Tư Đồ Kỳ cùng Úy Nhất ở tẩm điện của Hoàng đế dùng bữa tối.
Mà Thái tử cũng có mặt.
Bởi vì vật nhỏ kia vẫn một mực quấn lấy Úy Nhất không buông, Úy Nhất cũng không còn cách nào khác.
Hoàng đế sợ Thừa tướng mệt, mới ngỏ ý nói để trẫm đến bế, Thừa tướng liền có thể ăn ngon miệng một chút.
Kết quả, Thái tử vừa nghe nói phụ thân đến bế, muốn khóc lại không dám khóc, chỉ là nắm chặt lấy vạt áo của Úy Nhất, ra sức vùi mặt vào ngực y.
Úy Nhất vô nại nhìn Hoàng đế.
Không thể làm gì khác hơn là một tay bế Thái tử, một tay cầm đũa gắp thức ăn.
Đem sủi cảo hấp được chuẩn bị riêng cho y ăn hết hơn một nửa.
"Hoàng thượng, Thái tử ngày càng lớn cũng bắt đầu hiểu chuyện.
Phụ tử chi tình thật không thể xem thường." Úy Nhất ăn no rồi liền bắt đầu lải nhải.
"Thái tử thân với ngươi là được."
"Nhưng thần không phải phụ thân của Thái tử.
Thái tử đã không có mẫu thân thương yêu, không thể ngay cả phụ thân cũng không chút thương tiếc."
"Được rồi được rồi, hắn thân với ngươi cũng chính là thân với trẫm, có chỗ nào khác biệt.
Trẫm thường xuyên đến thăm hắn là được.
Ngươi uống thêm chén canh, dạo này thật giống như gầy đi không ít...Trương ma ma, đến bế thái tử về ngủ đi." Tư Đồ Kỳ rốt cục lên tiếng cho người đuổi thái tử về điện ngủ.
Trong lời nói mơ hồ nghe thấy có chút thiếu kiên nhẫn.
Cả một ngày, thời gian có thể cùng người trước mắt trò chuyện vốn đã không nhiều, bây giờ còn có thêm một hoàng mao tiểu nhi chen giữa, rõ phiền phức...!
Lúc này bên trong phủ Tướng quân, là một mảng rối ren.
Không ít quan viên nhận được tin tức, rất nhanh liền mang lễ vật đến chúc mừng.
Hoàng đế Tư Đồ Kỳ xưa nay lãnh tình, đối với Thái tử cũng không chút tình cảm, lại đột nhiên phong nữ nhi của Đại tướng quân làm Quận chúa.
Hết thảy quan lại trong triều nhận được tin tức đều có chút giật mình thảng thốt.
Quan viên phía dưới hiển nhiên không bỏ qua cơ hội bấu víu quan hệ.
Chờ cho đến khi Ngôn Vọng đuổi được hết đám người ồn ào kia, trở về phòng Ôn Ngọc, liền nhìn thấy Ôn Ngọc đang ôm lấy Ngôn Giác ngồi trong chậu gỗ lớn tắm rửa.
Ngôn Giác có vẻ không thích nước, từ đầu đến cuối đều một mực rướn người ra ngoài, tình cảnh thật giống khi Ôn Ngọc tắm cho ba viên đậu, một tay giữ lấy Ngôn Giác, tay còn lại hứng nước tưới lên người đứa nhỏ, chỉ là tay có hơi trơn, "Cành cạch..." hai tiếng đứa nhỏ đã trượt vào chậu nước.
Ngôn Vọng đứng bên cạnh bức bình phong, vừa nhìn thấy tình huống không đúng liền muốn tiến đến chụp lấy nhi tử trong chậu nước.
Vẫn là Ôn Ngọc nhanh tay lẹ mắt đem con vớt lên, chính mình cũng không mặc quần áo đã bước ra khỏi chậu gỗ, tìm khăn bông lau sạch nước trên mặt hài tử.
Bất chợt lại cùng Ngôn Vọng đối mặt, có chút xấu hổ đỏ mặt: "Ách, ta không nghĩ tới chỉ bất cẩn một chút lại..."
Ngôn Vọng nhìn hai khối thịt trắng toát trước mặt liền cảm thấy đầu óc có chút lâng lâng, nhanh tay lấy xuống quần áo Ôn Ngọc treo trên bình phong khoác lên người y.
Trước tiên phải che chắn người này thật tốt, như vậy hắn mới có thể chuyên tâm đến xem hài tử.
May mắn Ngôn Giác chỉ uống vào chút nước, mặt mũi tuy có hơi tèm nhem nhưng oa oa khóc rất có lực.
Ôn Ngọc tiện tay buộc lại thắt lưng để quần áo không rơi xuống, trước ngực lộ ra một khoảng lớn da thịt trắng nõn, bế Ngôn Giác vẫn còn lõa thể đang cau mày khóc to.
Ngôn Vọng nhìn cả hai người trên cổ đều đeo ngọc bội nhỏ giống nhau, thật khó có thể dời mắt.
Ngôn Giác khóc xong, uống sữa đến no nê liền thật ngoan ngoãn cùng Tiểu Vọng Vọng vùi trong nôi ngủ.
Ôn Ngọc lần nữa trở lại chậu gỗ dội sạch người.
Sau đó cùng Ngôn Vọng ăn tối, ngẫm lại cả ngày hôm nay trôi qua thật dài.
Thật giống như sáng sớm vừa mở mắt liền vì chuyện tiến cung mà bị giày vò.
Y đã lâu không có hóa trang tiến cung, hiện tại cầm bút vẽ trên tay bỗng có chút không quen, phải vẽ đến lần thứ hai mới thật hài lòng.
Lúc này tắm rửa xong đã không còn nhìn ra dáng dấp duyên dáng sang trọng ban sáng, sớm đã trở về là Ôn Ngọc mà Ngôn Vọng quen thuộc.
Hôm này Ôn Ngọc thật sự mệt mỏi.
Y xem qua hài tử đã an ổn nằm trong nôi, chính mình liền lên giường chuẩn bị ngủ.
Ngôn Vọng nhìn cái ổ ba con mèo dưới chân mình, lại nhìn Ôn Ngọc hơ khô tóc muốn đi ngủ.
Hắn cũng khép lại cuốn sách trên tay, lại ghé qua xem nhi tử, sau đó cũng theo lên giường.
Không quên buông xuống màn che.
"Ngươi nói xem hôm nay vì sao Hoàng huynh lại phong Tiểu Tam nhi làm Quận chúa?" Đệm thịt đến rồi a.
Ôn Ngọc không chút khách khí kéo qua cánh tay Ngôn Vọng, đem đầu mình gối lên, nghiêng nghiêng thân thể, tìm một tư thể thoải mái.
"Bên cạnh Thái tử cũng chỉ có Giác nhi là có tuổi tác xấp xỉ."
"Ta thế nào cũng có cảm giác Hoàng huynh chỉ là muốn làm vui lòng Thừa tướng.
Bằng không chính là hắn đối với lòng trung thành của ngươi có nghi ngờ." Ôn Ngọc giương mắt: "Thừa tướng rõ ràng rất yêu thích trẻ con.
Còn nữa, nếu như ta là Hoàng đế ta cũng sẽ không tin tưởng Ngôn Vọng ngươi lại có thể cam tâm cúi đầu xưng thần.
Lẽ nào chỉ thành thân cùng một Ôn Ngọc Công chúa liền có thể thay đổi tính tình, hiềm khích lúc trước đều có thể tiêu tan, ngoan ngoãn ở nhà ôm lão bà nuôi hài tử sống cuộc sống đơn giản qua ngày hay sao?"
Ngôn Vọng thế nhưng là nhắm mắt nằm.
Chóp mũi có thể ngửi được mùi hương dễ chịu trên người Ôn Ngọc.
Thần đối với Hoàng đế một mảnh trung tâm.
Công chúa nghĩ nhiều quá rồi."
"Thật nhàm chán, giả quá." Ôn Ngọc dùng tay vỗ vỗ lồng ngực hắn: "Cũng đã lâu như vậy, làm sao vẫn không có chút tiến bộ?"
"..." Ngôn Vọng giả vờ không nghe thấy.
"Hay là Hoàng đế muốn thấy ngươi vì được sủng mà kiêu, thả lỏng cảnh giác để lộ chân tướng.
Đúng rồi, những tên quan viên đến tặng lễ vật đều là có dây mơ rễ má cùng ngươi đi.
Ngươi yên ổn làm Tề Thiên Đại tướng quân của ngươi là tốt rồi, những chuyện hao tổn đầu óc đã có Thừa tướng ở đó cân nhắc.
Có hiểu không?" Ôn Ngọc dặn dò một hồi, y biết Ngôn Vọng cũng không phải người không biết nghĩ, bất quá trong lòng dù sao vẫn cảm thấy nên nhắc nhở thành lời.
Hiện tại ngày tháng trôi qua thật thoải mái, y không mong muốn Tướng quân xảy ra chuyện.
Chỉ hy vọng những ngày tháng này có thể chậm rãi trôi qua, y có thể mạnh khỏe sống đến ngày Tiểu Tam nhi trưởng thành.
Có đôi khi con người chính là như vậy, cho ngươi một viên kẹo ngươi liền mong muốn sẽ có một giỏ kẹo, có một giỏ rồi liền mong muốn mỗi ngày đều có.
Lúc này Ôn Ngọc chính là như vậy.
Y thu dưỡng Tiểu Vọng Vọng, bây giờ lại có Tiểu Tam nhi, chưa kể đến đệm thịt người kế bên này nữa, một nhà ấm áp...!
Thật sự rất thỏa mãn.
Đều là y suốt hai mươi năm trong Hoàng cung cũng chưa từng có hy vọng xa vời.
Giờ phút này, y chính là có hết thảy rồi...!
Ôn Ngọc mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Y biết Ngôn Vọng là đang hôn mình.
Hôn hôn một lúc y liền tỉnh rồi, chẳng qua không có mở mắt.
Nghĩ tới dạo gần đây Ngôn Vọng thường xuyên hôn trộm y, đến tột cùng là muốn gì, y thật không biết.
Có phải trong lòng Tướng quân là có y không...Y cũng không rõ...!
Hơi thở Ngôn Vọng có chút trầm thấp, toàn bộ hơi nóng đều phun tại trên mặt Ôn Ngọc.
Ôn Ngọc mỗi lần bị hôn đều sẽ không hô hấp, khổ sở nhịn thở, chỉ có thể động động, vờ như đã ngủ say hướng nơi khác mà vùi đầu.
Sau đó Ngôn Vọng sẽ không hôn y nữa, chỉ ở trên bầu mắt y nhẹ nhàng thả hôn một lúc, xong xuôi liền ôm Ôn Ngọc vào lòng, ngủ.
Ôm Ngọc lén lút hé mắt, nhíu nhíu mày.
Hiện tại y đã bị hôn thành quen, tim cũng không có đập loạn như trước.
Ôn Ngọc có thể nghe được rất rõ nhịp tim của Ngôn Vọng.
Thời điểm Ngôn Vọng hôn y tim đập nhanh như vậy, cùng thời điểm nói dối tần suất rõ ràng không giống.
Ngôn Vọng là thích y.
Hay là thăm dò y.
Vẫn là...Ách...Dù sao hôn thêm vài cái cũng không có khiến y chết được, đúng không?
Ôn Ngọc nghĩ ngợi một lúc, rất nhanh đã bị cơn buồn ngủ đánh bại, cọ cọ vạt áo của Ngôn Vọng, yên tâm chìm vào giấc ngủ sâu.
...!
Mà trong triều đình, số lượng đại thần đỏ mắt dòm ngó đến Ngôn Vọng quả thật ngày càng tăng lên.
Mà kẻ đầu tiên có động thái dĩ nhiên là Chu Thái phó Chu Quang Hải.
Chu Thái phó trước đây là lão sư của Thái tử cũng chính là huynh trưởng của Ôn Ngọc.
Việc học của thái Tử từ nhỏ đều do lão đảm nhiệm.
May mắn Chu Quang Hải nhìn người rất chuẩn.
Năm đó nhận ra được mưu đồ của Lục hoàng tử, lão liền bắt đầu quay lưng với Thái tử lén lút đầu hàng Tư Đồ Kỳ.
Bất quá Tư Đồ Kỳ vẫn đang trong công cuộc tranh đấu, thật tàn nhẫn đem đứa con trai độc nhất của Chu Thái phó, tức thư đồng Chu Phó của Thái tử năm đó, giết chết.
Chu Thái phó tự nhiên sẽ hận Tư Đồ Kỳ đến tận xương.
Đáng tiếc nỗi đau mất con không cách nào trả được.
Hiện tại lão vẫn được phong làm Thái phó của Thái tử, là lão sư của tiểu hài hai tuổi kia.
Thời điểm Tư Đồ Kỳ đăng cơ liền âm trầm cảnh cáo hắn.
Ý tứ chính là: hảo hảo làm việc cho ta, ngươi ngoan ngoãn ta được lợi cả gia đình người cũng sẽ an toàn.
Nếu trong lòng có ý nghĩ muốn vì nhi tử báo thù, lại để ta tóm được dù chỉ một chút, cũng sẽ khiến toàn gia ngươi chết không toàn thây.
Hoàng