"Chuyện này, khiến cho Ôn Ngọc lo lắng, là Hoàng huynh không đúng.
Chỉ là ngày hôm qua có người buộc tội Thái phó tham ô công khoản trùng tu thủy lợi.
Mà Thái phó lại nói Đại tướng quân cũng có liên quan.
Trẫm không thể bởi vì Đại tướng quân là Phò mã liền công khai làm như không nghe thấy gì, ngươi nói có phải hay không?"
"..." Nét mặt Ôn Ngọc có chút hoảng sợ, như thể là lần đầu nghe tin: "Chuyện này...Tướng quân cùng Ôn Ngọc sớm chiều ở chung, chỉ biết Tướng quân ở trong phủ đối Ôn Ngọc là một phu quân tốt, đối ái nữ là một phụ thân mẫu mực, thật không thể nào xảy ra chuyện như vậy."
"Ôn Ngọc, quốc sự cùng gia sự không giống nhau, Hoàng huynh đã phái người đi thăm dò.
Nếu Đại tướng quân thật sự vô tội, như vậy trẫm sẽ trả lại sự trong sạch cho hắn."
"Ôn Ngọc minh bạch." Ôn Ngọc như đang suy tính gì, liền bế Ngôn Giác đứng lên, hướng Thừa tướng hành lễ: "Úy Thừa tướng cùng Tướng quân đều là quan trong triều, Ôn Ngọc tin tưởng Thừa tướng nhất định hiểu rõ phẩm tính của Tướng quân.
Ôn Ngọc vô đức vô tài, chỉ hy vọng có thể cùng Hòa An Quận chúa an yên qua ngày.
Chuyện của Tướng quân, làm phiền Hoàng huynh cùng Đại nhân rồi."
Úy Nhất vừa nghe Ôn Ngọc nhắc tới Trường Nhạc, hiển nhiên nhớ tới ngày đó Hoàng đế ban hôn y liền bệnh không dậy nổi, là Ngôn Vọng đưa phương thuốc tới, còn đích thân giúp y đến Trường Nhạc giải quyết ổn thỏa sự việc.
Nợ hắn ân tình là một chuyện.
Mà hôm nay Ôn Ngọc đến, từng câu từng chữ đều là nói cho y nghe.
"Công chúa nghiêm trọng.
Úy mỗ tất nhiên hiểu rõ thái độ làm người của Tướng quân, chắc hẳn toàn bộ chuyện này có hiểu lầm.
Tướng quân chỉ là bị giam lỏng ở trong cung, hoàn toàn không có dụng hình, Công chúa không cần phải quá bận lòng."
Ôn Ngọc như trước hành lễ, cầm ngọc bội do thái giám trả lại đưa cho Úy Nhất, nhíu mày: "Làm phiền Thừa tướng cho người đem ngọc bội đưa tận tay cho Tướng quân có được hay không? Ôn Ngọc chỉ là sợ hắn không nhìn thấy ngọc bội, sẽ thật lo lắng muốn tìm."
"Nhất định đưa đến." Úy Nhất vừa thấy ba khối ngọc thạch kia, trong lòng liền dấy lên một cỗ ấm áp.
Tựa như mỗi lần nhìn thấy một nhà ba người của Đại tướng quân, y đều sẽ không khỏi cảm thấy thật ngưỡng mộ.
Người một nhà cái dạng đó, quả nhiên khiến y nổi lên khao khát muốn bảo hộ.
"Ôn Ngọc thay mặt Quận chúa tạ ơn Úy Thừa tướng."
Tư Đồ Kỳ từ đầu tới cuối vẫn luôn quan sát Ôn Ngọc Công chúa.
Nhìn trái rồi lại nhìn phải, tổng cảm thấy Công chúa vẫn như cũ không có gì đặc biệt.
Còn tưởng rằng sáng sớm liền có thể nhìn thấy Công chúa khóc lóc thảm thiết đến đòi người, hoặc là Công chúa đưa tới bằng chứng Ngôn Vọng tham ô mưu phản.
Lại để hắn nhìn thấy Công chúa vừa đến đã trực tiếp khai đao, đi nước cờ thân tình với Thừa tướng.
Mà từ sáng sớm, trên mặt Úy Nhất đã mang theo không biết bao nhiêu là biểu tình.
Cặp mắt xinh đẹp lóe lên tia sáng nhu hòa, khiến Tư Đồ Kỳ đặc biệt yêu thích.
Mấy năm nay, hai người vì ngôi vị Hoàng đế đã chém giết không ít.
Khiến Úy Nhất có được tươi cười như vậy thật không dễ.
Hơn nữa thoạt nhìn y có vẻ rất thích ngọc thạch Trường Nhạc.
Vậy là Tư Đồ Kỳ cũng không quan tâm Ôn Ngọc, trong lòng suy tính làm chút việc.
Ôn Ngọc cảm tạ qua, xong xuôi liền bế Quận chúa xuất cung.
Quản gia cùng hạ nhân đứng ở cửa cung chờ, chỉ thấy Công chúa và Quận chúa hai người đi ra, có điểm thất vọng.
Bất quá trông thần sắc Công chúa thật tự nhiên, tại trong cung cũng không dám hỏi nhiều.
Ôn Ngọc ngồi lên kiệu, vẫn không chút tươi cười.
Nhưng thật ra trong lòng nắm chắc mấy tầng, ít nhất y biết Úy Nhất sẽ không chỉ khoanh tay đứng nhìn.
Quả nhiên, ngày đó trong cung phái rất nhiều người đến lục soát phủ Tướng quân.
Lại không ai dám đến quấy rấy chỗ ở của Ôn Ngọc Công chúa, chỉ đơn giản thu thập hết đống hạ lễ ở khố phòng.
Đám người kia đi rồi, Ôn Ngọc đến khố phòng nhìn nhìn, lúc này tảng đá nặng trong lòng mới như được hạ xuống.
Tam nhi thức dậy rồi, Ôn Ngọc để hài tử cho bạch hồ ly trông coi.
Chính mình lên giường, rốt cục nhắm mắt.
...!
Chu Thái phó xưa nay vẫn luôn bòn rút từ các công trình thủy lợi, rất âm thầm cùng cẩn thận.
Lão càng không cho rằng bản thân đã để lộ sơ hở gì.
Lần đó hướng Hoàng đế ám chỉ muốn kết thân cùng Đại tướng quân, thế nhưng lại khiến chính mình bị để mắt tới, ngày thường đều không có việc gì, không nghĩ tới Hoàng đế đột nhiên cho người lật ra sổ sách cũ, xem xét muốn trị lão tội chết.
Vì để duy trì mạng sống, biện pháp duy nhất chính là lôi kéo Đại tướng quân.
Thiết nghĩ tốt xấu gì Hoàng đế cũng sẽ không nỡ để muội muội của hắn đau lòng.
Nếu lôi Ngôn Vọng cùng xuống nước, có lẽ lão còn có một đường sinh cơ.
Thật không ngờ Hoàng đế một điểm thể diện cũng không cần, trực tiếp đem Đại tướng quân giam lỏng.
Đường đường là Thái phó như lão cũng bị tước chức quan, giam vào đại lao chờ ngày xét xử.
Thời điểm Ngôn Giác được sắc phong Quận chúa, Chu Thái phó từng dâng tặng một số hạ lễ.
Chỉ là Ngôn Vọng cho đến hiện tại chưa có xem qua, mà Ôn Ngọc càng không để tâm tới, bên trong thế nhưng lại có một phong thư xúi giục Tướng quân mưu phản.
Hiển nhiên còn kèm theo một hộp đầy ngân phiếu.
Thái phó tặng qua nhiều ngày vẫn không thấy Ngôn Vọng đem lễ vật trả lại, liền nghĩ Ngôn Vọng đã ngầm chấp thuận.
Kì thực một nhà của Ngôn Vọng ngày ngày đều vây quanh Ngôn Giác, căn bản không ai phát hiện ra được mờ ám nằm giữa bức danh họa《 Nhật Nguyệt Tứ Thời Sơn Danh Đồ 》kia.
Ngày ấy, Ôn Ngọc tinh tế xem qua lễ vật Thái phó dâng tặng, chính là ước lượng sức nặng trên tay lại cẩn thận đặt xuống, hoàn hảo như thể chưa từng chạm tay vào.
Ngày ấy, Ôn Ngọc còn đem mấy phong thư nhà đầy mẫn cảm của Ngôn Vọng cùng hai đệ đệ đốt sạch.
Như vậy người trong cung phái tới cũng sẽ không tra ra được gì.
Mà hạ lễ của Thái phó bị thu thập, tra ra chân tướng, mới có thể trả lại trong sạch cho Ngôn Vọng.
Quả nhiên, sáng sớm của ba ngày sau đó, Ngôn Vọng trở về rồi.
Quản gia nhìn thấy Tướng quân hồi phủ không khỏi vui mừng.
Sai người nấu nước ấm để Tướng quân rửa sạch điềm chẳng lành.
Chỉ thấy Ngôn Vọng khoát tay áo hỏi quản gia, phu nhân cùng Quận chúa hai ngày qua thế nào.
Quản gia nghe Tướng quân vừa trở về liền quan tâm Công chúa, nước mắt chực trào: "Tướng quân, không có ngài ở đây, Công chúa cứ như người mất hồn, mấy ngày qua đều không có hảo hảo nghỉ ngơi, Quận chúa thì tốt lắm, sữa do nhũ mẫu đem đến mỗi ngày đều uống rất đầy đủ, ngược lại là Công chúa, ban đêm trong phòng cũng không có tắt đèn, tựa hồ thật lo lắng cho Tướng quân."
Ngôn Vọng gật đầu xem như đã hiểu, xoay người đi đến Khiêm Nhuận Các.
Trời cũng vừa mới sáng.
Nến trong phòng thế nhưng vẫn chưa tắt.
Ôn Ngọc vẫn như cũ ăn vận giản dị, ở tại bàn gỗ gối đầu lên tay ngủ.
Đặt ở bên cạnh là nôi của Ngôn Giác, còn có bạch hồ ly.
Hài tử hiện tại đã muốn lớn hơn bạch hồ ly rồi.
Một người một hồ nằm tại một chỗ, ngủ rất say.
Mái tóc dài của Ôn Ngọc xõa ở một bên, trên người khoác hờ áo choàng mỏng, hơn phân nửa đã muốn tuột xuống khỏi vai.
Ngôn Vọng nhìn thấy cảnh tượng này, tâm can như thiêu đốt, đốt đến hắn đau lòng.
"Ôn Ngọc..." Ngôn Vọng khẽ sờ đầu Ôn Ngọc.
Giúp y đem áo choàng kéo trở lại.
"...Về rồi sao?" Ôn Ngọc khẽ mở hai mắt.
Nhìn thấy đầu tiên là Ngôn Vọng, mới thật miễn cưỡng nở nụ cười.
Lại nằm sấp xuống muốn ngủ tiếp.
Vẫn là bị Ngôn Vọng ngăn cản, trực tiếp đưa tay bế cả người đứng lên, đi đến bên giường.
"Ngô ---" Ôn Ngọc bị phá hỏng giấc ngủ, tâm tình có chút không vui.
"Lên giường ngủ.
Nếu không sẽ cảm lạnh."
"Hoàng huynh vì cái gì nhanh như vậy đã cho ngươi trở về? Ta còn nghĩ sẽ có thêm chút thời gian thoải mái.
Hoàng huynh hẳn là có tai mắt ở phủ Tướng quân đi.
Ta phải bày ra bộ dáng mong chờ phu quân trở về, ta càng đáng thương, Thừa tướng cũng sẽ nói giúp thêm vài câu...Mà Hoàng huynh không có làm khó dễ gì ngươi chứ?"
Ôn Ngọc bị bế lên giường, cởi bỏ áo choàng, đắp lên chăn bông.
Có rất nhiều điều muốn hỏi người trước mặt.
"Sự tình là do Úy Nhất tự mình điều tra, ngày hôm qua thẩm vấn đến nửa đêm, Chu Quang Hải rốt cục chịu tội, cũng thừa nhận phong thư mưu phản lão đặt trong bức danh họa đưa đến phủ Tướng quân.
Ta chờ đến sáng, cửa cung vừa mở liền trở về." Ngôn Vọng đưa tay vén lọn tóc rơi trên mặt Công chúa.
Vuốt ve mặt người nọ.
"Ân...Vậy là tốt rồi.
Mấy phong thư nhà kia của ngươi ta đều đã giúp ngươi xử lý.
Chung quy vẫn cảm thấy ngươi nên để tâm chút đến ưu tư của hai đệ đệ ngươi, hiện tại ngươi là tâm phúc của Hoàng đế, có rất nhiều ánh mắt đang dòm ngó, không nên..." Ôn Ngọc vừa muốn bắt đầu lải nhải.
Rất nhanh đã bị Ngôn Vọng cắn lấy khuôn miệng không ngừng mở ra khép lại kia.
"Lần này cảm tạ Công chúa." Ngôn Vọng khép hờ mắt, buông ra đôi môi đỏ mọng.
"Cảm tạ ta làm gì, ngươi không làm chuyện sai quấy, tự nhiên cũng không sợ sự việc bại lộ.
Chỉ là lần này Hoàng huynh của ta muốn trừ khử Chu Quang Hải,