Editor: Lão Đường
"Để ngày mai rồi hẳn soạn, bây giờ trễ lắm rồi." Dương Tịnh nói.
"Bây giờ thu dọn sẵn, ngày mai phải đi sớm." Trần Chính nói.
"Vội như vậy sao?"
"Để em và bọn nhỏ bên cạnh thì anh mới yên tâm."
Dương Tịnh cười.
Trần Chính quay đầu nói Dương Tịnh ngủ trước, còn anh đi thẳng đến chỗ tủ quần áo, mở tủ lấy quần áo của Dương Tịnh và của Đinh Đinh Đang Đang, gấp gọn gàng từng cái một, sau đó sắp xếp cho vào rương da.
Rồi đứng dậy lấy thêm một số vật dụng cần thiết dùng trong vài ngày, tạm thời chỉ mang theo như vậy, đợi khi nào có thời gian sẽ quay về lấy tiếp, ở siêu thị Đinh Đang có rất nhiều nhu yếu phẩm, nếu thiếu có thể lấy dùng.
Không bao lâu sau, Trần Chính cảm thấy đồ đạc mang theo như vậy đã ổn rồi, bước đến giường chui vào trong chăn, ôm Dương Tịnh vào lòng, tâm sự một vài chuyện vụn vặt đã xảy ra cho Dương Tịnh nghe.
Bụng Dương Tịnh đã to hơn rất nhiều, Trần Chính không cách nào ôm cô từ phía chính diện, chỉ có thể ôm từ phía sau lưng, áp mặt vào cổ cô mà chuyện trò.
"Nói cho anh nghe chuyện này, hiện tại em không làm việc, kế toán Trương nói em hãy làm nhân viên nghiệp vụ trên danh nghĩa cho nhà máy." Dương Tịnh nói.
Trần Chính mỉm cười.
"Sao anh cười?" Dương Tịnh hỏi.
"Kế toán Trương đúng là thông minh, bà ấy giữ em làm nhân viên của nhà máy, mỗi tháng vẫn chia tiền hoa hồng cho em, thực chất là muốn em nợ bà ấy một ân tình, muốn cùng chúng ta hợp tác lâu dài.
Dương Tịnh sao lại không hiểu được tâm tư của kế toán Trương, mặc dù vậy nhưng cô vẫn nguyện ý:" Em thấy không sao cả.
"
Bàn tay to lớn của Trần Chính vuốt ve cái bụng của Dương Tịnh, nói:" Ừm, em vui vẻ là được.
"
Hai vợ chồng nói chuyện với nhau thêm một lát, sau đó mới thật sự chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Đinh Đinh Đang Đang nghe rằng sẽ đến thành phố Nam Châu sống, hành lý đều được Trần Chính chuẩn bị xong xuôi cả, Đang Đang vô cùng hào hứng.
Đinh Đinh đi theo phía sau Trần Chính như một cái đuôi, hỏi:" Bố ơi, đồ đạc đều đã chuẩn bị hết rồi sao ạ? "
Trần Chính vừa rửa chén vừa trả lời:" Chuẩn bị xong cả rồi.
"
" Quần áo của con và em gái đều mang theo phải không bố? "
" Mang theo.
"
" Truyện tranh thì sao ạ? "
" Cũng mang theo.
"
" Truyện Tây du ký và truyện cổ tích bố đã cho vào hành lý rồi đúng không ạ? "
" Truyện Tây du ký chẳng phải con đã đọc xong rồi sao? "
" Con còn muốn đọc lại mà, haizz, bố đã thu dọn cái gì rồi? Thôi, để con đi kiểm tra lại một lần nữa vậy.
"Đinh Đinh nói xong, liền tự chạy bằng đôi chân nhỏ của mình đến nhà chính, sau đó chạy vào Tây phòng, lúc đi ra ngoài thì trên tay có thêm một đống đồ vật nữa.
Trần Chính lắc đầu cười khổ.
Dương Tịnh dở khóc dở cười, Đinh Đinh càng lớn thì tính cách càng nghiêm túc cùng thói quen sạch sẽ, giống y hệt Trần Chính.
Cuối cùng cũng thu dọn xong, đúng lúc Uông Lệ Mẫn và Trần Kim Linh đến chơi, Uông Lệ Mẫn thấy hành lý quá nhiều, lại thêm một thai phụ và hai đứa nhỏ, vì thế đã bảo Trần Kim Linh đi cùng cả nhà Trần Chính đến Nam Châu.
Trước khi đi, Uông Lệ Mẫn dặn đi dặn lại Trần Kim Linh phải nhanh chóng trở về, rõ ràng ý tứ vẫn lo sợ Trần Kim Linh và Dương Đông nối lại tình xưa.
Trần Kim Linh vâng lời.
Sau đó, Uông Lệ Mẫn lại quay sang dặn dò Dương Tịnh và Trần Chính vài câu, nói rằng đợi đứa bé trong bụng Dương Tịnh lớn thêm một tháng nữa, bà sẽ đích thân đến thành phố chăm sóc Dương Tịnh, còn bây giờ bà sẽ ở nhà giúp cô trông coi siêu thị nhỏ Đinh Đang.
Dương Tịnh và Trần Chính gật đầu vâng dạ, sau đó xách hành lý đi theo hướng đến trạm xe buýt huyện Vọng Thành.
Trong trí nhớ của Dương Tịnh thì đây là lần đầu tiên cô dẫn Đinh Đinh Đang Đang đến thành phố Nam Châu.
Mà chính Đinh Đinh Đang Đang cũng chẳng nhớ là mình đã từng sống ở đây, chỉ có ấn tượng với thôn Sơn Loan và Huyện Vọng Thành.
Vì thế, hai nhóc con như lần đầu tiên được ngồi xe buýt, vô cùng phấn khích.
" Mẹ ơi, mẹ ơi, chúng ta ngồi trên chiếc xe to quá, woaa woaa, xe chạy cũng nhanh nữa.
"Đinh Đinh kéo tay Dương Tịnh chỉ ra ngoài cửa sổ, đôi mắt đều tỏa sáng.
Dương Tịnh cười.
Trần Chính ngồi ở ghế ngoài cùng, mỉm cười dịu dàng nhìn Dương Tịnh và Đinh Đinh nói chuyện với nhau.
Trần Kim Linh ngồi chỗ cửa sổ ở hàng ghế sau ôm Đang Đang, Đang Đang chỉ tay ra cửa sổ và nói:" Cô ơi, cô nhìn kìa, ở ngoài kia có thật nhiều lúa mạch.
"
Trần Kim Linh cười rộ lên, duỗi tay nhéo nhéo má bánh bao đầy thịt của Đang Đang nói:" Tiểu nha đầu, con còn biết lúa mạch nữa à? "
" Dạ, con biết mà, cô thấy Đang Đang có thông minh không? "
Trần Kim Linh bật cười, không nhịn được mà hôn lên khuôn mặt phấn nộn của cô nhóc.
Trên xe buýt không nhiều người lắm, cửa sổ hai bên đều được mở he hé, khi xe chạy, những cơn gió man mác lùa vào bên trong xe, mang theo mùi thơm của lúa mạch sắp chín hòa cùng giọng nói cười vui vẻ của Đinh Đinh Đang Đang, làm cho những hành khách trên xe cảm thấy hết sức thoải mái.
Chiếc xe buýt lắc lư đi dọc trên con đường, hai bên đều là những cánh đồng lúa chín vàng, khung cảnh vô cùng thanh bình, tuyệt đẹp.
Con đường nhựa trải dài, những tòa nhà cao thấp khác nhau dần dần hiện ra, đã đến thành phố Nam Châu rồi.
" Đến trạm rồi, đến trạm rồi! "Người soát vé hô to vài tiếng, duỗi tay kéo cửa ra, Trần Chính đi xuống trước lấy hành lý và xe đạp, sau đó giúp Trần Kim Linh và Đinh Đinh Đang Đang xuống xe, cuối cùng là cẩn thận đỡ Dương Tịnh bước xuống.
" Mẹ ơi! Đinh Đang! "Đinh Đinh đột nhiên chỉ tay về phía xa xa có chữ Đinh Đang rồi hô to, Đinh Đinh chưa biết nhiều chữ lắm, nhưng những chữ như Dương Tịnh, Đinh Đinh, Đang Đang hay những chữ đơn giản như to, nhỏ, người thì cậu nhóc có thể nhận ra được:" Mẹ! Đó là chữ Đinh Đang.
"
Dương Tịnh nhìn theo hưởng chỉ tay của Đinh Đinh, nhìn thấy 6 chữ màu đỏ rất to Siêu thị cuộc sống Đinh Đang vô cùng bắt mắt, vị trí mặt tiền hoàn hảo, bốn phía giao lộ đều có thể nhìn thấy siêu thị, chẳng trách tiền thuê mặt bằng lại đắt đến như vậy.
" Đúng vậy, đó chính là siêu thị của nhà chúng ta.
"Trần Chính nói.
Đinh Đinh mở to hai mắt, siêu thị này to gấp nhiều lần siêu thị nhỏ Đinh Đang, hỏi:" Bố, đều là của nhà chúng ta thật sao ạ? "
" Đúng vậy.
"
" Thật là lợi hại.
"Đinh Đinh quay đầu nhìn Trần Chính, giơ ngón tay cái lên, nói:" Bố của con thật lợi hại.
"
" Cảm ơn con trai, bố sẽ không kiêu ngạo, sẽ tiếp tục chăm chỉ làm việc.
"
" Dạ.
"
Ba người lớn hai đứa nhỏ cộng với một chiếc xe đạp buộc hành lý, chậm rãi đi trên con đường nhựa hướng về phía siêu thị Đinh Đang trước mặt.
Đinh Đinh Đang Đang hào hứng chỉ vào hai chữ lớn Đinh Đang.
" Anh ơi, đó là chữ Đang trong tên em.
"Đang Đang nói.
" Ưʍ.
"
" Còn kia là chữ Đinh trong tên anh.
"
" Đúng vậy.
"
Trần Kim Linh nhìn hai đứa nhỏ mà mỉm cười.
Trần Chính dắt xe đến trước cửa siêu thị, xe đạp vừa mới dừng lại, đột nhiên từ trong siêu thị có một cô gái chạy vọt ra, cô gái này có khuôn mặt thanh tú, xinh xắn, dáng người nhỏ nhắn, cực kỳ vui vẻ mà chạy đến trước mặt Trần Chính, nói:" Ông chủ, anh đã trở lại rồi, sao hôm nay ông chủ đến muộn vậy, bận đi đâu ạ? "
Trần Chính sửng sốt.
Dương Tịnh nhận ra giọng nói này, đây chính là cô gái đã tiếp cuộc điện thoại kia.
Trần Kim Linh hơi nhíu mày, quá rõ ràng, cô cũng cảm thấy cô gái này có chút..
hỏi quá nhiều.
" Bình Bình, cô chạy vội ra ngoài làm gì vậy? "Bên trong siêu thị có người nói vọng ra.
Cô gái tên Bình Bình đáp lại một tiếng, quay đầu chạy vào siêu thị, hào hứng nói chuyện với những nhân viên khác:" Ông chủ của tôi trở lại rồi, tôi đi đón ông chủ chứ sao.
"
Nghe xong lời này, sắc mặt Dương Tịnh lập tức trầm xuống.
Trần Chính nắm tay Dương Tịnh muốn giải thích, cô một phen hất ra.
Trần Kim Linh đã hoàn thành nhiệm vụ, cô cũng không muốn đụng mặt Dương Đông nên đã chào tạm biệt Trần Chính và Dương Tịnh, trước khi