"Không thể nào, sao có thể là con của Dương Đông và Trần Kim Linh được?" Tôn Đại Hồng chen lên hỏi trước.
Tào Quân Lượng nhếch miệng, liếc mắt nhìn Dương Đông, sau đó quay sang nhìn Trần Kim Linh một cái, rồi mở miệng: "Đương nhiên là vì bọn họ đã từng là người yêu của nhau."
Tin tức này làm cho Uông Lệ Mẫn và Trần Chính chấn động, Trần Kim Linh và Dương Đông yêu nhau, từ khi nào mà họ..
Hai người nhìn về phía Trần Kim Linh.
Trần Kim Linh rũ mắt, phớt lờ mọi ánh mắt đang nhìn mình.
Dương Đông cúi đầu không lên tiếng.
Tôn Đại Hồng dường như bị đả kích tinh thần trước thông tin này, quay phắt sang hỏi Tào Quân Lượng: "Quen nhau khi nào? Sinh con? Làm sao cậu biết được chuyện này? Đinh Đinh Đang Đang có đúng là con của Dương Đông không? Tự dưng Dương Đông lại muốn ly hôn với tôi có phải là vì hai đứa nó?" Tôn Đại Hồng gần như phát điên, không sai, thời niên thiếu khi lần đầu tiên nhìn thấy Dương Đông, cô ta phải lòng anh, anh đẹp trai cao ráo lại hiền lành, còn cô ta sinh ra chỉ là một kẻ bình thường, một con vịt béo mập xấu xí, không có một chút nào giống với người cô ruột Hàn Thục Cầm xinh đẹp của mình, vì thế cô ta đã nói cho Hàn Thục Cầm biết chuyện mình yêu thích Dương Đông như thế nào, thật không ngờ, nhờ thế mà cô ta được gả cho Dương Đông như nguyện ước, nhưng mấy năm nay, Dương Đông đối với cô ta không nóng không lạnh, thì ra là vì có người phụ nữ khác ở bên ngoài.
"Quen nhau khi nào sao?" Tào Quân Lượng nhìn về phía Tôn Đại Hồng nói: "Sớm hơn cả cô."
Tôn Đại Hồng sững người.
Tào Quân Lượng thấy tất cả mọi người đang nhìn mình, vì thế nói tiếp: "Dương Đông đã sớm quen biết với Trần Kim Linh, khi đó Trần Kim Linh không gọi là Trần Kim Linh mà là Thẩm Kim Linh, hai người gặp gỡ nhau khi còn làm chung trong một nhà máy, sau đó mối quan hệ dần trở nên gần gũi, Dương Đông từng đến nhà họ Thẩm thăm hỏi, thậm chí hai người họ còn bàn đến chuyện kết hôn nhưng đột nhiên xảy ra chuyện, Hàn Thục Cầm đã sử dụng một số thủ đoạn khiến cho mối quan hệ của hai người đi vào bế tắt, Trần Kim Linh nói lời chia tay với Dương Đông.
Dương Đông liên tục đến tìm gặp nhưng đều bị từ chối, Trần Kim Linh trong lúc tức giận đã chấp nhận lời tỏ tình của Thi tiên sinh, người đã luôn theo đuổi cô, và cũng chính là chồng hiện tại của Trần Kim Kinh, Thi tiên sinh có tiền có thế có diện mạo nhưng lại là cuộc hôn nhân thứ hai, cho nên khi phát hiện Trần Kim Linh mang thai, anh ta không những không chia tay mà còn ở bên cạnh chăm sóc đến khi Trần Kim Linh hạ sinh, sau đó đem con giao cho Dương Đông, còn Thi tiên sinh thì tiếp tục chuẩn bị kết hôn với Trần Kim Linh."
Đứa con mà tôi nói tới chính là Đinh Đinh và Đang Đang, nhưng tại thời điểm đó Dương Đông đã kết hôn với Tôn Đại Hồng.
Mấy đứa trẻ phải làm sao? Dương Đông nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đưa cho Dương Tịnh nuôi dưỡng, Dương Tịnh nguyện ý nuôi bọn chúng, còn chuyện ở thôn Hồng, thực chất Dương Tịnh và Trần Chính không hề phát sinh bất cứ chuyện gì.
Khi Tào Quân Lượng vừa dứt lời, cả nhà chính đều lặng ngắt như tờ.
Trừ Dương Đông và Tôn Đại Hồng đang đứng bên ngoài ra thì những người còn lại đều cảm thấy như hít thở không thông.
Đinh Đinh ghé chặt vào người Dương Tịnh, cậu nhóc nghe không hiểu Tào Quân Lượng đang nói chuyện gì, nhưng mà cậu cảm giác được có chuyện gì đó rất trầm trọng đang xảy ra.
Đang Đang ngồi trong lòng Trần Kim Linh, nhìn thấy sắc mặt nghiêm trọng của người lớn, cô bé thành thành thật thật ngồi im không dám nói lời nào.
Trần Chính như không tin vào tai mình.
Uông Lệ Mẫn nghe xong thì mờ mịt hoàn toàn, Kim Linh..
Kim Linh và Dương Đông bắt đầu từ bao giờ? Đinh Đinh Đang Đang là cháu nội của bà đột nhiên lại biến thành cháu ngoại thế này? Kim Linh và Dương Đông, Dương Tịnh và Trần Chính, sao mọi chuyện lại thành ra thế này..
Tôn Đại Hồng ngây người, không nghĩ tới ngày xưa Dương Đông còn có một đoạn tình cảm thế này, vậy mà trước nay Hàn Thục Cầm không hề nói gì với cô ta.
Dương Tịnh bỗng nhiên cảm thấy khó mà thở nổi.
Dương Đông và Trần Kim Linh trầm mặc.
Tào Quân lượng cuối cùng cũng chịu nói ra mục đích của mình: "Vậy, Dương Tịnh, vì cái gì mà em phải kết hôn với Trần Chính? Em không biết hai đứa trẻ kia không phải là con của mình sao? Tại sao phải vì con mà kết hôn với anh ta?"
Dương Tịnh nghe Tào Quân Lượng hướng về phía mình chất vấn thì hơi sững người.
Trái tim Trần Chính như thắt lại.
Tào Quân Lượng tiếp tục nói: "Là bởi vì anh trêu đùa mấy câu với Tôn Tiểu Hồng, em lại dùng cách này để trừng phạt anh sao? Thật ra em không hề thích Trần Chính, người em thích vẫn luôn là anh đúng không? Chúng ta là chân mệnh thiên tử của nhau, chúng ta là vừa gặp đã yêu mà, có phải không?"
Sắc mặt Trần Chính đột nhiên tái nhợt.
Dương Tịnh hoàn toàn không để ý đến Tào Quân Lượng.
Tào Quân Lượng lại duỗi tay giữ chặt Dương Tịnh, nói: "Chúng ta không cần phải vì người khác mà sống nữa, Dương Tịnh, đi cùng anh nhé, anh thề sẽ chăm sóc em cả đời này."
"Buông tay." Trần Chính hất tay Tào Quân Lượng ra khỏi người Dương Tịnh, kéo cô về phía mình, kéo cả Đinh Đinh đến chỗ mình.
"Trần Chính! Anh không cần phải phẫn nộ như thế đâu! Ha, quan trọng là Dương Tịnh không hề có chút tình cảm nào với anh cả, hiểu chưa?" Tào Quân Lượng cười khẩy, lần trước hắn đã nói dối rằng hai đứa nhỏ kia của Trần Chính là vì muốn ném cho Trần Chính nuôi, thời điểm đó hắn tự tin rằng tình cảm của Dương Tịnh dành cho hắn vẫn còn, Dương Tịnh nhất định còn yêu hắn, vì thế sẽ rời đi cùng hắn, vậy mà không ngờ Dương Tịnh lại vì hai đứa nhóc kia mà đồng ý kết hôn với Trần Chính.
Hắn đột nhiên cảm thấy như chính mình tự cầm đá đập vào chân mình vậy, lúc ấy hối hận không thôi, nếu hắn lại nói Đinh Đinh Đang Đang kia không phải là con của Trần Chính thì nhất định không ai tin, cho nên hắn quyết định phải tìm cho bằng được chứng cứ chứng minh Trần Chính không phải cha hai đứa nhỏ, hắn đã phải kiềm nén cảm giác nhớ nhung Dương Tịnh, chạy đi khắp nơi, hỏi rất nhiều người, cũng hỏi cả Tôn Tiểu Hồng, kết quả không phụ lòng mong đợi, hắn đã tra ra được Dương Đông và Trần Kim Linh đã từng ở bên nhau, không những thế Trần Kim Linh còn sinh con, sau đó cô ta đem con đưa cho Dương Đông nuôi dưỡng.
Hắn đã phải chờ đợi đến khi thời cơ chín muồi, cũng chính là dịp Tết này, Dương Đông cuối cùng cũng xuất hiện rồi, đang lúc hắn cảm thấy mình như đã nắm chắc cơ hội cùng Dương Tịnh gương vỡ lại lành thì Trần Chính lại đem Dương Tịnh ôm vào trong lòng, hắn lập tức phẫn nộ.
"Cô ấy có thích tôi hay không thì cũng không phải chuyện của cậu." Đôi mắt lạnh băng của Trần Chính nhìn thẳng vào Tào Quân Lượng, Tào Quân Lượng không hiểu sao thấy hơi rùng mình, quay sang nhìn Dương Tịnh.
Dương Tịnh khẽ cúi đầu, khuôn mặt tái nhợt.
Lúc này, những người đứng đây vẫn chưa kịp hoàn hồn trước sự thay đổi đột ngột này, phòng khách im phăng phắt.
Lồng ngực của Tào Quân Lượng phập phồng đập, khi đang định lên tiếng nói tiếp thì Dương Đông, người vẫn luôn trầm mặc nãy giờ, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Cậu nghe ai nói?" Giọng nói khàn khàn, buồn bã dễ dàng phát hiện.
"Tất cả mọi người đều nói như vậy, đây là sự thật, anh và Trần Kim Linh hẹn hò khi còn làm chung trong nhà máy, khi đó Dương Tịnh cũng thuê phòng ở Nam Châu, mọi người xung quanh không ai là không biết." Tào Quân Lượng nói.
Trần Kim Linh im lặng nãy giờ cũng bắt đầu lên tiếng: "Thế cậu có nghe được chuyện, tôi chỉ sinh một đứa chứ không phải là hai đứa con không?"
Tào Quân Lượng ngẩn ra, ánh mắt chầm chậm di chuyển nhìn Đang Đang đang nằm trong lòng Trần Kim Linh, sau đó quay sang nhìn Đinh Đinh đang đứng bên cạnh Trần Chính, bản thân hắn không hề nắm chắc chuyện này.
"Đang Đang là con gái của tôi." Trần Kim Linh nói.
Trần Kim Linh vừa dứt lời, cả căn phòng lặng im như tờ.
Dương Đông đột nhiên quay sang mở miệng nói: "Không phải, Đang Đang không phải." Tuy giọng nói rất nhỏ nhưng mọi người đều nghe rất rõ ràng.
Không phải, Đang Đang không phải là ý gì?
Khuôn mặt không biểu cảm của Trần Kim Linh cuối cùng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, cô nhìn thẳng vào Dương Đông, hỏi: "Anh nói cái gì?"
"Đang Đang không phải." Dương Đông ôm mặt, thống khổ đáp lời.
"Dương Đông, anh có ý gì? Rõ ràng lúc bác Phó giao con cho anh có nhìn thấy vết bớt trên đùi của con Dương Tịnh, đó không phải là Đinh Đinh sao? Chẳng lẽ không phải con gái tôi và Đinh Đinh lớn lên cùng nhau sao?" Trần Kim Linh lớn tiếng chất vấn.
Dương Đông bi thương lắc đầu.
Trần Kim Linh thấy Dương Đông lắc đầu, cả người liền bắt đầu lảo đảo, cô nhìn Đang Đang đang nằm trong lòng mình, rồi lại ngước lên nhìn Dương Đông, hỏi: "Vậy con bé là con ai?"
"Là..
con gái Tịnh Tịnh." Dương Đông khó khăn trả lời.
Con gái Dương Tịnh?
Dương Tịnh sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi thở một hơi.
Sắc mặt của Trần Chính cũng dịu đi.
Uông Lệ Mẫn như dại ra.
Tôn Đại Hồng thì chết lặng.
Tào Quân Lượng không biết tại sao lại thành ra thế này, bởi vì Dương Tịnh lâu lâu lại chuyển trọ một lần nên hắn đã phải chạy đi rất nhiều nơi để xác nhận, người ta đều nói chỉ nhìn thấy Dương Tịnh và Dương Đông mang theo hai đứa con, cũng điều tra ra Trần Kim Linh đem con giao cho Dương Đông nuôi dưỡng, nói Dương Đông lúc ấy chính xác là có hai đứa con, chẳng lẽ hắn sai rồi?
Trần Kim Linh không tin, trong lòng cô có linh cảm rất xấu, cô không dám tin chuyện này là sự thật, cơ thể như phát run, cô ngước mắt nhìn về phía Dương Đông, hỏi: "Thế con gái tôi đâu? Con gái tôi đang ở đâu?"
Câu cuối cùng của Trần Kim Linh gần như quát lên khiến Đang Đang bị dọa cho giật mình, khóc òa lên.
Dương Tịnh lập tức hoàn hồn.
Trần Chính ngay lập tức đi nhanh đến, ôm Đang Đang vào trong lòng mình.
Đinh Đinh giơ cánh tay nhỏ của mình lên, vỗ vỗ vào cẳng chân của Đang Đang, nói: "Em đừng khóc, đừng sợ, có anh trai ở đây."
Trần Chính vỗ vỗ lưng cho cô con gái nhỏ an ủi.
Đang Đang khóc một lúc thì ngừng, ngoan ngoãn dựa vào người Trần Chính.
"Anh gạt tôi đúng không? Bác Phó nói.."
"Lúc bác Phó đến, Đang Đang đang ngủ trong phòng, anh chỉ ôm Đinh Đinh ra, cho nên bác ấy chỉ nhìn thấy mỗi Đinh Đinh." Dương Đông cắt ngang lời nói của Trần Kim Linh.
"Chẳng phải con bé tên Đang Đang sao?" Trần Kim Linh vẫn không muốn bỏ cuộc.
Dương Đông cúi đầu nói: "Không phải, Đang Đang không còn nữa, Tịnh Tịnh đã đặt tên cho con gái của mình thành Đang Đang, để anh có thể coi con bé như con gái mình, để anh không phải đắm chìm trong nỗi đau mất con nữa."
Không còn nữa, Đang Đang không còn nữa?
Trần Kim Linh lặng người, một lúc lâu mới sực tỉnh, xông lên nắm chặt lấy cánh tay Dương Đông hỏi: "Ý anh là gì? Dương Đông, ý anh là gì?"
Dương Đông bị Trần Kim Linh nhào tới đấm đá loạn xạ, thống khổ mà nói: "Đang Đang bị bệnh, bệnh rất nặng, không thể cứu chữa được, cho nên mới.." Cổ họng Dương Đông đắng ngắt, không nhịn được nữa mà bật khóc như đứa trẻ.
Trần Kim Linh đờ đẫn cả người, đôi mắt như không còn tia sáng, đột nhiên té xỉu.
"Kim Linh!"
Uông Lệ Mẫn và Dương Đông đồng thời đỡ lấy.
Trần Chính vội vàng đưa Đang Đang cho Dương Tịnh ôm, chạy đến bế Trần Kim Linh đi vào trong phòng.
Dương Tịnh ngơ ngác chưa kịp hoàn hồn, cô bỗng nhiên nhớ đến giấc mơ kia, đó không phải mơ mà là sự thật, là những chuyện đã xảy ra trước kia, Trần Kim Linh và Dương Đông từng có với nhau một đứa con gái, Dương Đông đặt tên cho con bé là Đang Đang, nhưng không may sau đó Đang Đang chết non, nguyên chủ đã đặt tên cho con gái của mình là Đang Đang, có thể là để tưởng nhớ, cũng có thể là vì Dương Đông, tóm lại cái tên Đinh Đinh Đang Đang được nguyên chủ đặt là có nguyên do, có lẽ Đang Đang nhìn giống Trần Kim Linh cũng giống Đang Đang, nên Dương Đông mới cảm thấy gần gũi và gắn bó nhiều như vậy.
Còn Trần Kim Linh là bởi vì lúc bác Phó đưa Đang Đang cho Dương Đông có nhìn thấy Đinh Đinh, nhớ rõ vết bớt trên bắp đùi của Đinh Đinh, cũng lúc ấy từ Dương Đông biết được đây là con nguyên chủ,