Editor: Lão Đường
"Hình như đã lâu chưa thấy đến." Dương Tịnh lặp lại một lần nữa.
Uông Lệ Mẫn sững sờ khi nghe xong lời cô nói, nhìn Dương Tịnh một cách cẩn thận, sau đó hỏi: "Dương Tịnh, có phải là có rồi không?"
"Có cái gì ạ?"
"Có thai."
"Có thai?" Dương Tịnh cũng giật mình, sao nhanh vậy được.
"Đúng vậy, đây là những dấu hiệu khi mang thai." Uông Lệ Mẫn vui mừng khôn xiết, nhanh chóng đặt cái nồi nhỏ lên trên cái thớt ở trong bếp, nói: "Mau, đi, đi thôi, bây giờ chúng ta đến bệnh viện kiểm tra thử, mẹ đi với con."
Dương Tịnh còn chưa kịp hồi thần thì đã bị Uông Lệ Mẫn định kéo đến bệnh viện kiểm tra.
"Mẹ, mẹ đi đâu vậy?" Lúc này Đinh Đinh mới mở miệng hỏi.
Uông Lệ Mẫn đột nhiên bừng tỉnh, nhớ tới mình vẫn còn cháu trai cháu gái đứng bên cạnh, vội vàng nói: "Dương Tịnh, con ở đây chờ mẹ, giờ mẹ đi gọi Kim Linh tới trông hai đứa nhỏ rồi con với mẹ đến bệnh viện khám."
Dương Tịnh gật gật đầu.
Uông Lệ Mẫn vừa rời đi, Đinh Đinh đến trước mặt Dương Tịnh, giữ chặt góc áo cô, ngẩng cái đầu nhỏ lên hỏi: "Mẹ, mẹ bị làm sao vậy ạ?"
Dương Tịnh cúi đầu nhìn Đinh Đinh, trả lời: "Có vẻ như mẹ mang thai rồi."
"Mang thai là cái gì ạ?"
"Chính là trong bụng có em bé."
Đinh Đinh nhìn cái bụng phẳng lì của Dương Tịnh hỏi: "Ở đâu ạ?"
"Em bé còn rất rất nhỏ, từ từ em bé sẽ lớn lên."
"Àa." Đinh Đinh cái hiểu cái không gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn Dương Tịnh, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ, mẹ có em bé trong bụng rồi, vậy vậy mẹ có còn thương Đinh Đinh nữa không?"
Dương Tịnh bất ngờ, cô quên mất Đinh Đinh là một cậu bé nội tâm nhạy cảm, cô ngồi xổm xuống, vuốt ve khuôn mặt nhỏ, nói: "Thương chứ, mẹ thương Đinh Đinh nhất, con yêu của mẹ ăn ngày ba bữa lâu như vậy rồi mà."
Đinh Đinh cười tít mắt, mi mắt cong cong thật giống như ánh dương ấm áp, cậu nhóc ôm cổ Dương Tịnh, ngọt ngào nói: "Mẹ, con cũng thương mẹ nhiều lắm."
"Con trai bé bỏng của mẹ, hãy nhớ rằng mẹ yêu con rất nhiều."
"Dạ."
"Nhanh lên, nhanh lên." Giọng Uông Lệ Mẫn đã xuất hiện ở ngoài sân.
Dương Tịnh buông Đinh Đinh ra, đi ra ngoài sân thì thấy Uông Lệ Mẫn vội vàng kéo Trần Kim Linh chạy tới, Trần Kim Linh thở hổn hển: "Mẹ à, mẹ đi từ từ thôi, từ từ thôi."
"Con đi mau lên coi." Uông Lệ Mẫn thúc giục.
Uông Lệ Mẫn và Trần Kim Linh cuối cùng cũng đến chỗ của Dương Tịnh, Trần Kim Linh quan sát Dương Tịnh từ trên xuống dưới, sau đó nói: "Chị dâu, chị đi với mẹ em đến bệnh viện kiểm tra đi, để em trông bọn nhỏ cho."
"Được, cảm ơn em." Dương Tịnh gật đầu, cúi người dặn dò Đinh Đinh Đang Đang vài câu, lấy một vài món đồ, sau đó cùng Uông Lệ Mẫn đi đến bệnh viện, khi đến bệnh viện thì mượn điện thoại gọi điện cho kế toán Trương xin phép nghỉ nửa ngày.
Đến khi Uông Lệ Mẫn và Dương Tịnh từ bệnh viện trở về, đã thấy Trần Chính ngồi ở nhà.
Vừa nhìn thấy Dương Tịnh, Trần Chính đã vội vã chạy ra đón, hỏi: "Thế nào rồi em?"
Dương Tịnh hỏi: "Sao anh lại về giờ này?"
"Kim Linh gọi điện thoại cho anh."
"Ở siêu thị có bận lắm không?"
"Anh vừa thuê được hai người, không sao đâu." Trần Chính nhìn chằm chằm vào bụng Dương Tịnh, sau đó hỏi: "Tình huống thế nào? Có phải là có.."
"Có." Uông Lệ Mẫn nói.
"Thật sao?" Trần Chính mừng rỡ hỏi lại.
"Thật ạ." Dương Tịnh gật đầu.
"Tốt quá rồi." Trần Chính đỡ Dương Tịnh đi vào trong nhà.
Dương Tịnh hỏi: "Đinh Đinh Đang Đang đâu rồi anh?"
Trần Kim Linh trả lời: "Lúc nãy ngồi gặm giò heo rồi ăn mì sợi, chạy nhảy trong sân một lúc, mệt quá nên đi ngủ, bây giờ vẫn chưa thức dậy."
Dương Tịnh nghe xong thì gật đầu.
Trần Kim Linh dò hỏi Uông Lệ Mẫn, sau khi xác nhận đã có thai thì cả gia đình rất vui mừng, nhưng đột nhiên Trần Kim Linh nghĩ đến vấn đề hiện thực ngay lúc này: "Chị dâu có thể sinh con lần thứ hai không? Bây giờ chính phủ đang gắt gao thực hiện chính sách kế hoạch hóa gia đình."
Uông Lệ Mẫn và Trần Chính đồng thời sững người.
Dương Tịnh bỗng chợt nhớ ra, thời đại bây giờ vẫn đang thực hiện chính sách kế hoạch hóa gia đình, mỗi ngày chở Đinh Đinh Đang Đang đi học, cô đều nhìn thấy những dòng chữ lớn màu trắng được viết trên tường của một số nhà dân, tất cả đều là những câu khẩu hiệu nhằm kiểm soát sinh sản:
Nào là thực hiện kế hoạch hóa gia đình tốt, chính phủ sẽ đứng ra hỗ trợ người già.
Rồi là phổ cập con thứ nhất, khống chế con thứ hai, loại bỏ con thứ ba.
Còn có nào là giấy khai sinh, sinh con khi được cho phép.
* * *
Những quy định của chính phủ về kế hoạch hóa gia đình, dường như muốn răn đe rằng mỗi cặp vợ chồng chỉ được sinh một con..
Vợ chồng tái hôn, bất luận là nhà trai hay nhà gái nếu đã có con riêng thì không cần sinh nữa.
Cho nên có thể nói, xuất phát từ bất kỳ nguyên nhân gì, dường như đứa trẻ trong bụng Dương Tịnh không nên được sinh ra.
Dương Tịnh vẫn nhớ rõ bà ngoại cô từng nói, thập niên những năm 80-90, cặp vợ chồng công nhân viên chức sinh con lần hai sẽ phải chịu phạt, nhẹ thì giáng chức hạ lương, không được thăng chức trong vòng mười mấy năm.
Nặng thì phải chịu cảnh cáo, ghi tội hoặc cách chức, bị buộc thôi việc.
Trong nhà một mảnh yên tĩnh.
"Cũng may anh trai không còn làm cảnh sát nữa." Trần Kim Linh đột nhiên mở miệng, nói: "Nếu bây giờ anh ấy vẫn làm cảnh sát, đứa bé này chắc chắn không thể giữ được." Trần Kim Linh nói xong thì quay đầu nhìn về phía Uông Lệ Mẫn, cô ấy vẫn luôn muốn làm dịu đi mối quan hệ của Trần Chính và Uông Lệ Mẫn.
Uông Lệ Mẫn im lặng không nói gì, bà biết rõ, nếu bây giờ Trần Chính vẫn còn là cảnh sát, bên trên nhất định cưỡng chế Trần Chính nghiêm khắc tuân thủ chính sách kế hoạch hóa gia đình của chính phủ.
Trần Chính thở phào một hơi nhẹ nhõm, nắm lấy tay Dương Tịnh nói: "Không sao cả."
Dương Tịnh hỏi lại Trần Chính: "Có thể sinh sao anh?"
"Có thể, anh giải quyết được."
"Có thể sinh, chắc chắn sinh được." Lúc này, Uông Lệ Mẫn dường như đã nghĩ thông, gấp gáp mở miệng nói: "Mẹ nói cho các con biết, chính sách kế hoạch hóa gia đình đã thay đổi từ những năm 80.
Ban đầu chỉ được phép sinh một con, nếu thai đầu gặp vấn đề thì có thể sinh con lần thứ hai và sau đó không được phép sinh đứa thứ hai.
Trước đây, mẹ có nghe nói rằng có thể sinh con thứ hai sau khi tái hôn.." Uông Lệ Mẫn nói rất nhiều, sau đó chốt lại một câu: "Đừng sợ, chúng ta nộp phạt là được chứ gì, đứa bé này chắc chắn phải sinh ra, không chừng đứa bé sau này lại trở thành trụ cột của đất nước, vì quốc gia mà cống hiến, quốc gia không cho sinh thì quốc gia chịu thiệt, thế thôi."
Trần Chính: "..."
Dương Tịnh: "..."
Trần Kim Linh: "..."
Dương Tịnh quay đầu nhìn Trần Chính.
Trần Chính an ủi nói: "Không sao cả, anh sẽ hỏi nhân viên công tác xem chuyện này giải quyết thế nào, đừng lo lắng, giữ gìn sức khỏe thật tốt, biết chưa!"
"Em biết rồi." Dương Tịnh gật đầu.
Uông Lệ Mẫn và Trần Kim Linh đều nhất trí sinh đứa bé ra, thứ nhất đây chính là con đầu lòng của Trần Chính và Dương Tịnh, thứ hai, gia đình nhà họ Trần có đủ khả năng tài chính để nuôi Đinh Đinh Đang Đang và một đứa bé nữa.
Tuy nhiên, rào cản lớn nhất ở đây chính là chính sách kế hoạch hóa gia đình của chính phủ, đây là vấn đề khó giải quyết nhất.
Nhà họ Trần trước nay luôn tuân thủ pháp luật.
Vì vậy, đề phòng vạn nhất, Trần Chính tạm gác chuyện của siêu thị vài ngày, mỗi ngày đều đạp xe đến đồn cảnh sát và văn phòng kế hoạch hóa gia đình để giải quyết chuyện.
Uông Lệ Mẫn muốn đưa ba mẹ con Dương Tịnh đến sống cùng bà nhưng toàn bộ phòng đều đã cho người khác thuê, trong nhà chỉ còn lại một phòng là của Trần Kim Linh, phòng ở không đủ, vì thế Uông Lệ Mẫn định cho một số khách trọ dừng thuê nhưng Dương Tịnh kịp thời ngăn cản, nói rằng như vậy chẳng khác nào đuổi người ta đi, điều này thật sự không tốt chút nào, hơn nữa phải sống chung với mẹ chồng khiến cô có chút không tự nhiên, cho nên Dương Tịnh kiên quyết muốn ở phố Bắc.
Uông Lệ Mẫn thì cố gắng khuyên nhủ Dương Tịnh đến sống cùng mình.
Cuối cùng, mẹ chồng nàng dâu mỗi người nhường một bước, Dương Tịnh có thể không cần sống ở nhà họ Trần ở phố Tây, nhưng nhất định phải đến ăn cơm trưa và cơm tối cùng bà, tuy nhiên đoạn đường từ phố Bắc đến phố Tây và quay lại thì Dương Tịnh phải đi bộ rất nhiều, coi như là tản bộ sau bữa cơm, tốt cho cô và đứa bé trong bụng.
Dương Tịnh đương nhiên đồng ý.
Dương Tịnh bên này vừa đồng ý xong thì tình hình bên