi đẩy cửa bước vào.
"Ô, Nghi đấy à?"
Giọng nói trầm của một người con trai làm Ngọc Nghi đóng băng ngay tại chỗ, cô từ từ ngoảnh mặt lại phía quầy: "À..." Cô lắp bắp, vẫy cánh tay cứng đờ chào như một con robot, "T-Trùng hợp ghê ha!"
Người con trai này tên Phong Kha, là anh họ của Ngọc Nghi.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba thì nghe đâu đã học lên đại học, vậy sao anh lại xuất hiện ở chỗ này?
"A-Anh đang đi làm thêm hả?"
Phong Kha cười lớn: "Hahaha, đây là cửa hàng của anh."
"..." Ngọc Nghi cười gượng gạo, "V-Vậy ạ.
À thì, chúc anh buôn may bán đắt.
Tiếc quá giờ em phải đi r–"
"Ôi thôi nào!" Phong Kha nói, anh ra hiệu cho cô vào trong, "Đừng tưởng anh không biết nhé, mấy ngày nay em cứ luôn lởn vởn trước cửa hàng nhà anh mà.
Cửa sổ đằng kia là kính một chiều đấy!"
Ngọc Nghi lắc lắc đầu, cố xoa dịu vết ửng đỏ trên mặt.
Bằng một cái gật đầu đầy miễn cưỡng, cô đã bị chủ tiệm dẫn dắt vào trong.
Mặc dù có vô số tủ kính chứa đầy trang sức lấp lánh được xếp dọc theo các bức tường, nhưng điều đầu tiên đập vào mắt Ngọc Nghi lại là anh chủ tiệm.
Phong Kha là một thanh niên cao lớn, anh thường mặc đồ tối màu.
Nói tóm lại, anh hoàn toàn trái ngược với hình mẫu chủ tiệm trang sức trong suy nghĩ của Ngọc Nghi.
Nhưng chỉ qua vài cuộc trò chuyện, cô tin chắc anh có đầy đủ sự nhạy bén trong kinh doanh để giữ cho cửa hàng tồn tại và phát triển.
"Vậy, em định mua trang sức đeo à, hay mua làm quà tặng?" Phong Kha hỏi, thành công điều chỉnh lại mạch suy nghĩ đang dần bị trật bánh của Ngọc Nghi.
"Ưm, em muốn tặng quà Giáng sinh cho một người.
Nhưng em không biết phải bắt đầu từ đâu, hay anh giới thiệu cho em mấy loại đắt một chút đi."
"Đi thẳng vào mấy loại đắt tiền luôn hả? Anh không ngờ em lại là kiểu người thích vung tiền như vậy."
Ngọc Nghi bật cười: "Em cũng không ngờ luôn."
Nhưng lần này là ngoại lệ.
"Đừng lo.
Để anh đưa em đi tham quan một chút, xem xem có cái nào mà em cảm thấy thích hợp không."
Đôi mắt Ngọc Nghi lập tức bừng sáng: "Tuyệt! Cảm ơn anh trước nhé."
Bắt đầu từ tủ kính gần nhất tính từ lối vào, Phong Kha bước đi chậm rãi, chỉ ra vô số món mà anh cảm thấy đẹp nhất cho cô tham khảo.
Từ những chiếc nhẫn với những viên đá được chạm khắc đơn lẻ, cho tới những chiếc nhẫn bằng vàng nguyên khối có đính pha lê cao cấp dọc theo vòng tròn.
Từ dây chuyền vàng đến mặt dây chuyền với đủ mọi thiết kế lộng lẫy khác.
Từ hoa tai đinh tán cho đến hoa tai rũ xuống tận vai.
Mấy lựa chọn này đa dạng đến nỗi, dù đã nghe qua những lời giải thích sâu sắc nhất từ Phong Kha, Ngọc Nghi vẫn cảm thấy khó có thể tìm được món quà thật sự thích hợp.
Tuy nhiên, chuyến tham quan của cô đã bị cắt ngang giữa chừng bởi tiếng cửa mở và một giọng nữ quen thuộc:
"Xin chào, có ai ở đây không? Làm phiền giúp tôi chọn một món quà."
Người đến là Hoài Chiêu!
Ôi trời đất ơi, cái duyên phận gì vậy nè!
"Vâng, tôi đến với quý khách ngay đây ạ." Phong Kha đáp, trong khi người bên cạnh anh khi nãy đã nhanh chóng thu người lại hết mức có thể đằng sau tủ kính.
Trước khi Phong Kha kịp nói gì thêm, Ngọc Nghi đã cất lời chặn họng anh lại: "Cứ hành xử như thường và vui vẻ giúp đỡ cậu ấy nhé.
Còn nữa, đừng nói với cậu ấy là em ở đây!"
Phong Kha chậm rãi gật đầu.
Rồi như chợt nhận thức được điều gì đó, anh nhếch mép cười.
Anh bắt đầu tiến đến gần Hoài Chiêu, tạo một bộ mặt đầy tính công nghiệp: "Tôi có thể giúp gì cho quý khách ạ?"
"Tôi đang cân nhắc mua quà tặng cho một người bạn." Hoài Chiêu trả lời, hoàn toàn không nhìn thấy Ngọc Nghi đang ẩn nấp hay chuyện mặt cô ấy đã đỏ bừng ra sao khi nghe được những lời này, "Anh có gợi ý nào không ạ?"
"Đừng lo." Phong Kha mỉm cười, anh hơi nghiêng người và chìa một tay ra, nhường đường cho Hoài Chiêu bước lên trước, "Tôi sẽ dẫn quý khách đi tham quan một chút."
Hoài Chiêu khẽ gật đầu: "Cảm ơn anh."
Ở nơi ẩn nấp, Ngọc Nghi có thể nghe thấy Phong Kha đang lảm nhảm về mấy chuyện ngoài lề.
Này!
Tư vấn thì lo mà tư vấn cho đàng hoàng chứ, nói nhiều thế làm gì?
Còn có, anh tính dẫn cậu ấy đi