" Khả Khả." Đại Quân lên tiếng lần nữa.
" Cái gì!" Tần Khả Khả vẻ mặt nhăn nhó, nổi giận đùng đùng mà đi vào, ngồi ngay bàn bên cạnh, chỗ Dương Tịnh và Trần Chính đang ngồi, trắng trợn lườm Dương Tịnh một cái.
" Chuyện gì vậy? Không phải lúc nãy vẫn còn tốt sao?" Đại Quân ngơ ngác hỏi: " Sao tự nhiên lại đùng đùng nổi giận rồi?"
Tần Khả Khả không vui hỏi lại: " Anh có muốn ăn cơm nữa không?"
" Ăn, tất nhiên là ăn." Đại Quân quay đầu lại kêu: " Ông chủ, cho gọi món! Nói đi, mọi người muốn ăn gì?"
Tần Khả Khả ngó lơ lời nói của Đại Quân, quay đầu sang nhìn Trần Chính hỏi: " Trần Chính, sao hôm nay anh có thời gian vậy?"
" Trùng hợp."
" Vậy khi nào anh rảnh?"
" Cái này thì chưa biết." Trần Chính trả lời.
Lại nữa, lại lần nữa, Tần Khả Khả bực bội trong lòng, cầm đôi đũa chống mạnh vào chén, nghiến răng nhìn Dương Tịnh, khi Dương Tịnh nhìn qua thì cô ta hung hăng trừng một cái, Dương Tịnh xem như không thấy, cầm khăn lau miệng cho Đinh Đinh Đang Đang: " Hôm nay ăn như vậy được rồi, ăn nhiều thịt quá bụng sẽ không thoải mái."
" Dạ, con biết rồi." Đinh Đinh Đang Đang lập tức không ăn nữa.
Một lát sau, ông chủ lại mang ra một ít rau dưa, canh và điểm tâm ngọt, Dương Tịnh vẫn luôn chăm cho Đinh Đinh Đang Đang ăn no, trong lúc đó Đại Quân và Tần Khả Khả ở bàn bên kia cũng đang ăn uống, thỉnh thoảng ghé qua nói vài câu với Dương Tịnh và Trần Chính.
Trần Chính đen mặt nãy giờ, sớm biết như thế anh đã không chọn nhà hàng này rồi.
" Dương Tịnh!" Đại Quân ăn được kha khá, bắt đầu xoay ghế nhìn Dương Tịnh, nói chuyện với cô.
" Đại Quân chào anh." Dương Tịnh gật đầu chào.
" Trở về chúng ta cùng nhau chơi mạt chược nhé!" Đại Quân cười hỏi.
" Tôi không chơi."
" Đừng thẳng thừng từ chối vậy chứ? Chúng ta chắc cũng tầm tuổi nhau, cứ xem nhau là bạn bè đi, không phải càng thích hợp để chơi với nhau sao?" Đại Quân nói xong, ánh mắt không tự chủ dừng trên cánh tay trắng nõn đang cầm đũa của cô, bởi vì Đang Đang ngồi ở đối diện, nên cô thường hay chồm người qua lau miệng cho Đang Đang, áo dài tay cứ thứ bị kéo lên một đoạn.
" Được rồi, để tôi." Trần Chính cau mày, giật lấy khăn trên tay Dương Tịnh.
Đại Quân liếc mắt nhìn Trần Chính một cái, cười hắc hắc, sau đó tự động quay lại bàn của mình.
Trần Chính cúi đầu nắm lấy tay nhỏ của Đang Đang, kĩ càng lau từng ngón tay.
" Chú, tay này cũng muốn lau." Đang Đang vươn bàn tay phải còn dính chút thịt nói.
" Được, xong tay này sẽ lau tay kia." Trần Chính vụng về rồi lại nghiêm túc lau tay cho cô gái nhỏ.
" Chú, miệng cũng muốn lau, mẹ nói miệng con đầy dầu mỡ." Đang Đang chu miệng nói.
" Ừm, không cần gấp, đều lau sạch sẽ."
" Dạ."
Dương Tịnh nhìn Trần Chính bận rộn lau tay cho Đang Đang, vì thế cô đứng dậy đi thanh toán, kết quả ông chủ bảo lúc nãy Trần Chính đi vệ sinh đã ghé lại trả tiền rồi.
Dương Tịnh quay lại bàn, hỏi Trần Chính: " Anh thanh toán rồi sao?"
" Ừm." Trần Chính vẫn đang nghiêm túc lau tay cho Đang Đang.
" Là tôi nói sẽ mời anh một bữa mà?"
" Mời ăn cơm nhưng đâu có nói em phải trả tiền." Trần Chính nói.
Dương Tịnh nghĩ, dù sao Trần Chính cũng có khả năng là bố của hai đứa nhỏ, hai đứa ăn ngon miệng như vậy, anh trả tiền chắc cũng không sao.
" Mẹ, chúng ta về nhà thôi." Đinh Đinh mở miệng nói.
" Muốn về nhà sao?" Dương Tịnh hỏi.
" Dạ."
Dương Tịnh nhìn Trần Chính vẫn đang chăm chú lau tay cho Đang Đang thì nói: " Không cần phải lau kĩ vậy đâu, chúng ta có thể về không?"
" Được." Trần Chính rốt cuộc cũng đem bàn tay nhỏ của Đang Đang lau sạch sẽ khô ráo.
Dương Tịnh ôm Đinh Đinh từ ghế đặt xuống đất, sau đó nói với Trần Chính: " Đừng ôm Đang Đang, mới ăn no xong, cứ để con bé đi bộ một chút, bằng không rất dễ bỏ bữa."
" Ừm." Trần Chính đáp.
Đại Quân ở bàn bên cạnh thấy Trần Chính và Dương Tịnh sắp đi, liền vội vã nói: " Mới đó đã đi rồi sao, từ từ đợi bọn mình với, bọn mình cũng sắp ăn xong rồi."
Trần Chính đứng dậy, nhìn về phía bọn người Đại Quân.
Dương Tịnh thấy Đinh Đinh Đang Đang sắp chạy đi, vội kéo góc áo của Trần Chính, nhỏ giọng nói: " Chúng ta đi thôi."
Bị Dương Tịnh nắm góc áo như vậy, Trần Chính hơi run lên, khuôn mặt vẫn luôn bạnh ra, tức khắc hòa hoãn không ít, sau đó nói: " Được, đi thôi."
" Ừm." Dương Tịnh nắm tay của Đinh Đinh đi phía trước.
Cảnh sát Trần cũng nắm tay nhỏ của Đang Đang đi theo sau.
" Này! Trần Chính! Cảnh sát Trần! Này!" Đại Quân vỗ bàn gọi lớn.
Nhưng Trần Chính vẫn không để ý tới.
" Đúng là, không nghĩ tới Trần lưu manh vậy mà là kẻ thấy sắc quên bạn." Nhìn Trần Chính cứ như vậy đi sau Dương Tịnh, Đại Quân hùng hùng hổ hổ nói.
Một lát sau.
" Ăn xong rồi, đi trước đây." Tần Khả Khả lập tức đứng dậy, nói xong liền nhanh chóng chạy theo phía Trần Chính và Dương Tịnh.
" Ôi! Này! Tần Khả Khả!" Đại Quân kêu.
Tần Khả Khả lúc này đã chạy ra khỏi cửa nhà hàng, Đại Quân mắng: " Dẹp đi, không có con gái thì ăn cơm khỉ gì nữa, đi thôi."
Dương Tịnh và Trần Chính đi khỏi nhà hàng chưa được bao xa thì phát hiện Tần Khả Khả vẫn lẽo đẽo phía sau.
Dương Tịnh không nói lời nào.
Trần Chính coi như không nhìn thấy.
Đinh Đinh Đang Đang bởi vì ăn quá no nên giờ cảm thấy buồn ngủ, cái miệng nhỏ cũng không còn líu ríu nói chuyện nữa, thành thành thật thật đi theo Dương Tịnh và Trần Chính.
" Đinh Đinh, Đang Đang." Dương Tịnh vừa đi vừa nói chuyện với hai đứa nhỏ, đi ước chừng mười phút thì Đinh Đinh Đang Đang ôm lấy chân Dương Tịnh, mi mắt bắt đầu cụp vào nhau, nói: " Mẹ, con muốn đi ngủ."
" Sắp về đến nhà rồi, về đến nhà sẽ được ngủ."
Dương Tịnh cố gắng nắm tay hai đứa nhỏ đi bộ thêm ba phút nữa, lần này là không đi nổi nữa rồi, ôm lấy đùi của Dương Tịnh, cơ hồ một giây sau liền ngủ luôn.
" Để anh ôm cho." Trần Chính cởϊ áσ khoác quân phục, bên trong anh mặc một chiếc áo thun màu đen, bắp tay rắn chắc lộ ra, cơ bụng như ẩn như hiện, vô cùng nam tính.
" Cầm áo giúp anh." Trần Chính đưa áo khoác cho Dương Tịnh.
Dương Tịnh hỏi ngẩn ra, nhận lấy chiếc áo.
Trần Chính ngồi xổm xuống, đem Đang Đang ở trước mặt ôm vào trong ngực, khuôn mặt nhỏ của cô bé gối đầu vào vai anh, một tay vòng qua cổ. Sau đó Trần Chính lại ôm Đinh Đinh vào lòng, khuôn mặt Đinh Đinh cũng dựa vào cổ anh.
" Hay để tôi ôm một đứa đi." Dương Tịnh nói.
" Không cần." Trần Chính ôm hai đứa nhỏ, đứng lên nói: " Khoác áo cho hai đứa đi, tránh để cảm lạnh."
Dương Tịnh nghe theo lời Trần Chính dùng chiếc áo khoác rộng của anh đắp lên người hai đứa nhỏ, sau đó nhìn Trần Chính nói: " Nhìn không ra, anh cũng rất biết cách chăm sóc trẻ con."
" Trước đây khi còn là bộ đội, có một vài nhiệm vụ cứu trẻ con, sau này khi làm cảnh sát cũng gặp qua vài đứa nhỏ, xem như có chút kinh nghiệm." Trần Chính nói.
Dương Tịnh cười cười.
" Trần Chính! Trần Chính!" Đại Quân ở phía sau kêu lớn.
Dương Tịnh thầm nghĩ, Tần Khả Khả rốt cuộc là đi cùng Đại Quân hay đi cùng bọn họ vậy.
" Trần Chính, còn sớm mà sao lại về, không đi xem phim à?" Đại Quân chạy tới hỏi thăm.
" Nhỏ tiếng một chút." Trần Chính nói: " Đinh Đinh Đang Đang vừa ngủ."
Đại Quân lúc này mới hạ nhỏ âm lượng.
Tần Khả Khả nhìn Trần Chính ôm Đinh Đinh Đang Đang thì không nói, lại còn săn sóc tận tình như vậy, trong lòng không biết là tư vị gì, nhưng trải qua một tuần ở đồn cảnh sát, cô ta cũng không dám chọc giận Dương Tịnh, cục tức cứ nghẹn trong lòng không có chỗ phát tiết, cô ta nhất định sẽ báo chuyện này Uông Lệ Mẫn biết mới được.
" Không đi thật sao?" Đại Quân hỏi: " Phim tình cảm nước ngoài? Không xem sao?"
" Không xem, phải về nhà." Trần Chính ôm Đinh Đinh Đang Đang đi