Tết Nguyên đán sắp đến, đây là sự kiện lớn nhất trong cả một năm, ai nấy đều hào hứng đón mừng năm mới.
Tết không đến một cách đột ngột, mà là dần dần đến với mọi người, mỗi ngày mang theo những cảnh tượng mới.
Một tỉnh nói riêng và cả nước nói chung, đâu đâu cũng nhộn nhịp hẳn lên.
Người qua kẻ lại trên phố cũng đông hơn ngày thường.
Ngoài chợ bán nhiều đèn lồng, hoa, giấy dán những câu đối và pháo,...!Khắp nơi dần vang lên bản nhạc xuân quen thuộc.
Cũng như bao gia đình khác, nhà họ Lâm đã bắt đầu tiến vào giai đoạn vệ sinh nhà cửa đón năm mới.
Ông Duy đang bận dán câu đối và lắp các loại đèn trước nhà, còn Ngọc Nghi thì bừng bừng khí thế cầm khăn lau, tỉ mỉ lau chùi hết mọi nội thất từ trên lầu xuống phòng khách.
Vất vả hơn nửa ngày, cuối cùng cũng đã hoàn thành.
Nhưng cô vẫn chưa thể nghỉ ngơi được.
Đứng hóng gió ngoài ban công một lát, Ngọc Nghi lại lật đật chạy vào bếp phụ mẹ chuẩn bị bữa tối.
Biết làm sao được, cô đã lỡ hứa rồi mà.
Sau khi Ngọc Nghi cạn hết năng lượng, trời cũng đã chập tối.
Hiện tại, Ngọc Nghi như con robot hết pin mà nằm vật vờ trên giường, mệt nhưng lại chẳng tài nào ngủ nổi, cứ nhìn chằm chằm vào chiếc quạt trần đang thong thả quay.
Tình trạng bơ phờ này của Ngọc Nghi chỉ kết thúc khi đầu cô chợt nảy ra một ý tưởng.
Cô bật người dậy, chộp lấy điện thoại trên bàn học rồi chạy tọt ra ban công.
Phải gọi video cho Hoài Chiêu thôi, đây mới là cách sạc pin nhanh nhất đối với cô.
Nghĩ là làm ngay, Ngọc Nghi chỉnh lại tóc tai và biểu cảm trên mặt, ngón cái lập tức ấn vào biểu tượng call video.
Cuộc gọi được kết nối khá lâu, có lẽ Hoài Chiêu đang bận rộn gì đó.
Màn hình điện thoại chập chờn một chút rồi mới hiện thị rõ phía bên người kia.
Hình như Hoài Chiêu đang ở bên ngoài, cô nghĩ vậy là vì đã nhìn thấy một tán cây xanh lộ ra ở góc màn hình.
"Hoài Chiêu! Mình gọi đúng lúc chứ?"
Đầu bên kia dường như đang điều chỉnh màn hình điện thoại, cho đến khi thấy rõ khuôn mặt nghiêm túc thường ngày của Hoài Chiêu mới ngừng hẳn.
Cô ấy trả lời: "Tôi đang đọc sách trong vườn nhà." Nói xong, Hoài Chiêu còn hướng camera xuống quyển sách tiếng Anh trong lòng, rồi lại dời lên trên mặt mình.
"Mình tham quan vườn nhà cậu được không?" Ngọc Nghi cười nói, thấy người bên kia đang định đứng dậy thì vội lên tiếng ngăn lại, "Ấy không không! Không cần quay hết vườn đâu, xung quanh cậu có hoa cỏ gì không, cho mình xem chút là được rồi."
Đầu bên kia chợt im lặng và có vài tiếng sột soạt khe khẽ, dường như đang tìm xem nên quay gì cho cô, lát sau mới có tiếng trả lời: "...Có, nhưng tiếc là trời lạnh quá, hoa héo hết rồi." Nói rồi Hoài Chiêu cầm chặt điện thoại, từ chỗ ghế đẩu mà mình đang nằm, chầm chậm lướt qua một vòng, "Có chóng