Lại nói, sau khi kỵ sĩ trưởng rời đi một tuần, mỗi ngày khi hoàng tử mơ màng tỉnh dậy đều nhớ nhung đến kỵ sĩ trưởng ở nơi biên cương xa xôi, mơ mơ màng màng xử lý quốc sự, không yên lòng chơi với em gái, cuộc sống coi như yên ổn.
Biên giới thỉnh thoảng lại đưa tin tướng lĩnh đại phá quân địch, một vị kỵ sĩ vô danh kiêu dũng thiện chiến đã thăng hơn mấy cấp trở thành địa tướng nơi biên giới, chưa tới mấy tháng nữa anh sẽ trở về đế đô để nhận sắc phong Công tước.
Không một cô gái nào ở đế đô lại không thích dũng sĩ cường đại, nhưng lại chẳng hay vị kỵ sĩ trưởng William kia đã sớm có chủ rồi.
Ngày vui ngắn ngủi. Một ngày nọ trong ba tháng sau, khi hoàng tử xử lý xong việc nước đến bờ hồ ở vườn hoa tìm em gái, lại thấy em gái mình đang rúc vào ngực tiên nữ mà khóc, khuôn mặt trắng nõn khóc đến đỏ bừng, đôi mắt xanh thẳm giờ lại hồng hồng, không ngừng trào nước mắt.
Hoàng tử vội vàng dỗ dành em gái, gấp gáp hỏi tiên nữ: “Tiên nữ, Phin sao thế?”
Tiên nữ trìu mến an ủi công chúa đáng thương, nói với hoàng tử đang lo lắng: “Mụ phù thủy kia lại tới, mụ bị cắn trả nên không kiên nhẫn được, mụ nói lời nguyền sẽ đến trước kỳ hạn, chỉ còn hai tháng thôi.”
Tin tức này giống như sấm rền bên tai hoàng tử, cậu vốn muốn đợi kỵ sĩ trưởng trở lại sẽ nói ra bí mật, cùng nhau tính toán, nhưng bây giờ mọi kế hoạch đều thực hiện trước hạn, không, bắt đầu từ ngày mai.
Hoàng tử khẽ vuốt đầu em gái, mái tóc vàng óng lấp lánh tựa mặt trời, ôn nhu an ủi: ” Phin, không phải sợ, có anh ở đây. Phin xinh đẹp như vậy, chúng ta cử hành một vũ hội, người thương em sẽ đến với tấm lòng đầy ái