Hai vạn?
Dương Tịnh hít một ngụm khí lạnh, hai vạn đồng ở thời đại này quả thực là con số trên trời, một tháng lương của cô chỉ hơn 30 đồng, một năm bất quá cũng chỉ 360 đồng mà thôi.
Hai vạn..
Dương Tịnh không dám tưởng tượng.
Một lát sau, Dương Tịnh hỏi: "Dì Uông, không phải nhà Đại Quân rất có tiền sao? Nghe nói gia đình Đại Quân cũng là hộ vạn kim không phải sao?"
"Hộ vạn kim cái gì, đều do người ta đồn thổi mà ra, nhà Đại Quân so với các hộ gia đình ở khu này đúng thật là giàu có nhưng cũng không tới mức là hộ vạn kim, hai vạn khẳng định không bồi thường nổi." Uông Lệ Mẫn nói.
Dương Tịnh không khỏi nhíu mày.
"Nhà Đại Quân bây giờ đang rất hỗn độn, tình hình này có cố gắng cũng không giúp được, con ngồi đây một lát rồi hẵng qua đấy."
Dương Tịnh gật đầu nói: "Vâng, con hiểu rồi."
Uông Lệ Mẫn phát sầu, xung quanh bốn phía an tĩnh.
Đinh Đinh đang ngồi chơi ở bên cạnh cũng chạy tới, lo lắng nhắc nhở: "Mẹ ơi, sao mẹ chưa làm bắp bung vậy?"
Dương Tịnh lúc này mới giật mình nhớ ra, vội vàng đứng lên: "Suýt chút nữa quên mất, cảm ơn đồng chí Đinh Đinh đã nhắc mẹ."
"Mẹ, để con giúp mẹ." Đinh Đinh xung phong nhận nhiệm vụ, chạy thẳng vào căn phòng làm bắp bung.
"Dì cũng đến giúp một tay." Uông Lệ Mẫn cười nói.
"Cảm ơn dì Uông."
"Khách sáo cái gì."
Tuy nhiên, chỉ có sự giúp đỡ của Uông Lệ Mẫn thôi thì chưa đủ, bởi vì các động cơ của máy có công suất thấp nên mỗi lần khởi động đều phải dùng sức tay để kéo.
Cần rất nhiều sức lực, Dương Tịnh và Uông Lệ Mẫn cố gắng lắm nhưng máy vẫn không nổ, không còn cách nào khác, Dương Tịnh đành phải chạy đi nhờ một thanh niên trong trọ, khởi động mấy lần thì máy mới chịu chạy.
Khi Dương Tịnh làm xong bắp bung thì cũng sắp đến giờ đi làm.
Nhưng trong lòng vẫn không yên tâm nên quyết định chạy đến nhà Đại Quân một chuyến xem tình hình.
Trước nhà Đại Quân có không ít người đứng đấy hóng chuyện, mồm năm miệng mười bàn tán sôi nổi, hình như người của bệnh viện và của đồn cảnh sát đều đã rời đi, có vài người nhận ra Dương Tịnh, nhìn thấy cô thì lên tiếng chào hỏi.
Dương Tịnh gật đầu mỉm cười, tiếp theo đi vào sân nhà Đại Quân, khác với lần trước cô đến, lần này trong sân như một mớ hỗn loạn, chén bát trong nhà bếp đều đã bị đập bể, rơi đầy ra đất, Dương Tịnh ngẩn người, ngẩng đầu nhìn vào phía phòng khách, cũng có vài người đang đứng đấy.
Trong sân còn có mấy người đàn ông đang cầm điện thoại di động gọi điện, không, họ đang gọi điện cho đại ca của mình.
Trong phòng khách cũng có không ít người.
Dương Tịnh không thấy Trần Chính và Đại Quân nhưng nhìn thấy được chú Trương và kế toán Trương ở đấy.
"Dương Tịnh." Kế toán Trương và chú Trương lên tiếng.
"Chú Trương, kế toán Trương." Dương Tịnh cười chào hỏi.
Dương Tịnh vừa dứt lời thì nghe được tiếng bước chân của Trần Chính ở căn phòng phía tây, anh nhanh chân đi đến trước mặt Dương Tịnh, kéo cô sang một bên nói: "Sao em lại đến đây?"
Dương Tịnh nhỏ giọng nói: "Đến xem anh thế nào?"
Trần Chính nhìn bốn phía, thấy không có gì nguy hiểm, mọi người đều đã bình tĩnh trở lại, liền hỏi: "Ăn cơm chưa?"
Dương Tịnh cười: "Lúc nào rồi mà còn hỏi ăn cơm chưa? Anh cũng chưa ăn mà, phải không?"
Trần Chính không nói lời nào.
Dương Tịnh nhỏ giọng hỏi: "Hiện tại tình huống thế nào?"
"Như chúng ta đã đoán trước."
"Như thế nào?"
"Hoặc là bồi thường hoặc là ngồi tù."
"Vậy chuyện bọn họ đập phá đồ đạc nhà Đại Quân thì sao?"
"So với việc Viên Sinh Sinh nằm viện thì chuyện này không tính là gì, bắt đi làm lớn chuyện cũng vô dụng." Trần Chính nói.
"Vẫn phải bồi thường hai vạn sao?"
"Ừm."
Dương Tịnh nhìn quanh bốn phía một cái rồi hỏi: "Đại Quân đâu?"
"Cô chú ngất xỉu, đang chuyền nước trong phòng ngủ phía tây, cậu ấy đang ở trong đấy." Trần Chính nói.
"Để em qua xem thử."
Trần Chính giữ tay cô, nói: "Em qua đấy làm gì?"
Dương Tịnh hỏi lại: "Anh quên rồi sao? Hai chúng ta là người đã cứu Viên Sinh Sinh."
"Thì sao?" Vừa rồi đúng là kế toán Trương nể mặt anh mới không tiếp tục náo loạn.
"Bồi thường hai vạn thì quá nhiều, còn nữa, chuyện này đâu phải một mình Đại Quân sai? Viên Sinh Sinh cũng có lỗi, Tần Khả Khả cũng có, tuy rằng trước đây Đại Quân có vì chuyện tình cảm của mình mà làm khó dễ ảnh hưởng đến công việc của em nhưng tốt xấu gì Đại Quân cũng là anh em cùng nhau lớn lên với anh, ba mẹ Đại Quân cũng hay cho Đinh Đinh Đang Đang đồ ăn ngon..
Cứ để em đến nói chuyện với kế toán Trương xem thế nào, được hay không phải thử mới biết."
Trần Chính nhìn thẳng vào mắt Dương Tịnh.
Dương Tịnh nhìn anh gật đầu, dường như muốn nói hãy tin ở cô, làm cho tinh thần anh có chút nhộn nhạo, Trần Chính lập tức duỗi tay nắm lấy tay Dương Tịnh, Dương Tịnh vội vàng rút tay ra, nhỏ giọng trách mắng: "Có nhiều người ở đây, anh định làm gì, lưu manh."
Trần Chính cười, vẫn tiếp tục nắm lấy tay cô xoa nắn một phen, sau đó còn nhìn cô, cười vô lại.
Dương Tịnh trừng mắt cảnh cáo, sau đó đi vào phòng khách nhà Đại Quân.
Trần Chính cũng đi theo phía sau.
"Kế toán Trương, chú Trương, cô chú ăn cơm chưa?" Dương Tịnh đi tới cười hỏi.
Kế toán Trương và chú Trương còn đang bận nổi nóng, làm gì có thời gian ăn cơm, dù hai người có tức giận tới đâu cũng không thể thể hiện trước mặt Dương Tịnh được, một mặt là vì Dương Tịnh đã cứu Viên Sinh Sinh một mạng, mặt khác hai người đối với Dương Tịnh đều có chút thưởng thức, vì thế mới ôn hòa nói: "Vẫn chưa."
Dương Tịnh tươi cười: "Vừa hay, con cũng chưa ăn, chúng ta tìm một quán nào đó ăn nhé."
Kế toán Trương và chú Trương nhìn Trần Chính đang đứng bên cạnh cô.
Dương Tịnh có chút xấu hổ, nói: "Đây là bạn trai con, Trần Chính, anh ấy là cảnh sát, làm việc rất công chính." Dương Tịnh cố ý thêm vào câu làm việc rất công chính, kế toán Trương và chú Trương đưa mắt nhìn nhau, chủ yếu là hai người đều chưa ăn trưa nên hiện tại đang rất đói, kế toán Trương nghĩ, đứng đây giằng co mãi cũng không phải biện pháp hay, vì thế gật đầu, chú Trương nói: "Được, chú mời hai đứa một bữa, cảm ơn việc hai đứa đã cứu mạng Sinh Sinh."
"Để con mời."
"Sao mà được, dì mời." Kế toán Trương.
Dương Tịnh cũng không cố gắng giành mời nữa, khi kế toán Trương và chú Trương rời khỏi phòng khách nhà Đại Quân, Dương Tịnh thấp giọng hỏi Trần Chính: "Anh có mang theo tiền không?" Trên người cô bây giờ không có bao nhiêu tiền.
"Có."
"Tốt lắm."
"Để anh vào nói với Đại Quân một tiếng." Trần Chính nói.
Dương Tịnh gật đầu, khi cô chuẩn bị rời khỏi phòng khách thì có quay đầu nhìn về phía căn phòng ngủ phía tây, trong phòng có hai chiếc giường gỗ, trên giường có hai người đang nằm, dáng vẻ già nua, bên cạnh có dựng một thanh tre, trên thanh tre là hai bình chuyền nước biển, Đại Quân cúi đầu ngồi bên cạnh, trên người vẫn mặt bộ đồ ngày hôm qua, hai người nằm trên giường lâu lâu lại ho khan, nhịp thở khó khăn, dường như không thể chấp nhận được chuyện Đại Quân đã làm, đến bây giờ vẫn cảm thấy tức giận.
Dáng vẻ thương tâm của người làm cha làm mẹ.
Dương Tịnh thu hồi tầm mắt, đi theo đám người kế toán Trương và chú Trương rời khỏi sân nhà Đại Quân, chỉ một lát sau Trần Chính cũng đi ra.
Người hai bên đường, không cầm chén ăn cơm thì cũng cầm hạt dưa ra cắn, tò mò hiếu kỳ đứng nhìn, mãi đến khi Dương Tịnh, Trần Chính, kế toán Trương và chú Trương đi xa thì mới bắt đầu lên tiếng bàn tán.
"Sao bọn họ đi cùng Dương Tịnh rồi?"
"Không biết sao? Viên Sinh Sinh, Tần Khả Khả đều là đồng nghiệp của Dương Tịnh, Dương Tịnh ở nhà máy thực phẩm Lợi Dân làm kế toán, lần này Dương Tịnh xuất hiện, khẳng định là đến giúp Đại Quân."
"Dương Tịnh giúp Đại Quân? Lần trước Dương Tịnh đến nói Đại Quân làm bắp bung, cậu ta nói máy hỏng không làm được, lúc đó Dương Tịnh phải bỏ ra một khoảng tiền lớn để mua máy, lần này Dương Tịnh giúp Đại Quân? Có bị ngốc không vậy?"
"Kẻ ngốc là Đại Quân mới đúng! Lúc trước ngày nào cậu ta cũng chạy sang chỗ Trần Chính chơi, nhưng từ khi ở bên Tần Khả Khả thì đến được mấy lần, cũng không thấy tìm Trần Chính nói chuyện nữa.
Dương Tịnh bán bắp bung kiếm lời không phải cũng chia cho Đại Quân sao? Cậu ta là kẻ ngốc mới không nhận ra được ai mới là người thật tâm đối tốt với mình."
"Nếu tôi mà là Dương Tịnh thì đừng hòng tôi giúp."
"Tôi mà là Trần Chính thì tôi cũng không giúp.
Tần Khả Khả là người yêu của cậu, còn Dương Tịnh là vợ tương lai của tôi, cậu vì tình yêu mà bỏ rơi tôi thì tôi cũng có thể vì vợ mà không để ý đến chuyện của cậu, vợ tôi đến đưa tiền cho cậu mà cậu còn trắng trợn đuổi đi."
"Đúng vậy, Đại Quân là tên ngu ngốc."
"Trần Chính và Dương Tịnh quá trọng tình nghĩa."
"..."
Người bên ngoài cứ anh một câu tôi một câu, nói mãi không hết chuyện, Đại Quân đến nhà chính lấy đồ vừa hay nghe được tất cả, nghe xong thì đứng yên bất động, ánh mắt thẫn thờ, hồi tưởng lại lúc nhỏ Trần Chính luôn đối xử tốt với hắn, lúc còn trong quân ngũ cũng vậy, mặc dù Trần Chính lúc nào cũng bày ra vẻ mặc cứng nhắc, lạnh lùng nhưng trong lòng hắn hiểu rõ Trần Chính là một người trọng tình nghĩa nhất, lúc hắn cần giúp đỡ, Trần Chính không nói hai lời ra tay tương trợ, hắn mượn Trần Chính 500 đồng, đến bây giờ vẫn chưa trả nhưng Trần Chính cũng không hề bận tâm.
Vậy mà chỉ vì dì Uông không cho Tần Khả Khả thuê nhà, hắn liền phát cáu, bộ dạng giống như quyết tâm cắt đứt quan hệ, đã vậy còn gây khó dễ cho Dương Tịnh.
Giờ nghĩ lại, khi hắn cùng Dương Tịnh hợp tác làm bắp bung, một xu cũng đều tính toán rõ ràng, ngày thường Dương Tịnh đối xử với hắn rất tốt, hai đứa nhỏ mỗi lần gặp hắn đều cười tươi gọi chú Đại Quân, còn hắn thì sao? Hắn rốt cuộc đã làm gì thế này..
Trong khoảnh khắc, một cỗ hối hận dần trào lên, trong lòng kích động, cuộc đời hắn lần đầu tiên hối hận đến mức bật khóc, những giọt nước mắt cứ thế tuôn ra, đứng trong một góc, tay chống vào tường, khóc nấc lên, một lúc sau mới duỗi tay lau nước mắt vươn trên mặt, sau đó mới từ từ đi vào phòng ngủ phía tây.
Trong phòng, ba mẹ Đại Quân vẫn đang nằm trên giường, khuôn mặt vốn đã già nua nay lại thêm phần trắng bệch, sắc mặt tái nhợt.
Ngực Đại Quân nhói lên chua xót, phịch một tiếng, quỳ gối xuống đất, nói: "Ba, mẹ! Con sai rồi! Là con bất hiếu, làm khổ ba mẹ!"
Cùng lúc đó, Dương Tịnh và Trần Chính đã cùng kế toán Trương đến nhà hàng lớn.
Bốn người Dương Tịnh, Trần Chính, kế toán Trương, chú Trương ngồi vào một bàn, bắt đầu chọn món.
Trong khi chờ đợi đồ ăn đưa ra, Dương Tịnh liền cùng kế toán Trương nói chuyện.
"Kế toán Trương, hôm nay con xin phép nghỉ 2 tiếng, khi đến làm sẽ ghi sổ, cuối tháng sẽ tự động trừ vào lương ạ." Dương Tịnh nói.
Kế toán Trương cười: "Trừ lương cái gì mà trừ lương, tôi sẽ cộng thêm thưởng cho mọi người, thôi, cứ nghỉ đi, dù sao con cũng là người cứu Sinh Sinh."
Dương Tịnh hì hì cười.
Trần Chính nhìn Dương Tịnh cười cũng cười theo, tự hỏi tại sao Dương Tịnh lại cười lên xinh đẹp như vậy.
Dương Tịnh sau khi cười xong thì mới nghiêm túc hỏi: "Kế toán Trương, Viên Sinh Sinh thế nào rồi?" Cô bây giờ vẫn chưa có thời gian đến thăm.
"Còn thế nào nữa?" Nhắc đến Viên Sinh Sinh, vẻ mặt của kế toán Trương chỉ toàn đau lòng: "Mất nhiều máu như vậy, cả người đều ngốc, cánh tay và chân đều gãy, bác sĩ nói tịnh dưỡng ít nhất 3 tháng mới có thể xuống giường được."
Trần Chính nghe xong liền nhíu mày.
Dương Tịnh thở dài một tiếng, nói một câu: "Bọn họ đều là tuổi trẻ ngông cuồng."
Tuổi trẻ ngông cuồng?
Trần Chính quay đầu nhìn Dương Tịnh, trong đám người thì Dương Tịnh là người trẻ tuổi nhất, cô nói ra câu này có vẻ không thích hợp, nhưng cô vẫn cố tình nói vậy, chẳng những thế còn khiến cho kế toán Trương và chú Trương chú