Tào Quân Lượng đứng ở đây làm gì? Dương Tịnh thật sự muốn đi đường vòng, nhưng anh ta đã nhìn thấy cô, hơn nữa còn nhanh bước tiến tới.
" Tịnh Tịnh." Tào Quân Lượng kêu.
Dương Tịnh nhíu mày: " Gọi tôi là Dương Tịnh."
Tào Quân Lượng ánh mắt hơi tối, tiện đà sửa miệng: " Dương Tịnh."
" Chuyện gì?" Dương Tịnh hỏi, lúc hỏi cũng không định đứng đó, dắt tay Đinh Đinh Đang Đang định rời đi, nhưng Tào Quân Lượng hoàn toàn không có ý tứ nhường đường, con ngõ nhỏ vốn đã hẹp, huống chi Tào Quân Lượng còn là một thanh niên cao lớn đứng chặn ở giữa, ba mẹ con Dương Tịnh không có cách nào đi qua được.
" Chú tránh đường một chút." Đinh Đinh duỗi tay đẩy đẩy chân Tào Quân Lượng: " Con muốn về nhà."
Tào Quân Lượng vẫn không động đậy, nhìn về phía Dương Tịnh nói: " Dương Tịnh, chúng ta nói chuyện đi."
Nói chuyện?
Nói chuyện gì? Dương Tịnh cũng muốn biết Tào Quân Lượng muốn nói chuyện gì với mình, cô suy nghĩ trong chốc lát, sau đó mở miệng nói: " Đợi tôi để hai đứa nhỏ về nhà đã."
" Được." Tào Quân Lượng đáp ứng, có việc hắn cũng muốn tránh nói trước mặt hai đứa nhóc.
Tấm bìa cứng còn cao hơn người Đinh Đinh, Dương Tịnh giao cho Đinh Đinh Đang Đang cầm, mỗi đứa mỗi đầu, hợp sức mang vào sân, dặn giao tấm bìa cho Lý Vân, còn dặn Đinh Đinh phải chăm sóc Đang Đang.
Đinh Đinh gật đầu: " Mẹ, mẹ yên tâm, con cũng không phải lần đầu tiên chăm sóc cho em gái."
" Giỏi quá!" Dương Tịnh xoa xoa mặt nhỏ của Đinh Đinh, hôn vào khuôn mặt nhỏ của hai đứa, nhìn hai đứa nhỏ cầm bìa cứng một trước một sau lắc lư đi về phía nhà trọ, nghe được tụi nhỏ gọi thím Lý, và âm thanh của Lý Vân đáp lại, lúc này Dương Tịnh mới yên tâm, sau đó chuyển hướng về phía Tào Quân Lượng, nói: " Nói chuyện gì?"
Tào Quân Lượng không trả lời. Mà hỏi lại: " Ngày nào đi làm em cũng mang theo con như vậy sao?"
" Đúng vậy." Dương Tịnh trả lời.
" Không mệt sao?"
" Không."
" Về sau vẫn định sẽ như thế này tiếp sao?"
" Không sai."
Dương Tịnh dứt khoát trả lời không hề suy nghĩ, Tào Quân Lượng có chút không thoải mái, thậm chí buồn bực mà nói: " Có thể nói cho anh biết bố của hai đứa nhỏ là ai không?"
" Tôi không biết." Dương Tịnh ăn ngay nói thật.
" Em đến bây giờ vẫn không chịu nói với anh sao?" Tào Quân Lượng bi thương mà nhìn Dương Tịnh nói.
Dương Tịnh im lặng nhìn xuống đất.
" Dương Tịnh, bởi vì khi đó em nhìn thấy anh và Tôn Tiểu Hồng bên nhau nên mới tức giận, liền tìm đến người đàn ông khác, còn sinh con cho hắn ta sao?" Tào Quân Lượng chất vấn.
Dương Tịnh vẫn không lên tiếng.
" Dương Tịnh." Tào Quân Lượng lại kêu.
Dương Tịnh vẫn im lặng cúi đầu nhìn mặt đất.
" Câu anh đã nói với em bây giờ vẫn còn hiệu lực." Tào Quân Lượng nói.
" Câu gì?" Dương Tịnh ngẩng đầu hỏi.
Tào Quân Lượng nhìn Dương Tịnh nói: " Chỉ cần em đem hai đứa nhỏ an bày ổn thỏa, anh sẽ bỏ qua chuyện cũ, hai chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu. Anh sẽ cho em thời gian suy nghĩ, chờ đến khi em thông suốt......."
" Tôi không làm được." Không đợi Tào Quân Lượng nói xong, Dương Tịnh trực tiếp cự tuyệt.
Tào Quân Lượng sửng sốt.
Dương Tịnh nhìn Tào Quân Lượng, phỏng chừng anh ta cũng đã nói qua những lời này với nguyên chủ, cô ấy cũng không đáp ứng, cho nên phải lâu như vậy mới quay lại, nhìn thấy cô một mình nuôi hai đứa nhỏ đau khổ vất vả như vậy thì vô cùng thất vọng, cho nên mới hỏi lại lần nữa. Nhưng không nghĩ tới nguyên chủ và Dương Tịnh đều giống nhau, không có ý định đáp ứng điều kiện của anh ta.
" Tại sao lại không làm được?" Tào Quân Lượng hỏi: " Chính bởi vì hai đứa nó mới khiến em trở nên như vậy, tương lai của em, cuộc sống của em đều bị bọn nó hủy hoại."
Dương Tịnh nhìn Tào Quân Lượng nói: " Không có, không hề, bọn nhỏ không hề hủy hoại cuộc sống của tôi, bọn nhỏ chính ta lý do để tôi có thể tiếp tục tồn tại trên đời này."
" Tịnh Tịnh!"
" Tào Quân Lượng, nếu anh vẫn muốn tiếp tục nói đến chủ đề này thì tôi cho rằng chúng ta không còn gì để nói nữa." Dương Tịnh đi vòng qua người Tào Quân Lượng, hướng về phía nhà trọ mà đi.
" Dương Tịnh, trước kia em nói thích anh, đều là lừa gạt sao?" Tào Quân Lượng lại một lần nữa chất vấn.
Dương Tịnh đột nhiên cảm thấy trái tim run lên, chân cô khựng lại một chút, sau đó tiếp tục rời đi.
" Dương Tịnh!" Tào Quân Lượng lại kêu.
Nhưng rốt cuộc thì Dương Tịnh cũng không dừng lại nữa, đừng nói là thập niên 80, bảo cô mang hai đứa nhỏ cùng người yêu cũ yêu lại từ đầu đã khó, ở thế kỉ 21 hiện đại, đàn ông cũng không thể chấp nhận nổi việc bạn gái đột nhiên có con với người khác, hơn nữa, thời điểm nguyên chủ và Tào Quân Lượng còn yêu nhau thì phát hiện ra mối quan hệ mập mờ của anh ta với Tôn Tiểu Hồng, xem ra cũng là một tên tra nam khốn nạn, sỡ dĩ hiện tại đối với Dương Tịnh nhớ mãi không quên, có lẽ là do sự không cam lòng của đàn ông, thứ không có trong tay thì càng muốn chiếm lấy cho bằng được, còn yêu hay không thì chưa biết.
Dương Tịnh cũng không muốn nghĩ nhiều, bước nhanh vào ngõ nhỏ, vừa mới đến thì đụng phải Tần Khả Khả và Tôn Tiểu Hồng.
" Dương Tịnh, cô có nhìn thấy Tào Quân Lượng không?" Tần Khả Khả vênh váo tự đắc hỏi.
Dương Tịnh không thèm để ý đến cô ta, đi thẳng vào trong sân
" Dương Tịnh!" Tần Khả Khả hô to.
Dương Tịnh như cũ coi cô ta là không khí.
" Dương Tịnh sao bây giờ lại biến thành cái đức hạnh này không biết?" Tôn Tiểu Hồng khinh thường.
" Bởi vì trước kia có chị của cậu, cô của cậu dạy dỗ, bây giờ thì hay rồi, không có ai răn dạy, cô ta liền bắt đầu không sợ trời không sợ đất." Tần Khả Khả nói, lời trong ý ngoài đều có ý tứ, chính là muốn Tôn Tiểu Hồng gọi Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng đến chế ngự Dương Tịnh.
Quả nhiên, Tôn Tiểu Hồng lập tức hiểu ý: " Hai ngày nữa tớ sẽ gọi chị gái với cô của tớ đến đây một chuyến, Dương Tịnh ăn không uống không ở nhà họ Dương nhiều năm như vậy, một xu tiền hồi môn cũng không có, liền cứ vậy bỏ nhà đi, quá dễ cho cô ta rồi."
" Đúng vậy." Tần Khả Khả đắt ý phụ họa.
Tôn Tiểu Hồng và Tần Khả Khả vừa nói vừa đi ra đầu hẻm.
Lúc này Dương Tịnh đã về đến phòng.
" Mẹ ơi!"
" Mẹ ơi!"
Đinh Đinh Đang Đang vừa thấy Dương Tịnh trở về thì nháy mắt nhào đến ôm chân cô, nói: " Mẹ ơi!"
" Mẹ, mẹ làm con lo lắng quá!" Đinh Đinh thở dài nhẹ nhõm như ông cụ mà nói.
Dương Tịnh ngồi xổm xuống, nhìn Đinh Đinh Đang Đang, sau đó hỏi Đinh Đinh: " Tên nhóc nhà ngươi, có gì mà lo lắng, hửm?"
" Không có con ở bên cạnh mẹ, nên tất nhiên lo lắng rồi." Đinh Đinh nói.
Dương Tịnh cười rộ lên, trong lòng vô cùng ấm áp.
Đinh Đinh tiếp tục nói: " Mẹ, lỡ như mẹ bị người xấu bắt đi thì làm sao? Người xấu sẽ không cho mẹ ăn, không cho mẹ uống, con sẽ rất đau lòng."
" Anh, đừng sợ, em sẽ đi cứu mẹ." Đang Đang nói.
" Em hả, không được việc."
" Anh, em được việc, em sẽ cứu mẹ, nếu không, nếu không được thì em sẽ tìm chú, chú cùng với em cùng với anh, chúng ta chúng ta sẽ cùng nhau đi cứu mẹ."
Dương Tịnh mỉm cười nhìn Đinh Đinh Đang Đang, khuôn mặt phấn nộn từ lúc nào đã có da có thịt, trắng trắng, tròn tròn, hai đứa nhỏ hoạt bát, vui vẻ, khiến cho lòng cô như mùa xuân ấm áp, nuôi liền nuôi, sao lại phải đem bọn nhỏ an bài đi đâu, về sau có người nào thích cô thì nhất định cũng phải thích con của cô, nếu không thì không gả, nhất quyết không gả.
" Dương Tịnh, em về rồi sao?" Lúc này Lý Vân cầm theo tấm bìa cứng từ siêu thị đi tới.
" Dạ, chị Lý, hôm nay bán được không chị?" Dương Tịnh hỏi.
" Mới buổi sáng bán được năm đồng." Lý Vân nói.
" Cũng không tệ." Dương Tịnh cười nói.
" À, đúng rồi, cái bìa cứng này là của Đinh Đinh Đang Đang mang về, để làm gì vậy?"
" Em cũng đang định nói chuyện này với chị, sắp tới không phải là tết Trung thu sao? Xưởng thực phẩm đã bắt đầu sản xuất bánh trung thu, ở nhà máy có nhiều người muốn đặt bánh giúp người thân, giá cả so với xưởng Cung Tiêu rẻ hơn một chút, nhưng mà có sản xuất có giới hạn. Em có thể xuống xưởng đưa các đơn đặt hàng, mọi người chắc cũng muốn mua bánh trung thu để ăn tết, nên em mới làm tấm bảng này, định treo trước cửa " siêu thị Đinh Đang". Nếu có người muốn đặt thì em sẽ lên đơn hàng." Dương Tịnh đứng lên cười nói.
Lý Vân vừa nghe, vội vàng hỏi: " Chị cũng có thể đặt sao?"
" Có thể." Dương Tịnh gật đầu nói: " Có thể để chị giá thấp nhất."
" Bao nhiêu một bánh?"
" Hai hào năm xu." Dương Tịnh hạ giọng nói: " Nhưng nếu chị mua thì chỉ cần hai xu thôi, chị đừng nói với người khác giá này nhé."
" Một cái bánh trung thu chúng ta có thể kiếm lời năm xu sao?" Lý Vân ngạc nhiên hỏi.
Dương Tịnh gật gật đầu.
Lý Vân cực kỳ cao hứng, vốn dĩ đối với Dương TỊnh khâm phục không thôi, còn bây giờ chính là Dương Tịnh nói gì nghe nấy, tin tưởng tuyệt đối, âm thầm nghĩ, sau này con gái của cô có thể được một phần mười thông tuệ của Dương Tịnh là được, đương nhiên có