Dương Tịnh nhìn Trần Chính nghẹn đỏ mặt mà cười ha ha.
Đinh Đinh Đang Đang thấy mẹ cười, cũng vui vẻ cười theo, còn cúi xuống răng rắc ăn bắp bung.
Trần Chính có chút nóng, nhiều hơn còn là sự vui mừng như sóng trào mãnh liệt, vui mừng xong rồi có chút không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Đúng lúc này thì Uông Lệ Mẫn đi vào gọi Trần Chính.
"Mẹ, có chuyện gì vậy?" Trần Chính cầm khăn lông lau mặt, đầu hơi cúi xuống, khuôn mặt đỏ dần dịu lại mới ngẩng đầu lên hỏi.
"Hai đứa làm xong chưa? Bây giờ ăn cơm luôn không?" Uông Lệ Mẫm hỏi.
"Chắc phải một lúc nữa." Trần Chính quay đầu nhìn tình hình trong căn phòng nhỏ, nói.
Uông Lệ Mẫn lại gần kéo Trần Chính ra ngoài cửa, nhỏ giọng hỏi: "Hai đứa đã bàn bạc đến đâu rồi?"
"Bàn bạc gì ạ?"
"Kết hôn chứ gì, bao giờ tổ chức cưới? Đã chọn ngày chưa? Muốn sớm kết hôn thì phải nhanh chóng chuẩn bị." Uông Lệ Mẫn rõ ràng còn sốt ruột hơn cả Trần Chính, khi Dương Tịnh và Trần Chính kết hôn thì lúc đó bà mới có thể đường đường chính chính gần gũi với Đinh Đinh Đang Đang.
"Cần chuẩn bị cái gì?"
Uông Lệ Mẫn trừng mắt nhìn anh một cái: "Nào là chăn, quần áo, sính lễ..
đều phải chuẩn bị kĩ càng."
"Bọn con mới dự tính ngày cưới, tầm mười sáu tháng giêng năm sau sẽ kết hôn." Trần Chính nói: "Còn cái khác vẫn chưa bàn đến."
"Vậy còn không nhanh chạy đi chuẩn bị, tết đến nơi rồi, còn có hai tháng nữa chứ mấy, mười sáu tháng giêng cũng không còn xa nữa, theo truyền thống nhà ta thì nhà trai sẽ chuẩn bị sính lễ, còn quần áo thì bên Dương Tịnh sẽ chuẩn bị, đặc biệt là chăn bông, nên làm bằng loại bông mới năm nay, chăn bông phải có màu đỏ tươi, như thế mới may mắn.
" Mấy cái đó không phải mua là được rồi sao, làm gì cho phiền? "Trần Chính nói.
" Phiền toái chỗ nào, đây đều là quy củ mà ông bà, tổ tiên để lại, con muốn làm trái ý sao? "Uông Lệ Mẫn đánh vào tay Trần Chính nói:" Đây là truyền thống, mang điềm lành, mang may mắn đến, hiểu không? Còn nữa, con đâu chỉ nợ Dương Tịnh một cái hôn lễ, đúng chứ? "
" Được, con hiểu rồi.
"Trần Chính trịnh trọng gật đầu.
Uông Lệ Mẫn vui vẻ nói:" Để mẹ đi chuẩn bị, đúng rồi, con mau đi giúp Dương Tịnh đi, mẹ đi làm cơm.
"
" Vâng.
"Trần Chính lại một lần nữa đi vào phòng.
Uông Lệ Mẫn giữ Đinh Đinh Đang Đang lại, cho hai đứa nhỏ uống nước.
Dương Tịnh và Trần Chính tiếp tục ở trong phòng bận rộn, khi Dương Tịnh cũng làm xong 1000 cái bắp bung, thì Đinh Đinh Đang Đang cũng chạy vào phòng nhỏ, Dương Tịnh không lập tức tắt máy, mà thay gạo bằng hạt ngô, làm ra mười mấy cái nữa.
Bởi vì khi bắp bung mới ra lò vẫn còn mềm nên có thể bẻ cong điều chỉnh hình dáng tùy ý, vì thế Dương Tịnh đã dùng độ mềm này để tạo hình cho bắp bung, nào là hình chiếc nơ, hình con thỏ, hình con chó nhỏ, đường hồ lô..
tuy rằng cô không phải là sinh viên theo chuyên ngành hội hạo nhưng khi còn là sinh viên cô có tự học vẽ phát họa mấy động vật nhỏ lúc rảnh rỗi, đó cũng là sở thích nho nhỏ của cô, thật không ngờ bây giờ có đất dụng võ, cô có thể tùy ý tạo hình một cách dễ dàng.
Đinh Đinh Đang Đang kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào ngón tay mảnh mai, linh hoạt của Dương Tịnh đang chuyển động không ngừng.
Đến khi máy ngừng hoạt động thì trong bao nilon đã đựng vô số những con vật nhỏ.
" Thấy mẹ lợi hại không? "Dương Tịnh quay đầu nhìn Đinh Đinh Đang Đang cười hỏi.
" Có ạ, tuyệt quá.
"Đang Đang nhìn con thỏ trên tay Dương Tịnh rồi hô lên.
Dương Tịnh đưa con thỏ cho Đang Đang.
Đang Đang đưa đôi tay nhỏ ra nhận lấy, luyến tiếc không muốn ăn.
Đinh Đinh nhìn một bao nilon đầy những hình dáng của các con vật nhỏ thì ngạc nhiên hỏi:" Mẹ à, sao mẹ lại giỏi vậy? "
" Đồng chí Đinh Đinh, con nói xem là tại sao? "Dương Tịnh hỏi lại.
" Con không biết.
"
" Bởi vì đồng chí Đinh Đinh rất giỏi nên mẹ của đồng chí Đinh Đinh cũng giỏi.
"Dương Tịnh cười nói.
" Mẹ, con không có giỏi.
"
" Bảo bối, đừng khiêm tốn, con vô cùng lợi hại.
"Dương Tịnh nói.
" Con biết viết chữ này, biết tính toán này, biết bán đồ ở siêu thị này, biết tự mặc quần áo, còn biết chăm sóc em gái nữa, đấy, đồng chí Đinh Đinh nhà chúng ta vô cùng ưu tú.
"
Đinh Đinh nhìn Dương Tịnh, nghe Dương Tịnh không tiếc lời khen mình thì tự nhiên có chút ngượng ngùng, nhào tới ôm lấy chân Dương Tịnh, đem khuôn mặt nhỏ chôn ở chân cô, thẹn thùng mà nói:" Nhưng mà, mẹ ơi, con không biết mang giày.
"
Dương Tịnh bị Đinh Đinh chọc cho bật cười, ôm chầm lấy cậu nhóc cười không ngừng.
Trần Chính đứng ở một bên nhìn khung cảnh này mà lòng ấm áp.
Dương Tịnh càng ngày càng làm cho anh điên đảo vì cô, anh có cảm giác rằng dường như cô không phải người thuộc về thời đại này, trong ấn tượng của anh, các bậc cha mẹ ở khu này hay là ở những nơi khác đều sẽ nếu con cái ngoan ngoãn nghe lời thì không sao, nhưng nếu quậy phá không nghe lời thì bố mẹ trực tiếp cầm chổi, cầm roi đánh mắng, đuổi chạy khắp phố.
Nhưng Dương Tịnh thì khác, cô chưa từng đánh mắng Đinh Đinh Đang Đang, những lúc Đinh Đinh Đang Đang cãi nhau thì cô cũng không mắng mỏ, mà tôn trọng, giải thích cho bọn nhỏ cái nào đúng cái nào sai, cô cũng không hề phân biệt con trai con gái, thương ai nhiều ai ít, luôn đối xử bình đẳng công bằng.
Bởi vậy nên Đinh Đinh Đang Đang mới giỏi giang, ưu tú như vậy, đương nhiên để có được như bây giờ cô đã chịu qua không ít những vất vả, khổ sở, nghĩ vậy trong lòng anh càng thêm bứt rứt cùng tự trách.
" Trần Chính, đi thôi.
"Trần Chính hoàn hồn ngẩng đầu, Dương Tịnh đã dắt tay Đinh Đinh Đang Đang đi ra đến cửa, quay đầu lại gọi anh:" Đi ăn cơm thôi nào.
"
" Anh biết rồi.
"Trần Chính cười trả lời.
Sau khi ăn cơm xong, Dương Tịnh mang 1000 cái bắp bung cùng với bao nilon đựng các con vật làm bằng bắp ngô đến siêu thị để ngày mai Lý Vân giao cho Phùng Vệ Cường, còn những con vật kia thì đưa cho anh ta xem.
Lý Vân thấy bắp bung có hình dáng động vật thì vô cùng kinh ngạc, hỏi:" Ai đã làm ra cái này vậy? "
" Là em làm.
"
" Ôi, làm sao mà tạo được cái hình con chó này hay vậy? "Lý Vân cảm thấy quá sức tưởng tượng, bắp bung mà cũng có thể tạo ra hình dáng nữa này.
Dương Tịnh cười nói:" Để hôm nào rảnh, em sẽ dạy chị cách làm.
"
" Không, không, không, chị không làm được đâu.
"Lý Vân từ chối.
" Thật ra cũng rất đơn giản.
"Dương Tịnh nói:" Em sẽ dạy cho.
"
Lý Vân cười gật đầu.
Khi Dương Tịnh định quay về phòng thì Lý Vân gọi cô lại, hỏi:" Chuyện kết hôn em đã chuẩn bị gì chưa? "
" Chuẩn bị gì ạ? "
" Hầy, thật là, lễ vật kết hôn nhất định phải kỹ càng mới được, tuy rằng nhà trai sẽ chuẩn bị sính lễ nhưng bên nhà gái có vài thứ không thể thiếu được.
"Lý Vân nghĩ, mẹ và chị dâu Dương Tịnh đã như vậy rồi, phỏng chừng cũng không còn thân thích nào có thể nhờ cậy được, nếu không thì một cô gái trẻ như Dương Tịnh đã không phải bôn ba một mình nuôi hai đứa nhỏ.
Lý Vân thật sự rất thích Dương Tịnh và Đinh Đinh Đang Đang, Dương Tịnh nói một tháng trả cho cô 15 đồng nhưng lần nào cũng đưa nhiều hơn, 15 đồng đối với gia đình cô mà nói không phải là con số lớn nhưng cũng không phải nhỏ, tuy rằng chút đó không thể làm giàu được nhưng lâu lâu vẫn có thể ăn được vài bữa ngon, Lý Vân trong lòng cực kỳ cảm kích Dương Tịnh, vì thế chủ động nói:" Không thì để chị giúp em chuẩn bị.
"
Dương Tịnh nghe xong thì vô cùng cảm động, hỏi:" Nhưng có làm mất thời gian của chị không? "
" Mất với không mất cái gì, em cứ đi làm đi, chị sẽ tranh thủ trải một tấm bạt lớn trong sân để phơi bông, may vài đường chỉ, yên tâm không ảnh hưởng đến việc bán đồ của siêu thị đâu.
"
Dương Tịnh vừa nghe thì cảm kích không thôi, nói:" Em sẽ gửi thêm tiền cho chị.
"
" Tiền bạc cái gì, đừng ngại, đây là chị tự nguyện làm.
"
" Em thật sự rất cảm ơn chị, chị Lý.
"
" Có gì đâu.
"Chị Lý cười nói.
Dương Tịnh trong lòng vui vẻ, vừa rồi Trần Chính có nói với cô việc gia đình bên nhà gái làm chăn bông và tấm ga trải giường cho phòng tân hôn, cô không biết thêu thùa thì làm sao làm được mấy cái đó, chăn càng không biết làm.
Cũng may có Lý Vân chủ động giúp cô, xem cô như một nửa của gia đình cô ấy.
Hôm nay đúng là một ngày bận rộn, Dương Tịnh và Trần Chính đã làm rất nhiều thứ, sau khi giúp Đinh Đinh Đang Đang tắm rửa sạch sẽ thì Trần Chính cũng quay về phòng mình, Dương Tịnh cùng Đinh Đinh Đang Đang nằm trên giường, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng ngày hôm sau, Dương Tịnh, Trần Chính và Đinh Đinh Đang Đang đang trên đường đi làm thì nhìn thấy một người thợ điện đang trèo lên cột điện để kiểm tra đường dây.
Dương Tịnh ngẩng đầu hỏi:" Anh gì ơi, có phải sắp bắt điện không? "
" Đúng vậy.
"
" Khi nào vậy? "
" Có thể là tối hoặc sáng ngày mai.
"
" Thật tốt quá, vất vả cho anh rồi.
"Dương Tịnh nói xong, quay đầu nhìn Trần Chính nói:" Anh chuyển cái TV nhỏ bên nhà mình sang đây trước nhé! "
" Được.
"Trần Chính đồng ý.
Hai người vừa mới dứt lời thì nhìn thấy Đại Quân và Tần Khả Khả ở phía đối diện,