Dương Tịnh bị giọng nói trầm ấm đầy nam tính của anh làm cho rung động.
"Nhớ anh không?" Trần Chính hỏi lại, dường như cố tình mê hoặc cô.
Trái tim Dương Tịnh như muốn nổ tung, nói: "Nhớ."
"Thật không?" Trần Chính ghé sát vào tai cô hỏi.
"Thật."
Trần Chính lại tiến gần thêm một chút.
Mặt Dương Tịnh nóng lên, nhỏ giọng hỏi: "Định hôn em sao?"
Ánh mắt Trần Chính nhuốm màu dục vọng, đột nhiên mạnh bạo hôn lên đôi môi cô, dùng sức mút mạnh, mạnh mẽ ôm chặt cô vào lòng, muốn dùng hành động này để nói cho cô biết được nỗi nhớ nhung trong lòng, Dương Tịnh cũng ôm anh thật chặt, đáp lại nụ hôn nóng bỏng.
"Mẹ ơi!" Đúng lúc này, dưới lầu truyền đến giọng nói của Đinh Đinh: "Mẹ ơi, tối nay chúng ta ăn món gì vậy ạ? Mẹ ơi!"
Dương Tịnh giật mình bừng tỉnh, vội vàng rút tay về.
Trần Chính nhanh chóng đứng thẳng người, cau mày than thở: "Sao mẹ không giữ, để bọn nhỏ chạy lên lầu làm gì không biết?" Trần Chính đã nghe thấy tiếng bước chân của Đinh Đinh đang lên lầu.
Dương Tịnh nhìn biểu cảm của anh, không nhịn được mà cười ra tiếng.
"Còn cười!" Trần Chính ngay lập tức đè người Dương Tịnh lên cửa hôn.
"Đừng đừng đừng, con trai đang lên." Dương Tịnh vội vàng nói.
Nghe thấy tiếng bước chân của Đinh Đinh đã đến rất gần, Trần Chính lúc này mới chịu buông Dương Tịnh ra, duỗi tay sửa sang lại quần áo giúp cô, sau đó đi ra mở cửa, Dương Tịnh đưa tay vuốt mái tóc bị rối.
"A, chú đã về rồi!" Đinh Đinh ngẩng khuôn mặt phúng phính lên hỏi.
"Chú về rồi đây, Đinh Đinh có nhớ chú không?" Trần Chính bế Đinh Đinh lên hỏi.
"Nhớ ạ!"
Trần Chính quay đầu nhìn Dương Tịnh, thấy đôi tay cô vừa nãy còn ôm chặt lấy mình giờ đang vuốt tóc chải đầu, đôi mắt như có ngọn lửa nóng rực, nói với cô một câu rồi vội vàng xuống lầu: "Anh xuống trước đây."
Dương Tịnh nhìn bộ dạng cuống quýt rời đi của anh làm cho bật cười.
Đến khi Dương Tịnh từ trên lầu đi xuống thì chỉ thấy Đang Đang đang ngồi chơi một mình trong sân.
"Đang Đang, anh trai đâu?" Dương Tịnh hỏi.
"Anh trai với chú đi mua thịt, anh trai nói là, nói là thịt rất nặng, con không thể xách được, nói con ở nhà chờ anh về." Đang Đang chạy tới, kéo tay Dương Tịnh nói: "Mẹ ơi, mẹ chơi ném túi cát cùng con đi, được không ạ?"
Dương Tịnh nhìn vẻ mặt nũng nịu đáng yêu của Đang Đang, trong lòng mềm mại như bông, đồng ý: "Được chứ!"
Lúc này, Uông Lệ Mẫn từ trong nhà chính đi ra, trong tay cầm một cái xẻng xào rau, nhìn Dương Tịnh cười hỏi: "Dương Tịnh xuống rồi sao!"
"Vâng." Dương Tịnh gật đầu.
"Đinh Đinh Đang Đang nói muốn ăn thịt nên dì bảo Trần Chính đi mua rồi, bây giờ dì đang nấu cơm tối, lát nữa chúng ta cùng nhau ăn cơm.
Mấy ngày nay không có dì ở nhà, một mình con chăm hai đứa nhỏ, vất vả cho con rồi." Uông Lệ Mẫn đã sớm xem Dương Tịnh và Đinh Đinh Đang Đang là người một nhà.
Dương Tịnh có chút ngượng ngùng nói: "Để con giúp dì."
"Không cần không cần, con ở đây chơi với Đang Đang đi." Uông Lệ Mẫn nói.
"Không sao đâu ạ, Đang Đang có thể tự mình chơi."
"Không cần mà, một mình dì nấu là được rồi."
Uông Lệ Mẫn cứ từ chối mãi, Dương Tịnh xoa xoa đầu Đang Đang, cô vẫn vào bếp giúp Uông Lệ Mẫn nấu cơm.
Một lát sau, Đinh Đinh tay xách theo thịt và đồ ăn chạy vào sân nhà, kêu lớn: "Mẹ ơi! Mẹ ơi!"
Dương Tịnh đi ra đón, Uông Lệ Mẫn cũng đi theo phía sau.
Khuôn mặt nhỏ của Đinh Đinh đỏ bừng, mũi và trán toàn là mồ hôi: "Mẹ ơi, chú mua rất nhiều đồ ăn ngon, mẹ xem, còn có cả giò heo nữa, là con xách này."
"Giỏi quá!" Dương Tịnh nhận lấy đồ ăn trên tay Đinh Đinh.
Uông Lệ Mẫn lập tức lên tiếng: "Cái thằng này, một mình con đi mua đồ ăn là được rồi, dẫn Đinh Đinh theo làm gì, Đinh Đinh của chúng ta bị mệt đổ đầy mồ hôi rồi đây này, thật là! Chẳng ra dáng người trưởng thành chút nào!"
"Mẹ, con cũng xách đồ đây mà!" Trần Chính cười đi vào trong sân.
"Một mình con xách hết không được à, sao lại để Đinh Đinh phải xách thế này." Uông Lệ Mẫn đau lòng cho cháu đích tôn của mình.
Trần Chính cười, ánh mắt tự nhiên hướng về phía Dương Tịnh.
Dương Tịnh nghĩ đến chuyện cùng Trần Chính khi nãy, mặt cô liền trở nên nóng bừng.
"Nhanh nhanh, nhanh vào tắm rửa ăn cơm." Uông Lệ Mẫn nói.
"Vâng." Trần Chính xách đồ ăn đi vào nhà bếp.
Phòng bếp nhà Uông Lệ Mẫn khá lớn, ngoài hai bếp ga còn có hai bếp được xây bằng đất sét, trên bếp là một cái nồi lớn, củi được cho ở bên dưới đỏ rực, ống khói được xây rất kĩ, bếp sẽ ít khói hơn vào những ngày mưa.
Giờ phút này, Dương Tịnh thầm nghĩ, kĩ năng dùng bếp của mình còn kém hơn cả Đinh Đinh Đang Đang, ít nhất hai đứa nhỏ còn biết đem củi tách ra để ngọn lửa không bị chặn lại.
Uông Lệ Mẫn đang bận rộn đứng trước bếp xào nấu, Đinh Đinh Đang Đang thì ngồi xổm trên mặt đất lật giở quyển truyện tranh.
"Anh ơi, sao ở đây nhiều khỉ thế?" Đang Đang hỏi.
"Bởi vì đây là Hoa Quả Sơn, là nhà của Tôn Ngộ Không đấy, những con khỉ này đều là con cháu của Tôn Ngộ Không." Đinh Đinh giải thích.
"Sao Tôn Ngộ Không có nhiều con thế? Vậy, vậy con khỉ nào gọi Tôn Ngộ Không là ba ba, con khỉ nào gọi Tôn Ngộ Không là ông nội?"
Đinh Đinh tùy tiện chỉ tay vào một con khỉ, rồi nói: "Con này gọi Tôn Ngộ Không là ba ba, còn con này gọi Tôn Ngộ Không là ông nội."
"Vậy, vậy, mẹ và bà nội của khỉ đâu?"
"Em hỏi anh, anh làm sao biết được."
"Anh trai, anh thật ngốc, mẹ và bà nội của khỉ con đã đi ra sau núi tắm rửa rồi." Đang Đang nói.
Đinh Đinh nhìn em gái bằng vẻ mặt ghét bỏ: "Em, là, đồ, ngốc."
"Anh mới là ngốc."
"Không cho em xem nữa." Đinh Đinh cầm lấy cuốn truyện tranh chạy đi, Đang Đang lập tức đuổi theo: "Anh, cho em xem với, cho em xem với."
Trần Chính và Dương Tịnh nghe thấy cuộc đối thoại của bọn trẻ mà bật cười, vừa ngồi vừa thêm củi.
Uông Lệ Mẫn đứng một bên nấu cơm, một bên nhìn Đinh Đinh Đang Đang đang chạy ngoài sân, nói: "Chạy chậm thôi, đừng để bị ngã."
Dương Tịnh ngồi nhìn Trần Chính cho củi vào bếp, lửa hừng hực cháy bừng lên, cô cũng học theo cho thêm củi vào.
Trần Chính nghiêng đầu nhìn bộ dáng nghiêm túc học hỏi của cô, khóe miệng cong lên, thừa dịp Uông Lệ Mẫn xoay người đi rửa tay, anh đã nhanh chóng ôm lấy Dương Tịnh, hôn lên má cô, sau đó như chớp buông ra, một loạt động tác chỉ mất mấy giây.
Khi Uông Lệ Mẫn xoay người lại thì biểu cảm của Trần Chính vô cùng bình tĩnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
"Trần Chính, lửa lớn quá, nhỏ lại một chút." Uông Lệ Mẫn nói.
Trần Chính bình thản đáp lại: "Con biết rồi." Sau đó nghiêng đầu nhìn Dương Tịnh, nở nụ cười xấu xa.
Dương Tịnh tức giận trừng mắt anh, nếu không phải có Uông Lệ Mẫn ở đây, cô thật muốn nhào lên đánh anh một cái thật mạnh, tên sắc lang này! Lúc trước khi không có ai, anh luôn trộm ôm cô, nắm tay cô, bây giờ còn dám hôn cô ngay trước mặt Uông Lệ Mẫn, thật là, gan càng ngày càng lớn.
"Lưu manh!" Dương Tịnh nhỏ giọng mắng một câu, lấy củi gỗ chọc anh một cái.
Trần Chính lập tức cười ra tiếng.
"Trần Chính, sao tự dưng lại cười?" Uông Lệ Mẫn quay sang hỏi.
"Không có gì đâu ạ." Trần Chính nghiêm chỉnh đáp.
Hơn mười phút sau, một bàn đồ ăn cuối cùng cũng chuẩn bị xong, Uông Lệ Mẫn, Dương Tịnh, Trần Chính, Đinh Đinh Đang Đang ngồi cùng nhau, quây quần trên chiếc bàn nhỏ, các món ăn màu sắc, phong phú khiến Đinh Đinh Đang Đang vỗ tay hào hứng.
"Woaa, con không dám tin vào mắt mình nữa." Đinh Đinh nói: "Thật là nhiều đồ ăn."
"Thật là thơm, con cảm động quá mẹ ơi." Đang Đang đôi mắt sáng lên.
Dương Tịnh xoa xoa đầu nhỏ của Đinh Đinh Đang Đang, từ khi Dương Tịnh cho Đinh Đinh Đang Đang vào học trong lớp tiểu học thì có thể thấy rõ những tiến bộ trong cách nói chuyện, sử dụng từ ngữ phong phú hơn trước.
Tiêu hai đồng cho bọn nhỏ vào học quả là đáng giá.
"Ăn cơm thôi, ăn cơm thôi." Uông Lệ Mẫn nói, sau đó quay sang gắp thức ăn cho Đinh Đinh Đang Đang, để hai miếng đùi vào bát để bọn nhỏ tự mình ăn.
Uông Lệ Mẫn, Dương Tịnh, Trần Chính từ từ ăn cơm.
Trần Chính gắp một miếng thịt để vào chén cho Dương Tịnh.
Khi cả ba đã ăn được một lúc thì Uông Lệ Mẫn lên tiếng, bà kể chuyện của Trần Kim Linh, chồng của Trần Kim Linh qua đời khi còn quá trẻ, điều này khiến cho Uông Lệ Mẫn và Trần Chính càng thêm đau lòng, Trần Kim Linh thật sự quá bất hạnh, phải chịu khổ cực từ khi còn nhỏ, đến khi lớn lên, rồi có chồng, cứ tưởng mọi thứ sẽ dần tốt lên nhưng thật không ngờ..
Điều này khiến cho Uông Lệ Mẫn và Trần Chính cảm thấy vô cùng có lỗi.
Uông Lệ Mẫn nhìn Trần Chính và Dương Tịnh, sau đó nói ra ý định muốn để Trần Kim Linh quay về sống cùng bà ở đây, Trần Chính và Dương Tịnh không có ý kiến, thấy hai người không phản đối thì nở nụ cười, nói: "Hai con cũng nên chuẩn bị cho hôn sự đi, còn hơn một tháng nữa thôi."
Kết hôn? Mặc dù cô là người đến từ thế kỉ 21, nhưng dù sao cũng là lần đầu kết hôn, Dương Tịnh không khỏi có chút xấu hổ.
Trần Chính thì vô cùng chờ mong.
Uông Lệ Mẫn nói: "Trần Chính, con nhớ phải chuẩn bị cho cẩn thận, nào là sính lễ, quần áo, xe rước dâu, thiệp mời, danh sách khách mời..
Hai ngày nữa mẹ sẽ đến nói chuyện này với dì con, đúng rồi, sắp xếp thời gian dẫn Dương Tịnh đi sắm sửa quần áo mới, lúc kính rượu phải thay sườn sám.
Còn nữa, Đinh Đinh Đang Đang cũng phải mặc đẹp, may cho hai đứa mấy bộ quần áo màu đỏ, phải thêu hình công phượng lên áo nữa.
Dương Tịnh, bên con cũng chuẩn bị.." Uông Lệ Mẫn nói rất nhiều.
Dương Tịnh nghe xong mà đầu óc rối tung, sao kết hôn lại rắc rối thế này?
Trần Chính thì lắng nghe rất chăm chú, nghiêm túc gật đầu, còn cùng Uông