Uông Lệ Mẫn đi qua nhìn, quả nhiên là xe đạp của Trần Chính, hỏi: " Đúng là xe của Trần Chính, nó về rồi sao? Về lúc nào thế? Sao thấy xe mà không thấy người đâu?"
Tần Khả Khả lắc đầu: " Con không biết."
" Về lúc sáng đó." Lý vân chen vào nói.
Uông Lệ Mẫn quay đầu hỏi: " Thấy nó về rồi hả? Thế người đâu?"
" Mới thấy hồi sáng, nhưng giờ thì không thấy nữa." Lý vân cười nói: " Dì chủ nhà, nói không chừng cảnh sát Trần đi ' kết giao bạn bè' ở đâu đó rồi, dù sao cũng là thanh niên trai tráng, đâu thể cả ngày ở sân đợi được? Không chừng trộm dì đi ' kết bạn ' cũng nên." Lý Vân lại cường điệu nhấn mạnh câu ' kết giao bạn bè'.
Kết giao bạn bè?
Dương Tịnh nghe bốn chữ ' kết giao bạn bè' thì cảm thấy có chút quen thuộc? Cô đứng ở trên lầu nhìn xuống thì phát hiện Uông Lệ Mẫn nghe được câu ' Trần Chính đi kết giao bạn bè' liền cười không khép miệng được, nói: " Nếu là thật thì tôi đây liền đi thắp nhang cảm tạ trời đất."
Tần Khả Khả mặt mày xám xịt, quay đầu nhìn Lý vân nói: " Chị Lý, nếu không biết thì thôi, sao lại đi tung tin bịa đặt mấy chuyện này, làm ảnh hưởng đến danh dự của cảnh sát Trần."
" Ai da, Tần Khả Khả, thôi tôi không dám nói gì nữa, từ nhỏ đến lớn tôi cũng đâu có sở thích ' tung tin bịa đặt ' đâu." Lý Vân cười nói, cố ý ám chỉ lần trước Tần Khả Khả bịa đặt chuyện Dương Tịnh chưa kết hôn đã có thai, cũng vì vậy mà bị nhốt ở đồn một tuần.
Tần Khả Khả tức tối, xấu hổ đến mặt cũng đỏ bừng, nhưng không phản bác được.
" Không sao, dù sao con trai tôi cũng là đàn ông con trai, sợ gì chứ, thật ra đi kết bạn cũng là chuyện tốt, có gì mà bịa đặt với không bịa đặt, nếu nó thích thì dẫn về nhà luôn cũng được." Uông Lệ Mẫn cười nói: " Đến lúc đó nhất định sẽ mời mọi người kẹo cưới."
" Tôi nghĩ cũng sắp rồi ấy chứ." Lý Vân cười, liếc liếc mắt nhìn Tần Khả Khả, thầm nghĩ lần này Tần Khả Khả xong rồi, theo đuổi cảnh sát Trần lâu như vậy, đừng nói bị cảnh sát Trần lạnh nhạt từ chối, ngay cả Uông Lệ Mẫn nay cũng cảm thấy chướng mắt, cắm lên mình mấy cọng lông chim mà tưởng bản thân thật sự biến thành phượng hoàng? Lại nói, nếu Dương Tịnh không có con, từ phẩm hạnh đến ngoại hình quả thật vô cùng xứng đôi với Trần Chính, đáng tiếc là đã có con.
" Sắp cái gì mà sắp, chị Lý, chị đừng có ở đó nói linh tinh." Tần Khả Khả khó chịu nói .
Lý Vân còn chưa kịp phản bác, Uông Lệ Mẫn vừa nghe xong, sắc mặt trầm xuống, không vui mà nói: " Tần Khả Khả, có đôi khi lời nói không thể nói bậy, con trai tôi tuổi tác cũng đâu còn nhỏ." Bà ước gì Trần Chính ngay lập tức cưới vợ, sinh hẳn ba bốn đứa con, bà sốt ruột muốn ôm cháu lắm rồi.
Tần Khả Khả thấy sắc mặt của Uông Lệ Mẫn không được tốt, thành thành thật thật, không dám nói bậy.
Dương Tịnh đứng ở lầu hai, lắc đầu, Tần Khả Khả chính là đồ ngốc, sau đó đi vào phòng chính mình.
Trần Chính đang khuấy nồi cháo trắng trong bếp, Đinh Đinh Đang Đang thì ngồi xổm ở phòng khách, dùng phấn tập viết.
" Mẹ, mẹ về rồi." Đinh Đinh Đang Đang lên tiếng.
" Ừm, viết tiếp đi." Dương Tịnh xoa xoa đầu Đinh Đinh Đang Đang, sau đó hướng vào phòng bếp kêu một tiếng: " Cảnh sát Trần."
" Hửm?" Trần Chính ở phòng bếp đáp.
" Dì Uông không biết anh đã về sao?" Dương Tịnh vừa cất áo khoác vừa nói chuyện.
" Ừm, không biết." Hắn vừa về đến nhà thì phát hiện cô bị bệnh, vẫn luôn ở đây chăm cô, không có thời gian về nhà.
" Sao anh không báo với dì một tiếng, dì ấy và chị Lý còn tưởng anh ra ngoài ' kết giao bạn bè."
" Khụ, khụ!" Trần Chính sau khi nghe xong, ho khan một tiếng.
" Sao thế?" Dương Tịnh hỏi.
" Không sao, không có việc gì." Trần Chính thầm nghĩ, Dương Tịnh có phải bị ngốc hay không? Cô rốt cuộc có biết ' kết giao bạn bè' là ý gì không? Cô thật sự là người Trung Quốc sao? Chẳng lẽ không biết?
Trần Chính đang đứng thất thần thì Dương Tịnh đột nhiên đi tới, đứng rất gần anh, chồm đầu nhìn vào trong nồi, nói: " Thơm quá." Kỳ thật, sau khi cơn sốt qua đi, cô cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng, cảm giác thèm ăn cũng kéo tới, cho nên không chịu nổi mùi thơm, phải chạy vào bếp nhìn thử.
Dương Tịnh đứng rất gần, lúc về phòng đã cởϊ áσ khoác ra, lúc này cô đang mặc một chiếc áo sơmi trắng, cổ áo hơi rộng lộ ra quai xương xanh gợi cảm, cánh tay cô vô tình đụng vào cánh tay anh, cảm giác ấm áp như có dòng nước chảy qua, mùi hương nhàn nhạt khiến anh có chút hỗn loạn, trán đổ mồ hôi, đôi tai hơi đỏ lên, lùi một bước, nói: " Em ra ngoài đi, sắp xong rồi."
" Cảnh sát Trần, cảm ơn anh." Dương Tịnh nói xong, xoay người rời khỏi phòng bếp.
Trần Chính nhẹ nhàng thở ra, vươn tay lau mồ hôi trên trán.
" Đúng rồi, cảnh sát Trần, tôi có nghe nói, mấy ngày nữa ở chỗ chúng ta sẽ bắt điện, không cần dùng dầu hỏa nữa phải không?" Dương Tịnh ở phòng khách buộc tóc cho Đang Đang, cùng Trần Chính nói chuyện: " Chuyện này là thật sao?"
" Ừm, là thật. Nhà của chúng ta đã báo lên trên rồi." Trần Chính trả lời: " Chắc mấy ngày nữa sẽ bắt đầu kéo dây."
" Vậy thì tốt quá, ở đầu hẻm, cột điện đều đã được dựng lên rồi, khẳng định là sắp có điện, nếu vậy thì tôi sẽ mua một chiếc TV cho hai đứa nhỏ xem."
Trần Chính bưng hai chén cháo ra, nói: " Một chiếc TV ba bốn trăm đồng, mua nổi không?"
" Cảnh sát Trần, anh khinh thường tôi không mua nổi sao?" Dương Tịnh liếc mắt nhìn anh.
Trần Chính cười cười nói: " Ăn cơm thôi."
" Anh ăn ở đây sao?" Dương Tịnh hỏi.
" Không định cho anh ăn ở đây sao? Lát ăn xong cứ để đó, anh sẽ rửa chén cho." Trần Chính nói.
Dương Tịnh gật đầu hỏi: " Anh không về nhà ăn cơm, cũng không nói với dì Uông một tiếng?"
" Không sao, anh thường xuyên ra ngoài có việc, bà ấy cũng hiểu, khi nào em với Đinh Đinh Đang Đang ngủ trưa thì anh về." Trần Chính nói.
" Thế cũng được."
Đồ ăn Trần Chính làm rất phong phú, gà xào khoai tây, thịt lợn thái mỏng xào với bắp cải xanh, thịt luộc, cháo gạo trắng cùng canh gà, còn có mấy cái bánh bao mua lúc sáng được hấp lại nóng hổi.
Nhìn bàn ăn mà Dương Tịnh cảm thấy hổ thẹn vô cùng, cô thật sự nấu không bằng anh, quả nhiên Đinh Đinh Đang Đang vừa gắp một miếng thịt cho vào miệng liền lập tức khen Trần Chính: " Chú thật sự quá lợi hại."
Dương Tịnh ho khan một tiếng.
Đinh Đinh vội vàng nói: " Mẹ cũng rất lợi hại."
Dương Tịnh buồn cười.
Trần Chính liếc mắt nhìn cô một cái, khóe miệng cong cong, sau đó nói: " Đinh Đinh