" Sao ạ?" Đại Quân không nghe rõ Lý Vân nói gì, hỏi lại.
Lý Vân đưa bao bắp bung lên cho Đại Quân xem, rồi nói: " Cậu xem, bao đựng bị rách."
Đại Quân nhìn xong thì sửng sốt, nghĩ nghĩ rồi nói: " Không đúng, rõ ràng lúc mang đến đây em đã kiểm tra qua rồi mà? Sao lại thế được?"
Lý Vân đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nhìn về phía Đại Quân.
Đại Quân cũng nhìn Lý Vân.
Rồi hai người đồng thời nhìn ra ngoài cổng, quả nhiên thấy Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng đang ngồi dưới gốc cây, thong thả mà cầm bắp bung đưa lên miệng nhai.
Đại Quân há hốc mồm không nói nên lời, lần đầu tiên trong đời thấy loại người như thế này.
Lý Vân dậm chân tức giận: " Hai người này đúng là quá quắc."
" Để em ra đòi tiền lại." Đại Quân muốn nhanh chóng lao ra, Lý Vân một phen giữ cậu lại, nói: " Cậu định làm gì?"
" Bắt bọn họ trả tiền cho chúng ta."
" Tiền gì chứ, đó là mẹ và chị dâu Dương Tịnh!"
" Sao?" Đại Quân giật mình nói: " Dương Tịnh tốt như vậy mà sao lại có bà mẹ và chị dâu kiểu này? Họ muốn ăn thì nói một tiếng là được mà, bắp bung có bao nhiêu đâu mà lại hành xử như ăn trộm vậy chứ, không sợ mất mặt Dương Tịnh sao?"
" Không phải mẹ ruột đâu, là mẹ kế đấy!"
Đại Quân lắp bắp kinh hãi.
Lý Vân lời ít ý nhiều kể về tình huống của gia đình Dương Tịnh, kể cho Đại Quân nghe về Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng, những con người cực phẩm của nhà này, Đại Quân kinh ngạc hỏi: " Vậy bọn họ đến đây làm gì? Ở lại ăn tết?"
" Không biết nữa, lát Dương Tịnh về chị sẽ kể chuyện này, để xem em ấy giải quyết thế nào." Lý Vân nói.
Đại Quân cũng đành thôi, vẻ mặt phẫn nộ nhìn về phía chỗ Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng đang ngồi.
Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng lúc này đang ngồi nhai răng rắc mấy cây bắp bung.
" Bắp bung này ăn ngon thế nhỉ!" Hàn Thục Cầm nói.
" Làm món tráng miệng cũng không tồi đâu."
" Đúng vậy, con nhỏ Dương Tịnh này cũng không tiếc đường mà đem bỏ vào đây." Hàn Thục Cầm trên tay là vụn bánh, đem liếm sạch sẽ: " Biết thế lấy thêm mấy cái nữa, ăn một cái không đủ dính răng."
Tôn Đại Hồng không tiếp lời, cau mày nói: " Dương Tịnh rốt cuộc nó đi đâu thế không biết? Bao giờ mới chịu về?"
" Ai biết!" Hàn Thục Cầm cũng không vui vẻ gì, quay đầu nhìn xung quanh thì thấy Tần Khả Khả đang lái xe đạp đi đến đầu con hẻm.
Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng lập tức mừng rỡ đứng dậy: " Khả Khả! Tần Khả Khả!"
Tần Khả Khả cũng nhìn thấy Hàn Thục Cầm cùng Tôn Đại Hồng, vội vàng đạp xe đến trước mặt họ, nét mặt vui vẻ hỏi: " Dì Hàn, chị Đại Hồng, sao hai người lại ở đây?"
" Đến tìm Dương Tịnh." Hàn Thục Cầm cười trả lời.
" Dương Tịnh đâu?" Tần Khả Khả hỏi.
" Không biết, nói là đi ra ngoài rồi."
Tần Khả Khả nghĩ, hình như hôm nay Dương Tịnh được nghỉ, bây giờ lại không có ở nhà, không phải là đi.... Tần Khả Khả nói: " Nói không chừng là cùng cảnh sát Trần đi xem phòng tân hôn rồi."
" Xem phòng tân hôn?" Hàn Thục Cầm nghe xong, quay đầu nhìn Tôn Đại Hồng, hai người nhìn nhau ngạc nhiên.
Tần Khả Khả im lặng đánh giá hai người này, liếc mắt nhìn một cái rồi hỏi: " Sao không vào sân chờ mà đứng ở đây vậy ạ? Ngoài này trời nắng lắm, vào trong ngồi cho mát."
" Mẹ cảnh sát Trần không cho vào." Tôn Đại Hồng nói.
" Vì sao?"
" Nói bọn ta ngồi ở đây chờ Dương Tịnh."
" Như vậy sao được, chỗ này nắng lắm, đi, đi cùng con vào trong uống miếng nước." Tần Khả Khả cười nói, thầm nghĩ Uông Lệ Mẫn không cho vào thì cô ta cho vào, dù sao khi Dương Tịnh trở về cũng đâu thể ngăn được.
Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng vừa rồi mới ăn bắp bung nên bây giờ thấy rất khát, vừa nghe vào trong uống nước thì cũng không còn sợ Uông Lệ Mẫn nữa, dù sao lát nữa Dương Tịnh cũng trở về, bọn họ rõ ràng đến đây tìm Dương Tịnh, đợi đến khi Dương Tịnh gả cho cảnh sát Trần thì nơi này chẳng phải cũng là nhà của nó, không phải sao?
Tần Khả Khả vừa nói 'đi thôi' thì Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng lập tức đi theo.
Lúc này, Đinh Đinh Đang Đang đang ở trong sân chơi bắn bi.
"Anh ơi, cho em bắn một lần nữa đi, lần này nhất định sẽ bắn trúng viên bi của anh." Đang Đang năn nỉ.
" Chỉ lần này thôi đấy." Đinh Đinh nói.
Đang Đang: " Em biết rồi."
Uông Lệ Mẫn ở trong phòng bếp nấu cơm, thỉnh thoảng dòm ra nhìn Đinh Đinh Đang Đang, lần này ánh mắt thoáng qua liền nhìn thấy Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng ở bên ngoài đi vào sân, bà còn chưa kịp phản ứng thì Đinh Đinh Đang Đang đã nhanh chóng nhặt bi chạy ngay vào nhà bếp.
" Bà Uông, bà Uông."
Uông Lệ Mẫn vứt cái muôi trên tay xuống ôm lấy Đinh Đinh Đang Đang, Tần Khả Khả lúc này đã dẫn Tôn Đại Hồng và Hàn Thục Cầm lên lầu, âm thanh của Tần Khả Khả vang lên: " Dì Hàn, chị Đại Hồng, hai người đi từ từ thôi."
" Bà Uông ơi, họ lên lầu rồi." Đang Đang ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà.
" Tổ trưởng Tần mở cửa cho họ vào." Đinh Đinh nói.
Sắc mặt Uông Lệ Mẫn u ám, trong lòng phát hỏa nói: " Trước mắt cứ kệ bọn họ, chúng ta ăn cơm trước."
" Nhưng mẹ còn chưa về." Đang Đang nói.
Đinh Đinh cũng nói: " Bà Uông, chúng ta đợi mẹ về rồi ăn có được không?"
" Được rồi." Uông Lệ Mẫn bất đắc dĩ, chỉ mong Dương Tịnh nhanh chóng quay về.
Vừa vặn lúc này Dương Tịnh và Trần Chính cũng đang trên đường trở về. Chỗ họ đến xem nhà cách nhà Trần Chính không xa, có một cái sân độc lập, vào sân là một con đường bằng gạch thẳng tắp dẫn tới sảnh nhà chính, hai bên con đường còn có một căn bếp riêng và một giàn nho lớn. Dương Tịnh cực kỳ ngạc nhiên, phải biết rằng ở thời đại này xây được một căn nhà như thế này thì phải nói là rất có tiền.
Không những thế, bên trong ngôi nhà nội thất đều được trang bị đầy đủ hết, còn có cả TV, radio, sạch sẽ, sáng sủa, mọi thứ đều ngăn nắp chỉnh tề, vừa nhìn là biết tất cả đều do Trần Chính sắp xếp, Trần Chính đúng là một kẻ cuồng sạch sẽ có tiếng.
Dương Tịnh cũng không nghĩ còn thiếu cái gì, đối với căn nhà này vô cùng vừa ý.
Rồi sau đó cùng Trần Chính đi mua cho Đinh Đinh Đang Đang cặp sách, bình giữ nhiệt nhỏ, Dương Tịnh còn mua thêm cho hai đứa vài bộ quần áo, đồ ngủ, vớ... mua xong thì đầy tràn một túi lớn, nếu không có Trần Chính mang xe đạp theo thì cô có khi cô phải xách đến trẹo tay mất. Mua cái này rồi đến cái kia, thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó mà đã đến giờ cơm trưa.
Dương Tịnh ngồi ở yên sau xe đạp của Trần Chính, vui vẻ mà nói: " Sắp được gặp lại con trai con gái em rồi, vui quá!"
Trần Chính ở phía trước hỏi: " Vậy nếu nửa ngày không gặp anh, em có nhớ anh như nhớ bọn nhỏ không?"
" Sẽ không!"
Trần Chính phanh kít một cái, xe đạp lập tức dừng lại, Dương Tịnh theo quán tính nhanh tay ôm chầm lấy cái eo rắn chắc của anh, cười ha ha nói: " Nhớ, sẽ nhớ mà!"
Trần Chính lúc này mới chịu đạp xe tiếp, khóe miệng cong lên, đôi mắt toàn ý cười.
Dương Tịnh ở phía sau cố ý sờ sờ eo anh, nói: " Trần Chính, eo của anh cứng thật đấy!"
Khuôn mặt Trần Chính lặp tức đỏ bừng một mảng, dần dần lan đến tận cổ, tay nắm xe đạp cũng run run không đi thẳng được.
Dương Tịnh cũng không nhận ra sự khác biệt nào, chỉ là sờ sờ mấy cái sau đó buông tay, chỉ sợ hàng xóm hay bàn tán nói xấu, cô ngồi thẳng lưng, chống tay vịn vào băng ghế sau.
Trần Chính thở phào một hơi nhẹ nhõm nhưng đồng thời có chút mất mát, kỳ thật anh còn muốn Dương Tịnh sờ thêm nhiều chút.
" Dương Tịnh." Một lát sau, Trần Chính kêu.
Dương Tịnh ở phía sau đáp lại: " Sao ạ?"
" Mấy hôm nữa chúng ta đến thôn Sơn Loan một chuyến nhé, bàn chuyện kết hôn với nhà em." Trần Chính nói.
" Em kết hôn chứ có phải họ đâu, có gì mà phải bàn chứ!"
" Nhưng vào ngày em kết hôn, theo quy định thì phải từ thôn Sơn Loan gả đi." Trần Chính nói.
Dương Tịnh ở sau xe bĩu môi, đâu ra lắm quy định vậy không biết? Nhưng ngẫm lại dù sao thời đại cũng khác nhau, vì thế mở miệng đồng ý: " Vâng."
Trần Chính nghe xong thì mỉm cười, tốc độ lái xe cũng nhanh hơn.
Chỉ chốc lát sau đã đến trước