Câu chuyện mà chúng ta sẽ đọc tiếp sau đây là một câu chuyện xảy ra tại Vương triều Đại Hòa.
Một trong số nhân vật chính trong câu chuyện chính là Ôn Ngọc Công chúa, Tiểu công chúa có vẻ ngoài tầm thường nhất Hoàng gia.
Nghe nói trẻ con trong cung thường rất khó nuôi.
Ôn ngọc Công chúa chỉ có một hoàng huynh, vốn là có tận sáu hoàng huynh, bất quá đều đã chết.
Nguyên lai là bị đương nhiệm Hoàng đế Tư Đồ Kỳ tức vị hoàng huynh còn lại ra tay giết chết.
Từng đao đều do Hoàng đế tận hết sức mình đâm xuống, lại còn tự mình kiểm tra hơi thở, sau đó mới tuyên chỉ chôn cất vào lăng tẩm Hoàng gia.
Minh chứng rõ ràng cho câu: Quân vương nan hữu tình.
Giữa cuộc chiến tranh quyền đoạt vị, việc cốt nhục tương tàn, lục thân bất nhận hiển nhiên không tránh khỏi.
Nói đến bảy vị tỷ tỷ của Ôn Ngọc.
Bệnh chết hai người, hòa thân với ngoại tộc ba người, còn lại hai người cũng bị tiên Hoàng xem như công cụ chính trị đem gả cho các quan viên.
Trên phố đồn đại, Ôn Ngọc Công chúa của Đại Hòa ham ăn, ham ngủ, lại ham chơi.
Cầm kỳ thư họa, đều không biết.
Ngày ngày đều ở hoa viên hóng gió thả diều, trêu trêu con mèo, đùa đùa con chó, không ngày nào mà Tuyền An Cung không ầm ĩ tựa vườn bách thú hoàng gia.
Trên phố lại đồn đại, Ôn Ngọc Công chúa của Đại Hòa kỳ thực xấu đến không sao tả được, còn có bệnh lạ, trên người mưng mủ lở loét không cách nào gần gũi người khác.
Cho nên đã hai mươi tuổi vẫn chưa có người cầu hôn, Hoàng đế cũng không có ý định đem vị công chúa cuối cùng đi hòa thân hoặc làm công cụ chính trị.
Có điều lời đồn đại này vào một ngày nọ tự nhiên tiêu tan.
Bởi vì ngày ấy, Ôn Ngọc Công chúa mặt mày rạng rỡ xuất giá theo chồng.
Năm 222 triều Đại Hòa.
Úy Hòa năm thứ năm.
Trưởng tử Ngôn Vọng của Ngôn lão Đại tướng quân thắng trận trở về, chiến công lừng lẫy, được phong Nhất phẩm Tề Thiên Đại tướng quân.
Tướng quân khẩn xin Hoàng đế ban hôn, nguyện làm Phò mã cùng Bát công chúa Ôn Ngọc, tức muội muội nhỏ nhất của Hoàng đế, kết thân.
Hoàng đế chấp thuận.
Trong lúc nhất thời, kinh thành xôn xao, khắp chốn vui mừng.
Ôn Ngọc Công chúa còn ít ngày nữa là gả vào phủ Tướng quân.
Trở thành Tướng quân phu nhân.
Tiếp theo sau...!
Câu chuyện của chúng ta mới chính thức bắt đầu.
Đêm động phòng hoa chúc.
Đôi tân nhân uống qua rượu giao bôi, tân lang gỡ xuống khăn trùm đầu.
Công chúa không những không xấu xí, lại còn rất xinh đẹp, sau đó bắt đầu thoát y phục.
Công chúa cũng không có mưng mủ lở loét đầy người, da dẻ lại còn rất trắng mịn.
Chỉ là chờ đến khi Tề Thiên Đại tướng quân đem y phục của Công chúa lột sạch, mới phát hiện, Công chúa cư nhiên lại là nam nhân.
Ôn Ngọc thật bình tĩnh.
Thân thể trần truồng, ngước mắt nhìn Phò mã đang giả vờ trấn định từ trên xuống dưới đánh giá y, Ôn Ngọc trở mình xuống giường cầm lấy đĩa mứt táo, lại trở về tiếp tục nằm xuống.
Vừa ăn mứt táo, vừa nói: "Không cần đoán mò, bổn Công chúa chính là Ôn Ngọc.
Bất quá Tướng quân nếu như để lộ bí mật này, ta liền nói Ngôn gia các người là tòng phạm, giúp ta che giấu thân phận hai mươi năm, cũng chỉ vì tương lai mưu phản, muốn lập tân Đế."
Ngôn Vọng nghe xong nhíu nhíu mày, cũng thật bình tĩnh.
Tự mình cởi sạch y phục, để lộ bắp thịt săn chắc, lấy đi đĩa mứt táo trên tay công chúa, lãnh đạm nói: "Vậy thì tiếp tục."
"Tiếp tục cái gì?"
"Động phòng hoa chúc."
...!
Công chúa có chút không bình tĩnh: "Tướng quân ngươi là đánh trận đánh đến điên rồi? Ngươi tốt nhất nên đem bổn Công chúa hảo hảo nuôi dưỡng trong nhà, sau đó nhanh đi tìm những cái lão bà khác.
Như vậy chẳng những có thể củng cố địa vị của Ngôn gia các ngươi còn giúp ngươi tăng thêm tính phúc (hạnh phúc tính dục).
Chỉ cần cho ta một nơi có thể dưỡng mèo và chó, vậy ngươi muốn yêu muốn nạp thêm bao nhiêu thê thiếp đều được."
Ngôn Vọng xem như không nghe thấy, kiên nhẫn nói: "Trước tiên hãy cứ động phòng.
Sáng sớm mai công công trong cung sẽ tới kiểm tra hỉ đệm."
Ôn Ngọc có chút xoắn xuýt, nói: "Ngươi chưa từng thượng qua nam nhân đi, ta cũng chưa từng...Hà tất phải làm khó lẫn nhau, chúng ta nhất trí một đao vào tay liền có thể giải quyết vấn đề cần gì phải hao tâm tổn sức, ngươi không cảm thấy phiền phức sao?" Ôn Ngọc chợt khoác lên hỉ y, bước đến gần đống quà cưới nơi góc phòng lục lọi tìm kiếm.
Không bao lâu liền tìm thấy một thanh chủy thủ khảm ngọc thập phần tinh xảo.
Quay trở lại bên giường, Ôn Ngọc nghĩ nghĩ, mi tâm khẽ nhíu, đoạn hít một hơi thật sâu giơ tay trái lên muốn chém xuống một nhát.
Chỉ là chủy thủ còn chưa đụng tới tay đã bị Tướng quân đoạt mất, sau đó, sau đó máu tươi đỏ thẫm bắt đầu rỉ xuống...!
Tốc độ quá nhanh, nhìn thứ chất lỏng màu đỏ kia khiến Ôn Ngọc có chút kinh tâm.
Ngỡ đâu Phò mã là muốn giết y, hắn vừa rồi đã động thủ.
Chỉ là trên thân không có đau đớn, lại nhìn khuôn mặt Tướng quân cách y thật gần, người kia mi mục sáng sủa, thần sắc tự nhiên, giơ lên ngón tay bị thương, tại trên hỉ đệm vàng nhạt quẹt qua quẹt lại mấy lần.
Mà tốc độ thu hồi chủy thủ cũng phi thường nhanh, ánh bạc từ lưỡi dao sắc bén vừa xẹt ngang qua mắt Ôn Ngọc, thoáng cái biến mất không còn tăm hơi...!
"Công chúa ngủ đi." Ngôn Vọng mặt không cảm xúc, trấn định nằm xuống, đắp chăn.
Để lại một mình Ôn Ngọc ngồi thẫn thờ, dáng vẻ kiêu ngạo ban đầu cũng biến đâu mất.
Đêm tân hôn.
Hai nam nhân lỏa thể nằm trên giường, mỗi người một bên, nhìn như đang ngủ, kỳ thực trong lòng mỗi người đều đang có tính toán riêng.
Nửa đêm, Ngôn Vọng tỉnh giấc.
Ôn Ngọc Công chúa chính là gối đầu lên bụng hắn, lẩm bẩm nói mơ: "Tiểu Tây Bì, cái bụng của ngươi càng ngày càng có xúc cảm nga, ta sẽ dưỡng ngươi mập mạp một chút, sau đó liền để ngươi phụ trách làm ấm giường cho Ôn Ngọc ta..."
Tiểu Tây Bì thật ra là con chó lông vàng do Ôn Ngọc nuôi dưỡng.
.
Bạn có biết trang truyện [ TR UMtruyen.o r g ]
Phò mã nâng chủy thủ lên giữa không trung, tay run run.
Đêm tân hôn, cuối cùng trải qua bình an vô sự.
Công chú gả vào phủ Tướng quân, lại sống những ngày tháng tựa như khi còn ở trong cung.
Y ngụ tại Khiêm Nhuận Các, một cái địa phương đặc biệt vì Công chúa mà tân trang tu sửa.
Vẫn như cũ không cần người hầu hạ, vẫn như cũ ngày trước ngày sau liền đem cả cái sân biến thành vườn bách thú.
Ngôn Vọng ngày thường bận đến không thấy người đâu, ngược lại buổi tối đều rất đúng giờ đến phòng Ôn Ngọc, cùng Ôn Ngọc ngủ chung một giường.
Ôn Ngọc lúc bắt đầu cảm thấy chiếc giường hẹp đi một nửa thật không thoải mái, thế nhưng được vài ngày liền phát hiện kỳ thực cùng một vấn đề chỉ cần thay đổi góc độ mà nghĩ thì sẽ có thu hoạch khác.
Tỷ như phải cùng Tướng quân chia đôi giường ngủ thật rất đáng ghét.
Bất quá nếu đổi góc độ mà nghĩ, Ngôn Vọng tốt xấu cũng là một cái lò sưởi lớn, vừa êm lại vừa hảo dùng.
Thế là Ôn Ngọc phi thường hưởng thụ mỗi tối dùng đủ mọi loại tư thế lưu tại trên thân người kia.
Cứ tưởng Phò mã bị giày vò thảm hại như vậy tự nhiên sẽ rời đi, đem giường để lại cho một mình y.
Chỉ là Tướng quân ngủ ngon một cách lạ thường, mặc kệ y có làm sao lăn lộn hắn cũng không động đậy, kỳ thực so với hắn Tiểu Tây Bì dễ bảo hơn nhiều.
"Ngươi cưới Nhị nữ nhi của Chu Thái phó đi.
Sớm một chút sinh hạ hài tử, ta thích nhất tiểu cô nương, có thể trang điểm cho nó thật xinh đẹp." Ôn Ngọc gối đầu lên người Tướng quân, trở mình: "Tên ta đều đã nghĩ ra, gọi là Ngôn Tiểu Tam."
Tuy mỗi ngày trôi qua đều rất yên bình.
Nhưng suy cho cùng cả hai đều là người thông minh.
Ôn Ngọc thăm dò Ngôn Vọng, tận lực khuyên bảo tướng quân, nhanh chóng tìm thật nhiều hảo cô nương, sinh thật nhiều tiểu hài tử.
Ôn Ngọc yêu thích tiểu hài tử.
Y luôn cảm thấy Nhị tiểu thư Chu Hải Mi nhà Chu thái phó thật không tệ chút nào, mùa đông năm ngoái Nhị tiểu thư Chu gia tiến cung cùng thành viên hoàng thất thưởng tuyết, Ôn Ngọc công chúa vừa nhìn thấy liền thập phần yêu thích, người vừa đẹp da vừa trắng, tóc vừa dài lại vừa dày, dịu dàng trang nhã.
Ôn Ngọc cho rằng nếu là tiểu hài tử do nàng sinh ra chắc chắn tướng mạo sẽ rất xinh đẹp...!
"Đã không còn sớm, Công chúa vẫn là nên nghỉ ngơi." Ngôn Vọng làm như không nghe thấy.
Nhắm mắt lại tâm tĩnh như mặt nước.
"Ngôn Vọng, ngươi không đáp ứng, ngày mai ta sẽ đi gặp Hoàng huynh, nói với hắn ta không muốn tiếp tục giả làm nữ nhân." Ôn Ngọc giở giọng uy hiếp.
"Tên nghe không êm tai." Khóe miệng Tướng quân khẽ giật giật.
"Sao lại không êm tai! Lão Đại cùng Lão Nhị của ta cô đơn lắm, bọn họ luôn muốn có một hảo muội muội..."
Lão Đại và Lão Nhị thật ra là hai con chim sáo do Ôn Ngọc nuôi dưỡng...!
"Đi ngủ." Tướng quần ấn ấn đầu Ôn Ngọc.
Để y ngừng lộn xộn.
"Cưới Nhị tiểu thư Chu gia!"
"Ta sẽ không thú thêm thê thiếp."
"Ngươi là muốn khiến Ngôn gia đoạn hậu? Ngôn lão Tướng quân thật đáng thương..." Ôn Ngọc nổi dậy thương cảm, ngữ khí tràn đầy thất vọng: "Nhớ tới thuở nhỏ lão Tướng quân thường hay bế bồng ta, ta còn nghịch ngợm đem chòm râu của lão xem như bút lông mà chơi đùa.
Người tốt như vậy...Ngươi thật quá nhẫn tâm đi..." Ôn Ngọc ngáp dài một cái, cảm