" Dì Uông, lần này chúng ta phải dạy dỗ 'Bạch cốt tinh Dương Tịnh' mới được." Tần Khả Khả nghiến răng nghiến lợi nói.
Uông Lệ Mẫn lập tức tỉnh táo, bà chuyển tầm mắt từ người Trần Chính và Dương Tịnh nhìn lên sân khấu, sau đó đảo mắt nhìn lại thì không nhìn thấy bóng dáng của hai người đâu nữa, ánh đèn chỗ Trần Chính và Dương Tịnh bị chuyển đi khiến cho chỗ đó trở thành một mảnh tối đen không nhìn thấy gì nữa.
Mà lúc này Trần Chính cũng không có ý định buông tay Dương Tịnh ra, vẫn đè chặt tay cô lên ngực mình.
" Buông tay tôi ra." Dương Tịnh nói.
" Em đồng ý với anh đã." Trần Chính nói.
" Đồng ý cái gì?"
" Cùng anh hẹn hò."
Dương Tịnh im lặng không lên tiếng, thầm nghĩ sao đột nhiên anh lại mặt dày mặt dạn, lưu manh không cho người khác kịp thích ứng vậy?
" Đồng ý không?" Trần Chính dùng ngón cái xoa xoa bàn tay mịn màng của Dương Tịnh, nhìn cô với vẻ chờ mong.
" Mẹ ơi! Nhìn kìa, là một con khỉ, là một con khỉ." Đinh Đinh đột nhiên chỉ lên sân khấu, phấn khích gọi Dương Tịnh.
Dương Tịnh nhìn lên sân khấu nói: " Đúng vậy, là con khỉ, là Tôn Ngộ Không, con còn nhớ cảnh Tôn Ngộ Không đánh Bạch Cốt Tinh không?"
" Con nhớ, con nhớ, là trong phim ' Tây Du Ký', mẹ ơi, lát nữa Sư phụ sẽ niệm chú, sau đó Tôn Ngộ Không sẽ bị đau đầu." Đinh Đinh nghiêm túc nói: " Đầu Tôn Ngộ Không đau đớn nên không thể đánh bại Bạch Cốt Tinh, đánh ba lần mới có thể gϊếŧ chết."
" Đúng vậy." Dương Tịnh cười nói: " Đinh Đinh giỏi quá."
Đinh Đinh được Dương Tịnh khen ngợi, trong lòng cảm thấy vô cùng kiêu hãnh, sau đó tiếp tục chăm chú xem kịch.
Dương Tịnh quay đầu lại nhìn Trần Chính, thấy Trần Chính vẫn nắm tay mình không muốn buông, cô thậm chí còn cảm nhận được tiếng tim đập ' thình thịch, thình thịch' của anh, phải một lúc sau cô mới mở miệng nói: " Trần Chính, bếp lò anh mua lại tắt lửa nữa rồi."
" Lửa tắt thì châm lại." Trần Chính đáp, anh vẫn đang chờ đáp án từ cô nhưng cô lại nói về vấn đề bếp lò khiến anh hơi hụt hẫng.
" Tôi không biết châm." Dương Tịnh.
Trần Chính nghe xong liền sửng sờ, sau đó vui mừng khôn xiết, ngẩng đầu nhìn Dương Tịnh, Dương Tịnh nhân cơ hội rút tay ra, cố ý quay mặt sang một bên nhưng Trần Chính vẫn bắt được khoảnh khắc khóe môi cô mỉm cười, anh tràn đầy vui sướng, nói: " Anh sẽ châm."
" Vậy lát nữa về nhà hãy châm." Dương Tịnh nói.
" Được." Tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, Trần Chính dịch ghế ngồi bên cạnh Dương Tịnh.
Dương Tịnh ôm Đinh Đinh, sau đó tiếp tục xem kịch.
Sau màn biểu diễn ba lần đánh Bạch Cốt Tinh của Tôn Ngộ Không thì trên sân khấu chỉ còn xuất hiện người vẽ mặt mèo, không phải người giả động vật nữa nên Đinh Đinh Đang Đang mất dần hứng thú muốn xem, nhìn mọi người xung quanh rồi thở dài muốn về nhà.
" Không xem nữa sao?"
" Vâng." Đinh Đinh Đang Đang gật đầu.
" Vậy thì bây giờ chúng ta về nhà nhé?"
" Vâng." Đinh Đinh Đang Đang đều đồng ý.
Vì thế Dương Tịnh ghé đến tai Lý Vân giải thích tình huống, nói rằng bây giờ cô sẽ mang Đinh Đinh Đang Đang về trước, còn ghế thì Lý Vân lát nữa mang về cũng được.
" Một mình em dẫn hai đứa nhỏ về có ổn không?" Lý Vân nói: " Nếu không thì chị cùng em trở về."
" Không cần không cần, chị cứ ngồi xem đi, em tự về được mà." Dương Tịnh nhìn ra được Lý Vân thật sự rất thích xem diễn kịch.
" Được không?"
" Được mà, đừng lo. Em về trước đây, chị cứ từ từ xem nhé."
" Được rồi, đi đường nhớ chú ý an toàn."
" Em biết rồi, bây giờ đèn đường vẫn chưa tắt, không sao đâu." Nói xong Dương Tịnh đưa tay ôm lấy Đang Đang, đặt cô bé xuống đất, tay trái dắt Đang Đang, tay phải dắt Đinh Đinh, cùng nhau đi về hướng đỗ xe đạp ở ven đường.
Cùng lúc đó Tào Quân Lượng vẫn đang tìm kiếm bóng dàng của Dương Tịnh trong đám người, nhưng mà do khán đài quá đông, người đến người đi, kẻ đứng kẻ ngồi vô cùng hỗn loạn, cho nên hắn không hề phát hiện ra Dương Tịnh đã không còn ở đó.
Ngay cả Uông Lệ Mẫn và Tần Khả Khả cũng bị sự chen lấn, xô đẩy của dòng người mà mất dấu Dương Tịnh, không nhìn thấy cô đã dắt hai đứa nhỏ đi ra phía đường lớn.
Con đường vắng tanh không một bóng người, ánh đèn từ sân khấu chiếu sáng đường đi, cũng như chiếu rõ Trần Chính, người đang đứng ở ven đường dắt chiếc xe đạp của mình.
" Chú!" Đang Đang hô to chạy tới.
Đinh Đinh lập tức nói: " Này, em gái, em đừng để chú bế nữa được không?"
" Vì sao?" Đang Đang quay đầu lại hỏi.
" Em ngồi xem biểu diễn lâu như vậy, tự mình đi lại một chút không được à?" Đinh Đinh ghét bỏ mà nói.
Trần Chính vừa khom lưng định bế Đang Đang lên thì cô nhóc vội vàng khua khua tay nói: " Không, không, đừng ôm con con muốn tự mình đi bộ."
Dương Tịnh nhịn cười, nói: " Được rồi, hai đứa nắm tay nhau cùng đi đi."
" Dạ." Đang Đang chạy đến bên cạnh Đinh Đinh, nói: " Anh ơi, nắm tay em rồi chúng ta cùng đi."
" Ừm, chúng ta đi nhanh để mẹ đuổi không kịp luôn." Đinh Đinh kéo tay Đang Đang đi lên phía trước.
Dương Tịnh buồn cười nhìn hai đứa nhỏ.
Trần Chính đẩy xe đạp hỏi: " Xe đạp của Đại Quân?"
" Ừm."
" Tại sao lại mượn cậu ta?" Trần Chính hỏi.
" Bởi vì có người tức giận mấy ngày không về nhà." Dương Tịnh nói.
Trần Chính làm bộ như không biết, một lúc sau mới nói: " Mai anh mang xe đạp trả cậu ấy, còn em lấy xe của anh dùng."
" Được rồi." Dương Tịnh đồng ý.
" Ăn cơm tối chưa?" Trần Chính hỏi.
" Ăn rồi."
" Ăn no không?"
" Cũng được."
" Muốn ăn nữa không?"
" Hả?" Dương Tịnh nghiêng đầu nhìn anh.
Trần Chính ho khan một tiếng rồi nói: " Hôm nay có đi ngang qua nhà hàng, họ nói có làm món mới, cá kho dưa cải chua, nói là ăn rất ngon nên anh đã mua về một phần." Thật ra Dương Tịnh rất thích ăn cá, mấy ngày nay không gặp cô, vừa mới gặp thì bị cô phớt lờ, nên anh cố ý mua món cá kho dưa cải mà Dương Tịnh thích ăn.
" Cá đâu?" Dương Tịnh vui vẻ hỏi.
" Ở nhà."
" Còn nóng không?"
" Ừm, anh để trong nồi giữ nhiệt." Trần Chính nói.
" Vậy về nhà nhanh thôi." Dương Tịnh túm lấy cánh tay Trần Chính nhanh chân đi về phía trước, khóe miệng Trần Chính khẽ cong lên, tùy ý để cô dẫn đi, trong lòng vô cùng mãn nguyện.
" Đinh Đinh Đang Đang, nhanh lên, chúng ta về nhà ăn cá." Dương Tịnh kêu lên.
Đinh Đinh Đang Đang vui vẻ chạy nhanh hơn.
Sau khi về đến nhà, Trần Chính bưng một đĩa lớn lên lầu hai, khi đến phòng Dương Tịnh, cá kho trong đĩa vẫn còn nóng, mùi thơm thoảng thoảng bay ra.
Đinh Đinh Đang Đang thèm thuồng.
Nếu món Trần Chính mua không phải cá kho mà là thịt thì Dương Tịnh sẽ không định cho Đinh Đinh Đang Đang ăn, bởi vì không dễ tiêu hóa, nhưng nếu là cá thì cũng không cần quá lo lắng, hơn nữa ban nãy Đinh Đinh cũng ra sức bán đồ, có lẽ đã đói bụng lại rồi, vì thế để cho hai đứa nhỏ cùng ăn.
Dương Tịnh gỡ xương cho hai đứa nhỏ.
" Em ăn đi, để anh làm cho." Trần Chính nói xong thì gắp thịt cá, gỡ hết xương sau đó đặt vào chén cho Đinh Đinh Đang Đang.
Dương Tịnh cũng không khách khí, bắt đầu ăn, thật sự quá lâu rồi cô không được ăn cá kho dưa cải, ngon quá đi mất.
Đinh Đinh Đang Đang ngồi đối diện Trần Chính đợi anh gắp cho.
Trần Chính cẩn thận gỡ từng mảnh xương, kiểm tra kĩ lưỡng mới gắp cho hai đứa, thẳng đến khi cả hai ăn no căng bụng, Dương Tịnh cũng no rồi, nói: " Anh không ăn sao?"
" Ăn chứ." Trần Chính cầm đũa lên, ăn phần cá kho và bốn cái bánh bao còn thừa lại.
Dương Tịnh nhìn chằm chằm Trần Chính, Trần Chính hỏi: " Sao vậy?"
Dương Tịnh nói: " Anh thật tốt."
Trần Chính: " ...."
" Ga lăng lại nam tính." Dương Tịnh bồi thêm câu nữa.
Mặt Trần Chính nhất thời đỏ lên, cũng may trời tối nên Dương Tịnh không nhìn thấy, một lúc sau Trần Chính hỏi: " Em thích không?"
Dương Tịnh ngáp một cái rồi đứng lên, nói: " Ôi, ăn no quá nên giờ