" Được." Dương Tịnh cười nói: " Bất quá, lần này náo loạn như vậy, bọn họ chắc cũng không dám tìm đến nữa đâu, bằng không chắc cũng bị anh dọa cho bỏ chạy."
Trần Chính đột nhiên bật cười.
Dương Tịnh lại hỏi: " Đúng rồi, cảnh sát Trần, bao giờ anh trở về? Cũng sắp đến Tết trung thu rồi."
" Có thể là trung thu sẽ về."
" À, vậy anh tranh thủ về đi, tôi thấy dì Uông ngày nào cũng nhắc đến anh mãi." Dương Tịnh nói.
" Ừm, sẽ về nhanh."
Cúp điện thoại rồi sao? Trần Chính nhìn điện thoại trên tay ngẩn người, cứ vậy mà cúp rồi? Không có chuyện gì để nói nữa sao? Tỷ như về sinh hoạt hằng ngày thế nào, hay hoạt động của siêu thị, hay về Đinh Đinh Đang Đang, cúp máy nhanh vậy làm gì chứ!
Cùng lúc đó, Dương Tịnh rời khỏi phòng khách nhà Uông Lệ Mẫn, đứng chỗ cầu thang mở phong thư của Dương Đông ra xem, vừa mới đọc được dòng đầu tiên.
" Mẹ, mẹ đứng đó làm gì vậy?" Đinh Đinh ghé đầu vào khe trống của lan can gỗ, hỏi Dương Tịnh.
" Mẹ đang đọc thư."
" Thư gì ạ? Con cũng muốn đọc."
" Đồng chí Dương Đinh Đinh, đồng chí đọc được mấy chữ?" Dương Tịnh hỏi lại, cười trêu chọc: "Đồng chí xem hiểu không?"
" Con biết được tám chữ đó, ai da, nấu cơm thôi, mẹ có thể làm bánh bột không ạ, em gái đói bụng rồi."
" Con không đói sao?"
" Con cũng đói, nhưng em gái còn đói hơn."
Dương Tịnh lên lầu, trước tiên cô lấy ba quả trứng gà đập vào bát, đánh đều. Sau đó cho phần trứng vào bột, nhào đều, tiếp đó cô cán bột thành những miếng mỏng, lăn qua một lớp mè, sau đó cho vào chảo dầu rán lên. Những miếng bánh vàng ươm, giòn rụng, Đinh Đinh Đang Đang đặc biệt thích ăn bánh này.
Dương Tịnh tay cầm phòng thư của Dương Đông thất thần, trong thư anh trai có nói công việc rất tốt, được ông chủ coi trọng, cuối năm còn được tăng lương, nhưng hỏi nhiều nhất vẫn là tình hình của ba mẹ con cô, hỏi cô có khỏe không, Đinh Đinh Đang Đang có ngoan không, còn nói rất lo lắng cho tương lai của cô, Dương Tịnh cảm thấy người anh trai này rất thương em gái của mình, điều này khiến cho cô nhớ đến chính mình ở thế kỉ 21, giống với sự yêu thương của bố dành cho mình vậy, Dương Tịnh thở dài một tiếng.
" Mẹ ơi, mẹ ăn nhanh lên, bánh nguội sẽ không ngon nữa." Đinh Đinh nói.
" Mẹ ăn nhanh đi." Đang Đang nói theo.
Dương Tịnh xoay đầu nhìn hai đứa nhỏ cúi đầu ăn ngon lành, không khóc không nháo, miệng nhỏ nhai nhai như hai cái bánh bao phồng lớn, trông vô cùng đáng yêu, khiến người ta không nhịn được muốn cắn một ngụm, Dương Tịnh vừa nhìn vừa cười.
Sau khi ăn xong, Dương Tịnh ru hai đứa nhỏ ngủ trưa, sau đó một mình đến cửa hàng mua giấy, phong thư và tem.
Về đến nhà, cô ngồi xuống bàn ăn, bắt chước nét chữ của nguyên chủ viết cho Dương Đông một bức thư, đại khái kể về việc cô dẫn theo Đinh Đinh Đang Đang đến Huyện thành, đang trọ ở nhà họ Trần, còn nói nếu lần sau có viết thư thì hãy gửi đến địa chỉ mới này, cô hy vọng Dương Đông có thể hồi âm lại, biết đâu có thể biết được một chút chuyện về nguyên chủ.
Dương Tịnh viết thư xong, nhìn Đinh Đinh Đang Đang vẫn chưa tỉnh lại, cô tiến lại giường nhẹ nhàng đắp lại chăn cho hai đứa nhỏ, là chiếc chăn của Trần Chính mà Uông Lệ Mẫn mang đến. Dương Tịnh ra khỏi phòng, đang bước xuống cầu thang liền nhìn thấy người đưa thư mặc đồng phục màu xanh lục, lái một chiếc xe đạp mới, phía sau xe còn gắn thêm một chiếc túi chuyên dụng dùng để đựng thư bên trong, bên ngoài túi còn in một dòng chữ màu vàng ngay ngắn " bưu chính Trung Quốc", đang dừng lại trước cổng, đập vào mắt cô chính là cảm giác của thời đại cũ, đúng là kỳ diệu. Người đưa thư quay đầu lấy từ trong túi phía yên sau một phong thư, sau đó gọi to: " Lý Vân, Lý Vân, ra nhận thư!"
Dương Tịnh chạy xuống sân kêu: " Chị Lý, chị Lý, có thư này!"
Lý Vân vội vội vàng vàng chạy ra: " Tới đây, tới đây."
Dương Tịnh ngay sau đó cũng tiến lên hỏi: " Đồng chí giao thư, tôi có thư muốn gửi, bây giờ có thể trực tiếp đưa cho anh không?"
" Có dán tem đầy đủ chưa, nếu muốn gửi đến tận nơi cần trả bốn xu."
" Đã dán tem rồi ạ." Dương Tịnh gật đầu.
" Được."
Nhân viên giao thư chuẩn bị đạp xe đi thì Dương Tịnh mở miệng hỏi: " Đồng chí, anh có muốn mua bánh trung thu không? Một cái hai hào năm, hai hào sáu, bánh do của Nhà máy thực phẩm Lợi Dân sản xuất."
Lý Vân sửng sốt, Dương Tịnh không phải là muốn chào bán bánh trung thu với người giao thư đó chứ, như này cũng được sao? Bình thường tất cả mọi người đều bán bánh ở cửa hàng, ai muốn mua thì đến mua, nào có kiểu tiến lên hỏi người ta mua không bao giờ, lúc này Lý Vân đúng là không kịp thích nghi.
Nhân viên giao thư lại nói: " Nhà máy thực phẩm Lợi Dân sao?"
" Đúng vậy, tôi chính là nhân viên của nhà máy."
" Vậy bánh có những loại nhân gì?"
" Có nhân đậu xanh, đậu đỏ, đậu phộng...." Dương Tịnh kể ra một chuỗi.
" Có thể nếm thử một cái không?"
Lý Vân ngạc nhiên, vậy là định mua sao?
" Tất nhiên được ạ." Dương Tịnh cười đáp lời.
Chờ đến khi người giao thư đi rồi, Lý Vân mới kịp phản ứng, hỏi: " Dương Tịnh, sao lại muốn người kia mua bánh trung thu?"
" Em ngửi được trên người anh ta có mùi hành thái, đoán rằng là một ông chủ quán ăn, cho nên muốn thử xem, đúng là anh ta đã tình nguyện mua bánh." Dương Tịnh nói.
Lý Vân há hốc mồm.
Nhưng càng làm cho Lý Vân không thể tin nổi đó là, buổi chiều Thực phẩm Lợi Dân còn mang đến một thùng bánh trung thu, Dương Tịnh trực tiếp ôm lên, mang theo Đinh Đinh Đang Đang đi từng nhà chào bán.
Lý Vân da mặt mỏng, tư tưởng cũ dừng lại ở việc mở cửa hàng, sau đó " Nhập hàng về nhà, người khác sẽ đến mua".
Nhưng Dương Tịnh thì khác, trải qua chuyện náo loạn hôm trước, cô càng thêm chắc chắn một điều rằng cô muốn kiếm tiền, muốn kiếm thật nhiều tiền, cô muốn dùng cách của mình để tạo một bức tường kiên cố bảo vệ thật tốt cho Đinh Đinh Đang Đang, để bất cứ ai cũng không dám động đến bọn họ.
Cho nên, lựa chọn đầu tiên chính là chủ động kiếm tiền, chứ không phải bị động.
" Mẹ, chúng ta đến chỗ nào để bán bánh trung thu?" Đinh Đinh kéo góc áo của Dương Tịnh hỏi.
" Chỗ nào có người thì đến chỗ đó." Dương Tịnh trả lời.
" Được ạ!" Đang Đang hô lên.
Ba mẹ con Dương Tịnh đi về phía trước, nhìn thấy một bác gái đang ngồi thêu giày trước cửa nhà.
Đinh Đinh lăng xăng chạy đến hỏi: " Thím, thím có muốn mua bánh trung thu không? Bánh trung thu của nhà con rất ngon."
" Không mua, không mua." Bác gái trực tiếp cự tuyệt.
Đinh Đinh vẻ mặt thất vọng, quay đầu nhìn Dương Tịnh.
Dương Tịnh cười: " Không sao, chúng ta tiếp tục, đừng nản lòng!"
" Dạ." Đinh Đinh nhanh chóng khôi phục khí thế, theo Dương Tịnh bước về phía trước.
Hỏi liên tục bốn năm người nhưng bọn họ đều không mua, Dương Tịnh ôm thùng bánh nãy giờ nên tay có chút mỏi.
Đinh Đinh Đang Đang hơi nhụt chí.
" Mẹ, mọi người không ai muốn mua bánh trung thu của chúng ta hết, con buồn quá, rất muốn khóc." Đang Đang mếu máo nói.
Đinh Đinh nhăn mày nhìn Đang Đang.
Dương Tịnh đặt thùng bánh xuống đất, ngồi xổm xuống, xoa xoa mặt hai đứa nhỏ nói: " Mới như vậy đã muốn từ bỏ sao? Tiểu Đang Đang của mẹ."
" Không, con không từ bỏ, con muốn tiếp tục bán bánh, kiếm tiền nuôi cả nhà chúng ta." Đinh Đinh nghiêm túc nói.
Đang Đang chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Đinh Đinh, sau đó nhìn Dương Tịnh nói: " Mẹ, chúng ta tiếp tục bán bánh thôi."
" Được, chúng ta cứ kiên trì không từ bỏ, nhất định sẽ thành công." Dương Tịnh nói.
" Kiên trì không từ bỏ." Đinh Đinh nhiệt tình hơn mười phần, cậu nhóc đi đến, muốn nhấc thùng bánh lên, nhưng quá nặng, không thể di chuyển được, đành phải đặt xuống lại.
Dương Tịnh phì cười nói: " Được rồi, để mẹ."
" Mẹ, chờ con lớn, tới lúc đó mẹ không cần khiêng nữa."
" Ngoan quá."
Ba mẹ con tiếp tục đi đến từng nhà hỏi.
Rốt cuộc cũng có một bà lão nguyện ý cùng Dương Tịnh nói chuyện đôi ba câu: " Bánh trung thu này bao nhiêu tiền một cái?"
" Ba hào sáu xu ạ."
" Giá cũng được đấy, là của nhà máy nào sản xuất vậy?"
Dương Tịnh mặt mày tươi cười đáp: " Là của nhà máy thực phẩm Lợi Dân sản xuất."
" Thật sao?" Bà lão muốn mua bánh tung thu nhưng vẫn còn lo lắng về chất lượng cũng như xuất xứ của bánh, Dương Tịnh vội đưa logo của nhà máy đã in trên bao bì đưa cho bà lão kiểm tra.
Bà lão vẫn như cũ chưa thật sự tin tưởng, hỏi tiếp: " Các người là người ở đâu, đang sống chỗ nào vậy?"
Đinh Đinh đáp lời: " Bà bà, con đang sống ở khu phía Tây, đường 66, khu trọ nhà Trần gia ạ, nhà con còn có một siêu thị nhỏ tên Đinh Đang ở đó nữa."
Bà lão còn tự hỏi khu phía Tây, đường 66, khu nhà trọ Trần gia là ở đâu.
" Chú của con là Trần Chính, chú ấy là cảnh sát." Đang Đang bồi thêm một câu: " Chú ấy vô cùng lợi hại."
" Cảnh sát Trần?" Bà lão nhìn về phía Dương Tịnh xác nhận: " Chính là Trần Chính, cảnh sát Trần sao?"
" Đúng vậy." Dương Tịnh gật gật đầu, khóe miệng hơi cong, cảm giác lần này lại nhờ ơn Trần Chính nữa rồi, quả nhiên, bà lão vừa nghe đến cảnh sát Trần, cả người liền hòa ái, nguyên nhân là do có một