Đêm hôm ấy, Hoài Chiêu không quay về cabin mà lại tìm thuê một khách sạn gần đó.
Ngọc Nghi không thể để cô ấy ở một mình tại nơi xa lạ thế này, nên đành nuốt nước mắt ngược vào trong, một lần nữa dùng đến quỹ khẩn cấp để thuê một phòng ngay bên cạnh cô ấy.
Kể từ lần tan rã trong không vui đó cho đến hết kỳ nghỉ hè năm ấy, Ngọc Nghi không còn gặp lại Hoài Chiêu nữa.
Vì Hoài Chiêu không tuyệt tình đến mức chặn hết mọi phương thức liên lạc, nên Ngọc Nghi đã thử gửi tin nhắn và gọi điện mấy lần, nhưng đều chẳng có hồi âm.
Thỉnh thoảng giả vờ tình cờ đi ngang qua nhà thì đều thấy cổng sắt khóa chặt.
Cô ấy dường như đã bốc hơi khỏi cuộc sống của cô.
Hoài Chiêu cứ như một giấc mơ giữa đêm dài.
Khi bình minh vừa lên, tỉnh mộng đẹp, chẳng còn đọng lại được gì nữa.
Đôi lúc Ngọc Nghi đã cảm thấy có chút hối hận.
Có phải cô đã sai khi bày tỏ tình cảm với Hoài Chiêu và khiến cả hai phải rơi tình thế khó xử như bây giờ?
Nếu cô không quá bồng bột và hấp tấp, nếu cô vĩnh viễn giấu nhẹm đi tình cảm đó, thì có lẽ giờ đây bọn cô vẫn đang vui vẻ tận hưởng mùa hè đầu tiên cùng nhau.
Lẽ ra cô không nên cưỡng cầu, cưỡng cầu đã khiến cô mất đi những thứ vốn dĩ có thể đạt được.
Rõ ràng đã biết kết quả sẽ chẳng ra làm sao, nhưng lại hết sức cố chấp mà nuôi nấng hy vọng rằng sẽ có kỳ tích xảy ra.
.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Chiều Hư
2.
Ta Có Skill Đọc Suy Nghĩ Của Pi Sà
3.
Ác Mộng Nơi Thành Cổ: Nam Chính Là Hồ Ly
4.
Một Đời Dài Lâu
=====================================
Người ngốc không phải Hoài Chiêu, mà là cô mới đúng...!
Trông vào cái nét mặt cau có của chú hổ bông đặt trên bàn cạnh giường, Ngọc Nghi bĩu môi nhìn chằm chằm vào nó: "Cả mày và người tặng mày đều y như nhau, lúc nào cũng nhăn nhó thế kia, mau già lắm cho coi." Rồi cô lại rũ mắt, cúi người ôm nó vào lòng, "Nhưng mà, dáng vẻ của đồ ngốc nhà cậu khi về già, mình cũng muốn được nhìn thấy..."
Một lần nữa đắm chìm trong dòng suy nghĩ miên man vô định, chợt Ngọc Nghi nghe thấy có tiếng gõ cửa phòng.
"Nghi! Con lăn ra đây cho mẹ!" Bà Chi đứng trước cửa phòng con gái và gọi to.
Bà chịu hết nổi cái cảnh này rồi.
Từ sau khi đi tắm biển với Hoài Chiêu về là nó làm tổ luôn trong phòng, trừ giờ ăn cơm thì chẳng thấy mặt mũi đâu.
Bà còn muốn hỏi cho ra nhẽ rằng tại sao số tiền trong thẻ lại lần nữa không cánh mà bay, nhưng trông thấy điệu bộ rầu rĩ như người mắc bệnh nan y của con gái là bà lại không đành lòng khiến nó tổn thương thêm.
Bà cũng có tìm thằng bạn thân của nó là Minh Quân sang rủ rê đi chơi cho khuây khỏa tinh thần, nhưng chẳng những lần nào thành công.
Nhưng không sao, nó là con gái bà mà, chả lẽ bà lại không có cách nào để lôi nó ra ngoài sao.
Lát sau, đứng dưới cái nắng chói chang cùng túi đi chợ trong tay, Ngọc Nghi thở dài thườn thượt, chẳng còn cách nào khác ngoài việc nghe lời mẫu thân đại nhân.
Ngang qua một khu đất đang được rao bán, Ngọc Nghi tình cờ nhìn thấy một bụi hoa mọc trên mấy viên đá đặt cạnh bức tường cũ kĩ bám đầy rêu.
Thân cây rất mảnh, những cánh hoa trắng tinh khôi kết hợp với màu nhụy vàng ươm, dù là hoa