Trần Chính im lặng một lúc, sau đó gật đầu.
"Từ chức khi nào?" Uông Lệ Mẫn hỏi.
"Mấy ngày trước."
"Tại sao lại từ chức?"
Uông Lệ Mẫn đợi một lúc nhưng Trần Chính không trả lời, anh biết dù bây giờ anh có trả lời thế nào thì bà ấy cũng sẽ không chấp nhận, bởi vì bố anh là một cảnh sát chức cao vọng trọng, việc anh cũng trở thành cảnh sát luôn là điều khiến Uông Lệ Mẫn kiêu ngạo, tự hào, bây giờ anh lại đột ngột quyết định từ chức nên lòng bà ấy sao có thể chấp nhận được khiếm khuyết này.
"Mẹ." Trần Chính gọi một tiếng.
Uông Lệ Mẫn không đáp lại.
Trần Chính cũng không nói chuyện nữa.
Uông Lệ Mẫn xoay người bắt đầu làm cơm sáng, Trần Chính cúi đầu tìm củi nhóm lửa, hai mẹ con cứ như vậy im lặng nấu cơm, không ai mở miệng nói thêm điều gì nữa.
Ngay sau khi cơm sáng đã chuẩn bị xong, Uông Lệ Mẫn cởi tạp dề rồi đi ra khỏi bếp, bà đến kéo tay Trần Kim Linh, người đang chơi ném túi cát với Đinh Đinh Đang Đang ở trong sân, nói: "Đi thôi, về nhà."
Trần Kim Linh lấy làm lạ nhìn về phía Uông Lệ Mẫn, sắc mặt Uông Lệ Mẫn vô cùng khó coi.
Trần Kim Linh lại quay đầu nhìn Trần Chính, vẻ mặt Trần Chính căng thẳng, cô ấy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mới vừa rồi vẫn còn vui vẻ không phải sao, sao bây giờ lại giống như cãi nhau vậy?
"Mẹ à." Trần Chính gọi.
Uông Lệ Mẫn nghiêm nghị nói: "Trần Chính, nếu cậu không làm cảnh sát nữa thì đừng bao giờ gọi tôi là mẹ, xem như tôi không có đứa con như cậu." Uông Lệ Mẫn chưa bao giờ nói nặng lời đến mức này với Trần Chính.
"Mẹ." Trần Kim Linh cũng lên tiếng.
"Đi, sau này con cũng đừng trông con giúp nó nữa, để xem nó chịu được đến bao giờ." Nói xong, Uông Lệ Mẫn dùng sức kéo Trần Kim Linh ra khỏi sân.
Đinh Đinh Đang Đang đứng ở trong sân nhìn Trần Chính.
Trần Chính cau mày, nhưng khi phát hiện Đinh Đinh Đang Đang đang nhìn mình thì nhanh chóng thay đổi sắc mặt, vươn tay sờ sờ gáy, sau đó nhẹ nhàng hỏi Đinh Đinh Đang Đang: "Đói bụng chưa? Chúng ta đi ăn cơm nhé?"
"Vâng ạ." Đang Đang đáp lời.
Đinh Đinh chạy về hướng nhà chính, nói: "Để con đi gọi mẹ dậy."
"Đi thôi." Trần Chính cười.
Đinh Đinh chạy một mạch vào phòng ngủ đánh thức Dương Tịnh dậy, sau đó kể cho Dương Tịnh nghe những chuyện đã xảy ra ở trong sân vừa rồi.
"Bà nội rất tức giận, chú, à không, bố cũng tức giận nữa." Đinh Đinh vẫn còn nhớ mấy ngày trước mẹ đã sửa cho cậu cách xưng hô, phải gọi Trần Chính là bố mới đúng, nhưng chỉ là hai mẹ con nói chuyện với nhau, chưa từng gọi như thế trước mặt Trần Chính.
"Hai người đều tức giận sao?" Dương Tịnh hỏi.
"Vì sao lại như thế?"
"Con cũng không biết.
Bà nội rất rất giận luôn, còn kéo cả cô Kim Linh đi rồi ạ." Đinh Đinh ghé nằm trên giường, vung vung tay kể lại.
Dương Tịnh thoáng trầm ngâm một chút, dường như đã đoán ra được nguyên nhân, Trần Chính và Uông Lệ Mẫn cãi nhau gắt như vậy hẳn là vì chuyện kia.
Đúng lúc này, Trần Chính mang cơm sáng đi tới, Đang Đang đi theo phía sau, tay nhỏ cầm theo cái muỗng, vô cùng tự nhiên nói: "Ăn cơm thôi, mẹ, anh trai, ăn cơm thôi."
Dương Tịnh vừa nhìn thấy Trần Chính thì những cảnh tượng nóng như lửa đêm qua cứ ào ào hiện lên trong đầu, khuôn mặt không kiểm soát được đỏ bừng lên.
Trần Chính nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn của Dương Tịnh đột nhiên đỏ bừng, trong lòng có chút động tình.
Cũng may từ trước đến nay anh là người giỏi kiềm chế.
"Không phải anh rất chú trọng sạch sẽ sao? Một lát nữa phòng sẽ toàn mùi thức ăn, như vậy không sao chứ?" Dương Tịnh hỏi.
"Không sao.." Trần Chính nhìn cô nói, thấy cô vẫn còn ngồi trong ổ chăn, đơn giản tìm một chiếc bàn nhỏ mang đến cạnh giường, để Đinh Đinh Đang Đang ngồi trong bếp ăn cơm trước, còn anh múc một chén cháo mang vào phòng cho Dương Tịnh ăn lót dạ.
Dương Tịnh nhận lấy chén cháo, ăn được một nửa thì đặt lên chiếc bàn nhỏ đầu giường, sau đó hỏi: "Anh và mẹ đã cãi nhau sao?"
"Cũng không phải là cãi nhau." Trần Chính nói.
"Vì chuyện anh từ chức?"
Trần Chính gật đầu.
"Mẹ giận lắm sao anh?"
"Bà ấy bảo rằng sau này sẽ không đến thăm Đinh Đinh Đang Đang nữa."
"Nghiêm trọng đến vậy?"
"Ừm."
"Vậy anh định sẽ thế nào?"
Trần Chính ngồi bên mép giường, nói: "Không sao, mẹ nhất thời không chấp nhận được cũng là chuyện bình thường, mọi người đều cho rằng nghề cảnh sát là một cái bát vàng, bố anh từ lúc sống cho tới lúc mất đi vẫn là một cảnh sát, cho nên việc anh quyết định từ bỏ công việc này khiến bà ấy khó mà chấp nhận, nhưng sau này bà ấy sẽ hiểu thôi."
"Đúng vậy, mặc dù không còn là cảnh sát nhưng chúng ta vẫn có thể vì nhân dân phục vụ, phải không?" Dương Tịnh lạc quan nói.
Trần Chính nắm lấy tay cô, đặt lên đôi tay trắng mịn một nụ hôn dịu dàng.
"Bố ơi, con muốn ăn thêm cháo." Lúc này, Đang Đang đứng trước cửa phòng ngủ, tay nhỏ cầm chén đợi Trần Chính lấy cháo.
Phản ứng đầu tiên của Dương Tịnh là Đang Đang ăn thật giỏi.
Phản ứng đầu tiên của Trần Chính là Đang Đang gọi anh là bố, anh sửng sốt hỏi: "Đang Đang, con vừa gọi chú là gì?"
"Bố ạ." Đang Đang nói.
Trần Chính không thể giải thích được ma lực của từ bố này, cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc đến khó tin, nói: "Đang Đang, gọi lại một lần nữa đi."
"Bố ơi."
"Lại đây nào."
Đang Đang một tay cầm muỗng, một tay cầm chén nhỏ đi về phía Trần Chính, Trần Chính từ giường đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt Đang Đang, ôm lấy cô bé nói: "Lại gần một chút, gọi lại một tiếng bố nghe."
"Bố ơi."
"Ơi." Trần Chính đáp lại, sau đó quay sang nhìn về phía Đinh Đinh đang đứng ở cửa.
"Đinh Đinh cũng gọi bố đi con." Dương Tịnh ngồi trên giường nói, Đinh Đinh rất nghe lời Dương Tịnh.
Đinh Đinh hơi ngẩn ra, hết nhìn Dương Tịnh lại nhìn Trần Chính, do dự trong chốc lát, sau đó mở miệng: "Bố."
Nội tâm cứng rắn của một người đàn ông trưởng thành như Trần Chính, vậy mà chỉ một tiếng bố thốt ra đã khiến cho lòng anh nhẹ nhàng tựa bông, vừa mềm mại vừa ấm áp từng đợt từng đợt lặng lẽ.
Trần Chính gật gật đầu, cảm xúc hỗn độn một hồi lâu: "Con cũng ăn hết cháo rồi sao?"
Đinh Đinh trả lời: "Dạ, con cũng muốn ăn thêm cháo, và ăn thêm cả bánh bao nữa."
"Được, bố đi lấy cháo cho các con."
Trần Chính dắt Đinh Đinh Đang Đang vào bếp ăn cơm.
Dương Tịnh nhìn bóng dáng của ba cha con, nhẹ nhàng tựa đầu vào gối dựng đầu giường, lòng xao xuyến bồi hồi khó tả, ánh mắt từ từ nhắm lại, một lần nữa chìm vào giấc mộng.
Mãi đến khi cô tỉnh dậy một lần nữa thì ngoài sân đã truyền đến tiếng cười đùa chạy nhảy của trẻ con trong sân nhỏ, một số nhà còn vang lên tiếng gọi con về ăn cơm, âm thanh xào nấu, khói bếp nghi ngút bốc lên thoang thoảng mùi thơm của thức ăn, khung cảnh thật yên bình.
Trong lòng Dương Tịnh cảm thấy thật êm ái, đồng thời cái bụng cô cũng réo lên vì đói.
Tinh thần vô cùng tốt mà thay quần áo, mặc dù nơi đó vẫn còn hơi đau nhưng không có gì đáng ngại, cô vào phòng tắm rửa, đánh răng, buộc mái tóc lên, sau đó đi ra ngoài sân.
Lúc nhìn vào phòng bếp thì thấy Trần Chính đang đeo tạp dề bận rộn nấu ăn, lại chuyển mắt nhìn ra ngoài cổng, thấy Đinh Đinh Đang đang cười đùa vui vẻ với bọn trẻ trong phố, cô xoay người đi vào nhà bếp, đúng lúc Trần Chính cũng xoay người lại, nhìn thấy Dương Tịnh liền hỏi: "Tỉnh rồi?"
"Vâng."
"Đã đói bụng chưa?"
"Em đói."
"Lại đây nếm thử món mì xào anh vừa làm này." Trần Chính gắp sợi mì, thổi thổi cho nguội, sao đó đưa lên cho Dương Tịnh nếm thử, Dương Tịnh thử một miếng, lập tức khen ngợi: "Ngon quá."
Ở thời đại này, việc uống rượu mừng hoàn toàn khác so với thế kỷ 21, ở thế kỷ 21, trên bàn tiệc đồ ăn thừa còn rất nhiều, nhưng ở đây trên bàn tiệc, mọi người đều tập trung ăn uống nên chẳng còn thừa lại bao nhiêu đồ ăn cả, vì thế khi tiệc tàn, Dương Tịnh và Trần Chính cũng chẳng ăn được mấy, chỉ còn vài đồ lặt vặt và xương, hôm qua Uông Lệ Mẫn đã mang cho những người mà nhà có nuôi lợn nuôi gà.
Thế nên, hôm nay Trần Chính lấy mấy rau