" Trưởng thôn, cái này không thể tính!"
" Bác trưởng thôn, đừng nghe Dương Tịnh nói hươu nói vượn!"
Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng như muốn bổ nhào lên người trưởng thôn để ngăn cản, 1040 đồng, là 1040 đồng lận đó, con nhỏ Dương Tịnh đúng là lòng dạ nham hiểm, còn có thể nghĩ ra con số này, chính là muốn lấy mạng bọn họ đây mà.
" Tại sao không thể tính?" Trưởng thôn cầm tờ giấy hỏi.
" Dương Tịnh ăn nói hàm hồ." Hàn Thục Cầm nghiến răng nghiến lợi nói, không quên hung hăng liếc xéo Dương Tịnh một cái.
Dương Tịnh thần sắc tự nhiên.
Trần Chính nghiêng đầu nhìn Dương Tịnh một cái, ánh mắt bao che cưng chiều.
Trưởng thôn mặt vô cảm hỏi: " Hàn Thục Cầm, Tôn Đại Hồng, hai người nói xem Dương Tịnh ăn nói hàm hồ chỗ nào?"
Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng sửng sốt, đầu óc nhất thời quay mòng mòng.
" Nói đi chứ?" Trưởng thôn hỏi.
" Là cỏ!" Tôn Đại Hồng đột nhiên nghĩ đến: " Cỏ mọc dưới đất, chúng tôi cắt cỏ cho cừu ăn vậy mà nó lại tính tiền thịt cừu, như vậy không phải là ăn nói hàm hồ sao, nó chính là muốn moi tiền từ chỗ chúng tôi"
" Đúng vậy! Nó chỉ muốn moi tiền từ chỗ chúng tôi thôi!" Hàn Thục Cầm phụ họa.
Dương Tịnh nghe nhưng không nói lời nào.
Trưởng thôn lật ba tờ giấy nói: " Vậy cô phơi bắp trong sân, Đinh Đinh không đuổi gà đuổi vịt đi làm cho gà vịt ăn một nắm ngô, cô bảo Đinh Đinh bồi thường, đây là đạo lý gì?"
" Đó là do Đinh Đinh không chịu làm tốt việc của mình!"
" Thì con cừu ăn cỏ mọc trên mặt đất thì vẫn là con cừu đó thôi!" Trưởng thôn đề cao âm lượng.
Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng sợ run lên.
Trưởng thôn cầm ba tờ giấy chỉ vào Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng nói: " Hàn Thục Cầm, Tôn Đại Hồng, cả đời này tôi chưa từng gặp qua loại người nào như hai người! Đây nhìn xem, nhìn xem các người viết cái gì đây! Để tôi đọc cho nghe, cái gì mà ' Đang Đang ăn năm hạt đậu phộng, hai viên kẹo của vợ trưởng thôn, tính 5 xu', con bé ăn kẹo của vợ tôi thì các người thu tiền cái gì? Còn có cái này ' cừu nhà hàng xóm đều tăng cân còn cừu nhà chúng ta gầy 5 cân, là do Đinh Đinh Đang Đang chăn cừu không tốt, tính 2 hào 5 xu', sao hai người không đi cướp ngân hàng luôn đi?"
Hàn Thục Cầm, Tôn Đại Hồng á khẩu không trả lời được.
Trưởng thôn tức không nói nên lời, trước kia vợ ông có nói cô nhóc Đang Đang kia đáng yêu quá chừng, ngày nào cũng theo đuôi anh trai cầm sọt đi vào rừng gom lá cây, chất đầy sọt rồi cùng anh trai mang về chụm lửa bếp lò, vô cùng đáng yêu và hiểu chuyện, vợ ông thấy đau lòng nên mới lấy mấy viên kẹo đường, mấy hạt đậu phộng cho hai đứa nhỏ ăn, giúp hai đứa gom lá cây mang về nhà, thật không ngờ Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng lại lấy chuyện này để vòi tiền Dương Tịnh.
Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng muốn buông chuyện này nhưng lại tiếc 367 đồng 8 hào 4 xu kia, bọn họ vẫn như cũ, kiên định với lí do Dương Tịnh nói huơu nói vượn.
" Trưởng thôn." Lúc này Dương Tịnh mới lên tiếng.
Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng mắt như bốc hỏa mà trừng Dương Tịnh.
" Sao?" Trưởng thôn nói.
Dương Tịnh đưa mắt nhìn Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng một cái rồi nói: " Những thứ viết trên ba tờ giấy này cháu sẽ trả."
Trưởng thôn sửng sốt: " Trên này viết......"
" Trưởng thôn, nghe đi, nghe đi, chính miệng Dương Tịnh nói nó sẽ trả tiền! Chính miệng nó nói đấy!" Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng cùng kêu lên, trên mặt gấp không thể đợi được, hận không thể lập tức bắt Dương Tịnh đưa tiền.
Dương Tịnh cười nói: " Cháu cảm thấy mẹ và chị dâu viết rất đúng, 367 đồng 8 hào 4 xu."
Trưởng thôn không kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng mở miệng nói tiếp: " Đúng vậy, nhiều tiền như vậy đấy!"
Dương Tịnh ngay sau đó lại nhìn hai người nói tiếp: " Tuy nhiên, tôi cũng cảm thấy 1040 đồng mà tôi viết cũng rất đúng."
Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng hóa đá tại chỗ, bởi vì bây giờ hai người mới phát hiện ra Dương Tịnh đã đào sẵn một cái hố chỉ chờ bọn họ nhảy vào, sau đó chôn sống.
Dương Tịnh duỗi tay lấy bàn tính trên bàn, ngón tay thon dài tinh tế khảy các hạt châu, phát ra những âm thanh lạch cạch, những âm thanh phát ra như đang gõ vào tim của Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng, lồng ngực đập không ngừng, trán ướt đẫm mồ hôi.
Dương Tịnh thoải mái nói: " 1040 đồng trừ cho 367 đồng 8 hào 4 xu.... Ừm, một giảm một, một thêm bốn thành năm, mượn một trả lại còn chín, trừ hai.... kết quả là 672 đồng, số lẻ phía sau là 0.16, nói cách khác..." Dương Tịnh ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng cười nói: " Mẹ, chị dâu, tức là hai người phải trả cho tôi 672 đồng 1 hào 6 xu."
** 1040-367,84 = 672,16.
" Mày, mày..." Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng dường như không thể tin vào tai mình, đầu óc hai người xoay mòng mòng, Hàn Thục Cầm trở mặt, một phen xông lên giật lấy ba tờ giấy trên tay trưởng thôn nhét vào ngực, nói: " Không tính toán gì hết, tao không tính cái này nữa."
Trần Chính ngước mắt nhìn trưởng thôn.
Trưởng thôn đau đầu không thôi, hai cái người Hàn Thục Cầm này đúng là phiền phức mà.
Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng cho rằng chỉ cần lấy tờ giấy về thì sẽ không sao nữa. Nhưng làm gì có chuyện đó.
Dương Tịnh cười nói: " Vậy được thôi, tôi trừ tiền cừu ra thì mẹ và chị dâu vẫn nợ tôi 800 đồng."
" Mày dựa vào cái gì?" Hàn Thục Cầm hỏi.
" Dựa vào việc hai người sử dụng và sở hữu đất của tôi." Dương Tịnh nói.
" Mày ở nhà họ Dương không ăn sao? Không uống sao? Đây không phải là tiền à?" Hàn Thục Cầm giận đến mức lồng ngực đập phập phồng, hoàn toàn không quan tâm đến việc mình đang đứng tại nhà trưởng thôn, thậm chí còn quên luôn trưởng thôn đang đứng trước mặt, cất cao giọng quát lớn.
Dương Tịnh nhàn nhã nói: " Vậy chi bằng chúng ta tính lại lần nữa xem, tính thêm gà vịt nữa nhỉ?"
Hàn Thục Cầm nghẹn họng, khuôn mặt già nua lúc đỏ lúc trắng.
Tôn Đại Hồng cũng không phát ra tiếng.
Đôi mắt Dương Tịnh đột nhiên lạnh lùng, nhìn thẳng vào hai người nói: " Trước kia tôi xem hai người là người nhà, không ít lần nhẫn nhịn chịu đựng cho qua, vậy mà hai người càng ngày càng không biết điểm dừng, hôm nay còn đánh cả Đinh Đinh Đang Đang nữa đúng không?"
Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng sửng sốt, bọn họ không ngờ Dương Tịnh đột nhiên lại thay đổi sắc mặt, lập tức ngây người, hoặc là nói bị khí thế của Dương Tịnh làm cho sợ hãi.
" Mẹ, chị dâu, tôi nói rõ cho hai người biết một lần nữa, 800 đồng bắt buộc phải trả lại cho tôi và cả mẫu đất kia tôi cũng muốn lấy lại." Dương Tịnh nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: " Hôm nay có trưởng thôn ở đây, tôi và hai người nói chuyện rõ ràng, tôi Dương Tịnh cùng với Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng là hai nhà riêng biệt, không có một tí liên quan với nhau, đừng có hở một chút là tìm tôi gây sự. Nói cho hai người biết, bình thường tôi niệm tình cảm có thể cho qua nhưng nếu một lần nữa làm ảnh hưởng đến chúng tôi thì cho dù có là mẹ đi nữa tôi cũng sẽ không nương tay." Dương Tịnh lạnh lùng nhìn Hàn Thục Cầm nói.
Hàn Thục Cầm lập tức rùng mình.
Tôn Đại Hồng đứng ngẩn ra.
Trưởng thôn âm thầm vỗ tay tán thưởng, trước đây ông có nghe vợ mình nói Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng đối xử rất tệ với mẹ con Dương Tịnh, ba mẹ con vẫn luôn ấm ức chịu đựng, họ cũng muốn ra tay giúp đỡ nhưng dù sao đây cũng là chuyện riêng của nhà người khác, giúp được một lần hai lần chứ không thể giúp cả đời.
Thật không ngờ, Dương Tịnh bây giờ xem ra vô cùng kiên cường, cả người phát ra khí chất không tầm thường, đầu óc nhanh nhạy, mỗi câu nói ra đều có tình có lý, hoàn toàn không thể phản bác được, làm trưởng thôn như ông cũng cảm thấy hổ thẹn.
Trần Chính đứng một bên mỉm cười, không thể rời mắt khỏi Dương Tịnh.
" Bác trưởng thôn, giờ cháu muốn thu hồi lại đất thì cần làm những thủ tục gì vậy ạ?" Dương Tịnh đánh tan sự im lặng.
Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng cả kinh.
" Không cần thủ tục gì cả, hai bên thương lượng với nhau là được." Trưởng thôn nói.
" Nếu cháu muốn giao đất cho người khác thì sao?" Dương