Có một đất nước ở phía đông biển rộng, là một đất nước giàu có và hạnh phúc, ở đó có hoàng đế và hoàng hậu sống hạnh phúc bên nhau.
Hoàng hậu mang thai ngồi ngủ quên bên cửa sổ, bà mơ thấy một bầu trời hoa tuyết trắng xóa, đất nước này nằm cạnh biển quanh năm ấm áp, chưa từng thấy cảnh đẹp như vậy.
Hoàng hậu nhìn thấy những cánh hoa hồng đỏ thắm được bao phủ bởi một tầng tuyết mỏng, xa xa là bãi cát và ánh mặt trời, như thể tất cả những điều xinh đẹp đều xuất hiện ở nơi này.
Hoàng hậu thành kính mà cầu nguyện với Thượng đế: “Ước gì con của ta có làn da trắng như tuyết, môi đỏ như hoa hồng, đôi mắt giống như đại dương xanh thẳm, và nếu có thể mái tóc sẽ vàng rực rỡ như ánh thái dương.”
Tiếng cười hạnh phúc của hoàng hậu trong mơ đã kích động đến một phù thủy bay qua chân trời, mụ ta cực kỳ tức tối. Mụ cũng vừa xử lý xong Subir trong cung điện, chỉ vào hoàng hậu gieo lời nguyền.
“Con gái của ngươi sẽ chết trong sinh nhật mười sáu tuổi.”
Quốc vương và hoàng hậu vô cùng đau lòng, các tiên nữ đến muộn hơn phù thủy, họ yêu thương vuốt nhẹ cái bụng tròn của hoàng hậu, nhẹ nhàng an ủi bà, ban những lời chúc tốt lành đến đứa trẻ.
Các tiên nữ bàn bạc cách hóa giải lời nguyền, nhẹ giọng nói: “Hỡi nàng công chúa đáng thương của ta, mong con gặp được người yêu dấu, khi nụ hôn của chàng chạm lên