Đi rồi?
Trần Chính sửng sốt.
Dương Tịnh bàng hoàng, em rể Trần Chính qua đời?
Vành mắt Uông Lệ Mẫn đỏ hoe, nghẹn ngào nói: "Bác sĩ đã nói rằng, nếu sức khỏe tốt lên thì có thể sống qua năm nay..
Vậy mà, vậy mà hôm nay..
Về sau em gái con phải sống thế nào đây?"
Trần Chính lập tức phản ứng, chạy lại đỡ Uông Lệ Mẫn, nói: "Mẹ, đừng khóc, bây giờ chúng ta đến đó."
Dương Tịnh hỏi: "Đến đâu ạ?"
"Đến chỗ Kim Linh." Trần Kim Linh chính là tên của em gái Trần Chính.
"Phải, phải." Uông Lệ Mẫn gật đầu lau nước mắt.
Dương Tịnh vẻ mặt lo lắng đi theo phía sau Trần Chính và Uông Lệ Mẫn xuống lầu.
Uông Lệ Mẫn và Trần Chính thu dọn đơn giản, từ căn phòng phía tây đi ra.
Dương Tịnh đứng ở cửa chờ.
Đinh Đinh Đang Đang thấy sắc mặt nghiêm trọng của người lớn thì cũng không dám đùa nghịch, thành thành thật thật đi đến trước mặt Dương Tịnh, ôm lấy chân cô, mờ mịt nhìn quanh, sau đó nhỏ giọng gọi: "Mẹ."
Dương Tịnh xoa đầu Đinh Đinh Đang Đang an ủi, hai đưa nhỏ hiểu chuyện đứng im.
"Dương Tịnh." Uông Lệ Mẫn xách theo một balo đi tới.
"Dì Uông." Dương Tịnh đáp lại.
"Dì với Trần Chính phải đến chỗ Kim Linh vài ngày, mấy ngày này nhờ con chăm sóc Đinh Đinh Đang Đang, vất vả cho con rồi.
Thật ra con cũng có thể đi cùng nhưng hai đứa trẻ còn nhỏ quá, đám tang cũng hơi kiêng kị." Uông Lệ Mẫn nói.
"Dì Uông, con hiểu mà, hai người nhớ đi đường cẩn thận."
"Ừ." Uông Lệ Mẫn gật gật đầu, đôi mắt lại bắt đầu nóng lên, ôm chặt Đinh Đinh Đang Đang vào lòng.
Trần Chính nhìn Dương Tịnh.
Dương Tịnh đưa tay về phía anh, anh nắm lấy, kéo cô đến căn phòng nhỏ làm bắp bung, từ trong túi lấy ra 500 đồng nhét vào tay Dương Tịnh.
Dương Tịnh đẩy ra, nói: "Em không cần."
"Cầm lấy." Trần Chính nắm chặt tay cô, nói: "Đây là tiền Đại Quân trả anh, tiền của anh cũng là của em."
Dương Tịnh cũng không trốn tránh nữa.
"Sẽ mất ít nhất bốn ngày, đến khi cậu ấy được chôn cất thì anh sẽ trở về." Trần Chính nói.
"Được rồi, anh và dì Uông đừng quá đau lòng." Dương Tịnh an ủi.
Trần Chính nói: "Anh không sao."
"Đi sớm về sớm." Dương Tịnh nói: "Em ở nhà đợi anh về."
"Được." Trần Chính ôm Dương Tịnh một lát.
Hai người không trì hoãn quá lâu, Trần Chính từ căn phòng nhỏ đi ra, sau đó cùng dì Uông rời khỏi nhà.
Dương Tịnh và Đinh Đinh Đang Đang đứng ở cổng nhìn theo bóng dáng của Trần Chính và Uông Lệ Mẫn.
"Bà Uông!" Đinh Đinh gọi.
Uông Lệ Mẫn quay đầu vẫy vẫy tay.
Chỉ chốt lát sau, Uông Lệ Mẫn và Trần Chính đi qua ngã rẽ, dần dần biến mất.
Trong lòng Dương Tịnh nặng trĩu, nhưng Đinh Đinh còn buồn hơn cô, vùi mặt vào chân cô buồn bã.
"Sao vậy?" Dương Tịnh hỏi.
Đinh Đinh không lên tiếng.
Dương Tịnh cúi đầu, ôm Đinh Đinh lên, cậu nhóc dán mặt lên cổ Dương Tịnh nhỏ giọng nói: "Mẹ."
"Làm sao vậy? Nhớ bà Uông sao?" Dương Tịnh hỏi.
"Dạ." Đinh Đinh là một đứa trẻ nhạy cảm, Uông Lệ Mẫn đối xử tốt với cậu, cậu đều hiểu, hôm nay bà Uông đột nhiên rời đi, trong lòng cậu nhóc cảm thấy mất mát.
Dương Tịnh ôm Đinh Đinh nói: "Đừng buồn, bốn ngày nữa bà Uông sẽ về với con."
"Bốn ngày là bao lâu ạ?" Đinh Đinh hỏi.
"Bốn ngày là bốn lần ăn cơm tối." Dương Tịnh giải thích.
Lúc này Đinh Đinh mới bình thường trở lại.
Dương Tịnh hôn lên khuôn mặt nhỏ của Đinh Đinh hỏi: "Bảo bối của mẹ, con sống tình cảm như vậy? Nếu mẹ không phải là mẹ con, nếu một ngày nào đó mẹ rời đi thì con phải làm sao đây?"
Đinh Đinh sững người, ngơ ngác nhìn Dương Tịnh, đôi mắt mờ mịt, không thể lý giải được những lời Dương Tịnh nói.
Dương Tịnh đặt Đinh Đinh xuống đất, cười nói: "Đùa con thôi, mẹ là mẹ Đinh Đinh, mẹ sẽ mãi bên cạnh Đinh Đinh, chăm sóc Đinh Đinh thật tốt."
"Mẹ chăm sóc con ngày ba bữa cơm." Ý của Đinh Đinh ngày ba bữa cơm chính là mãi mãi ở cạnh cậu nhóc.
"Được." Dương Tịnh đáp, ôm Đinh Đinh thật lâu, sau đó quay đầu nhìn Đang Đang, Đang Đang đang cúi đầu cặm cụi ăn kẹo hồ lô, bộ dáng vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu.
"Mẹ ơi, dính tóc mất rồi." Đang Đang ngẩng đầu nhìn Dương Tịnh: "Mẹ lau giúp con."
Dương Tịnh đỡ chiếc đầu nhỏ của Đang Đang, gỡ phần kẹo đường bị dính trên tóc.
"Em suốt ngày ăn, sắp trở thành nhóc béo xấu xí mất rồi." Đinh Đinh nói với Đang Đang.
Đang Đang trả lời: "Anh, chú nói em béo rất đáng yêu."
"Xấu."
"Không xấu mà."
"Em chính là nha đầu xấu xí." Đinh Đinh nói.
"Anh trai nói dối, em vô cùng xinh đẹp." Đang Đang phản bác.
Hai nhóc con cãi nhau xong lại chạy đi chơi đùa cùng nhau.
"Đi cả rồi sao?" Lúc này, Lý Vân từ trong siêu thị đi ra.
Dương Tịnh đứng dậy đáp: "Vâng."
"Ai da." Lý Vân thở dài một tiếng.
Dương Tịnh hỏi: "Sao thế ạ?"
"Con gái dì chủ nhà đúng là mệnh khổ."
"Chị Lý, sao chị lại nói vậy?"
"Em không biết sao? Bà nội Trần Chính là một bà lão vô cùng mê tín, tin lời thầy bói nói rằng Trần Kim Linh mệnh khắc cả gia đình, không thể nuôi dưỡng trong nhà, cho nên khi Trần Kim Linh chỉ mới vài ba tuổi đã bị mang đi cho người khác nuôi, dì chủ nhà cũng không làm gì được.
Nghe nói, lúc đó cảnh sát Trần không muốn để em gái bị đuổi đi nên khi Trần Kim Linh bị đưa đến nhà người khác thì cảnh sát Trần còn lén bỏ nhà đi tìm em gái về, nhưng khi đó cậu ấy còn quá nhỏ, tìm về cũng vô ích.
Trần Chính lúc đó rất giận mẹ và bà nội mình, nửa năm không nói với họ lời nào, mãi đến khi bà nội Trần Chính qua đời thì cậu ấy mới mở miệng nói chuyện, nhưng trong lòng vẫn luôn oán trách."
"Vậy Trần Kim Linh bây giờ thế nào rồi?" Dương Tịnh hỏi.
Lý Vân nói: "Không tốt, nghe nói trước kia dì chủ nhà có lén đến nhìn xem, nhưng tính tình của cô ấy rất giống Trần Chính, vẫn luôn giận dì Uông, sau này khi bà nội Trần Chính qua đời, Trần Chính và bà ấy có đến tìm Trần Kim Linh, muốn cô ấy về thắp nén nhang cho bà nội nhưng cô ấy từ chối không muốn trở về.
Mãi đến 3, 4 năm trước, Trần Kim Linh muốn kết hôn nên mối quan hệ với dì chủ nhà mới hòa hoãn trở lại, chỉ là cô ấy rất ít khi đến đây, đều là dì chủ nhà hoặc Trần Chính mang túi lớn túi nhỏ đến thành phố thăm cô ấy.
Chủ nhà và cảnh sát Trần đều cảm thấy họ nợ cô ấy quá nhiều."
Dương Tịnh nghe xong thì cúi đầu nhìn Đinh Đinh Đang Đang, Đang Đang lại bị kẹo đường dính lên mặt, Đinh Đinh chùi cho cô nhóc, nói: "Em gái, đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, để anh lau mặt cho." Sau đó lau mặt cho em gái, mặc kệ Đang Đang có làm cái gì, Đinh Đinh đều yêu thương, chiều chuộng Đang Đang, điểm này vừa hay lại rất giống Trần Chính.
Dương Tịnh một lần nữa nhìn Lý Vân, hỏi: "Chị Lý, chị đã gặp Trần Kim Linh lần nào chưa?"
"Chưa gặp, nhưng mà nghe nói giống Trần Chính, rất đẹp."
"Tính tình thế nào ạ?" Dương Tịnh lại hỏi.
"Cái này thì chị cũng không biết." Lý Vân phát hiện ra, lập tức cười hỏi: "Dương Tịnh, sợ em chồng gây khó dễ sao?"
Dương Tịnh đột nhiên có chút xấu hổ.
Lý Vân cười nói: "Dì chủ nhà và Trần Chính đều là người dễ tính, Trần Kim Linh chắc cũng không tệ."
Dương Tịnh cũng nghĩ như thế, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng, lỡ như Trần Kim Linh lại giống như Tần Khả Khả, Tôn Đại Hồng, Hàn Thục Cầm, Tôn Tiểu Hồng thứ hai thì phải làm sao bây giờ?
Trong lúc Dương Tịnh đang nghĩ vẩn vơ thì Lý Vân đột nhiên nhớ tới Tần Khả Khả, nói: "Dương Tịnh, em biết gì chưa? Nghe nói Tần Khả Khả lại đến tìm Đại Quân đấy!"
Dương Tịnh giật mình: "Tần Khả Khả đến tìm Đại Quân?"
"Đúng vậy, Đại Quân không chịu gặp, mẹ Đại Quân thì cầm chổi đuổi đánh ngoài sân, cũng phải, sau chừng ấy chuyện mà cô ta đã gây ra