Pháo hoa đêm Trừ Tịch, không chỉ chiếu sáng mình phủ Thừa tướng, mà còn chiếu sáng khắp cả kinh thành.
Những đứa bé dân thường vừa đốt pháo xong cũng bị pháo hoa rợp trời kinh động, thật cao hứng chạy ra ngoài ngửa đầu nhìn xem.
Vốn dĩ pháo hoa hằng năm ở trong cung đã hiếm thấy, vậy mà Trừ Tịch năm nay dân chúng khắp nơi đều có thể chứng kiến cảnh tượng này...!
Mà phủ Tướng quân cách phủ Thừa tướng không xa, tự nhiên cũng nhìn thấy thật rõ ràng.
Tam nhi là lần đầu tiên nhìn thấy pháo hoa, ấy thế nhưng không chút sợ hãi, chỉ phấn khởi ngửa đầu nhìn trời.
Ngôn Vọng bế Tam nhi, từ miệng quản gia biết được pháo hoa là được phóng từ phủ Thừa tướng.
Ôn Ngọc nghe xong, lại vui vẻ cười: "Năm mới tình cảnh mới.
Trên triều xem ra lại có trò hay để xem rồi."
Ngôn Vọng không nói gì...!
Mấy ngày nay, Ngôn Vọng trở nên rất lạnh nhạt với Ôn Ngọc.
Từ sau khi Thám hoa Tề Võ đến phủ uống rượu, Ôn Ngọc liền nhận ra điều đó.
Ôn Ngọc hiểu rõ tâm tư Ngôn Vọng.
Hiện giờ Tề Võ thi đậu tam giáp, nhập siêu làm quan, Ngôn Vọng cũng không còn đơn thương độc mã như trước.
Vì thế ở trước mặt Ôn Ngọc cũng sẽ không cần phải tiếp tục diễn kịch nữa.
Ôn Ngọc biết rất rõ, nhưng dù sao ngày tháng ngọt ngào bên nhau đã lâu, thoáng cái biến mất, chung quy vẫn sẽ cảm thấy mất mát.
Những ngày qua năm, Ngôn Vọng ngoại trừ ở bên ngoài cùng bách quan hàn huyên chúc Tết, phần lớn đều ở trong thư phòng, đêm về chính là ở cạnh Ôn Ngọc.
Tam nhi càng ngày càng lanh lợi, Ngôn Vọng thật yêu thích hài tử, thường xuyên bế hài tử ra ngoài dạo chơi, cũng thường xuyên đỡ hài tử tập đi.
Tam nhi mỗi khi ở cùng Tướng quân đều khanh khách cười giòn, còn biết gọi: "Ngôn Vọng, Ngôn Vọng...".
Ôn Ngọc căn dặn lũ chim sáo chuyên tâm dạy cho Quận chúa, vậy nên hài tử rốt cục cũng có thể phát âm rõ ràng.
Thường ngày, Ôn Ngọc chính là tùy tiện cầm quyển sách gì đó tùy tiện xem để giết thời gian, xem đến xuất thần, nghĩ ngợi mông lung.
Đa số thời điểm đều là nghĩ, không biết Ngôn Vọng khi nào sẽ ra tay với mình?
Mỗi đêm Ngôn Vọng nằm bên cạnh Ôn Ngọc, kỳ thật ngủ không yên giấc, chẳng hiểu vì sao trái tim cứ đập loạn, tuy rằng nằm yên không bất động, nhưng vẫn khó đi vào giấc ngủ.
Ngôn Vọng không ngủ, Ôn Ngọc càng không thể ngủ.
Y đã lâu không đem người nọ xem như đệm thịt mà tựa, thật giống như kể từ sau cái đêm say rượu đó, cả hai liền tỉnh táo hơn nhiều, còn vô cùng ăn ý mỗi người tự ngủ ở một bên...!
Rất nhanh đã tới Tết Nguyên Tiêu, Ôn Ngọc bế Tam nhi ra sân viện ngắm hoa đăng.
Quản gia còn sai hạ nhân mua đủ các loại đèn lồng to nhỏ treo khắp mọi nơi, khiến cả phủ Tướng quân phá lệ sinh động rực rỡ.
Quản gia quả nhiên bỏ không ít tâm tư.
Thật ra Tam nhi nhỏ tuổi, cũng không biết thưởng thức hoa đăng, trái lại là Ôn Ngọc thập phần cao hứng cùng đám nha hoàn giải câu đố trên đèn lồng, Tam nhi nghe không hiểu, bất quá nhìn thấy cả một đám người cười nói vui vẻ, nhóc cũng liền cảm thấy thú vị.
Tam nhi chơi một hồi liền buồn ngủ, Ôn Ngọc bế nhóc trở về phòng.
Chờ đến khi Tam nhi ngủ dậy, nhìn thấy Ôn Ngọc đang đeo trên mặt một cái mặt nạ mèo thật đẹp.
Chỉ để lộ ra đôi mắt cùng miệng và cằm.
Trông rất lạ.
Ôn Ngọc vốn muốn dọa Tam nhi một chút, ai biết đứa nhỏ này lại chỉ nhìn chằm chằm y, như thể đang cân nhắc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ôn Ngọc lại từ trong hộp nhỏ bên người lấy ra một cái mặt nạ hồ ly đeo lên cho Tam nhi.
Tam nhi đầu nhỏ, cả mặt đều bị mặt nạ che khuất, còn đưa tay lên sờ vào hoa văn lộ ra trên mặt nạ.
Đoạn bò tới vịn lấy Ôn Ngọc, quả thật nhìn rất giống tiểu hồ ly.
Ôn Ngọc bế Tam nhi, khẽ vuốt ve chiếc mặt nạ đã mua vào dịp Tết Nguyên Tiêu hai năm trước.
Y bảo quản tốt lắm, nhưng ngày tháng qua đi màu sắc vẫn sẽ nhạt phai...Ôn Ngọc tháo xuống mặt nạ mèo, cẩn thận nhìn qua nơi khóe mắt vốn dĩ là màu vàng kim lấp lánh, cũng bắt đầu xuất hiện vài vết nứt...!
Nhớ tới ngày đó lần đầu tiên cùng Phò mã ra ngoài chơi, ở bên bờ sông ngắm hoa đăng, mua những mặt nạ này.
Hai người không mấy quen thuộc, chẳng qua chỉ là muốn thăm dò lẫn nhau...Lúc đó cả hai, suy cho cùng vẫn còn cười nói vui vẻ.
Một người giả vờ ngốc nghếch, một người lại giả vờ nuông chiều...Giả vờ đến thật sảng khoái, cũng thật ngọt ngào.
Thoáng cái đã qua hai năm.
Ngay cả Tam nhi cũng biết nói chuyện, biết vịn vào người khác bước đi.
Hiện giờ cả hai dường như thấu hiểu tâm tư đối phương, phòng bị ngày càng ít, nhưng cũng không có thẳng thắn cùng thân mật như trước...!
Cũng không biết tương lai có còn cơ hội cùng Ngôn Vọng trèo tường ra ngoài du ngoạn nữa hay không.
Khi đó thật tốt, Ôn Ngọc chỉ lo giả ngốc, Ngôn Vọng cũng chỉ vờ làm Phò mã sủng ái Công chúa, tất cả như là một giấc mơ...!
Ôn Ngọc run rẩy trong chốc lát, liền đem mặt nạ mèo, mặt nạ chó còn có mặt nạ hồ ly trên mặt Tam nhi, hết thảy xem như báu vật đem cất vào trong hộp, quay sang Tam nhi nói: "Tam nhi, tương lai, nếu Ôn Ngọc không còn, phải nhớ con lúc nhỏ là do một tay ta nuôi lớn.
Có biết không? Không được quên ta...Mới không uổng phí ta thương yêu con như vậy..."
"A nha nha....A nha nha..." Tam nhi còn chơi chưa đủ, đã bị Ôn Ngọc đoạt mặt nạ đi mất, tự nhiên sẽ đưa tay đòi lấy.
Ôn Ngọc vội đem hộp gỗ cất vào trong ngăn tủ.
Bế Tam nhi đi chỗ khác chơi, hài tử hay quên, nhìn thấy chỗ khác có thức ăn ngon cùng đồ chơi đẹp, làm sao còn nhớ tới những mặt nạ kia, lời Ôn Ngọc nói với nhóc, đại khái cũng là không nhớ được.
...!
Mười sáu tháng giêng.
Lâm triều trở lại.
Ngôn vọng sáng sớm đã rời khỏi.
Ôn Ngọc suốt đêm mơ thấy đủ loại chuyện kỳ quái, thức dậy có hơi muộn hơn so với thường ngày.
Tổng cảm thấy trong phòng yên tĩnh lạ thường.
Ôn Ngọc đau đầu, nhưng trong lòng không khỏi lo lắng bất an.
Y vén lên màn che, ngay cả áo ngoài cũng không có thời gian mặc đã vội đi xem Tam nhi.
...!
Trên giường nhỏ chỉ có chăn bông nằm lộn xộn, ngay cả bạch hồ ly cũng không thấy, làm sao thấy được bóng dáng của Tam nhi.
Để đề phòng Tam nhi bò loạn, Ngôn Vọng đã đặc biệt làm thêm lan can chắn ở xung quanh, nên cho dù Tam nhi có đem hồ ly đè bẹp cũng rất khó mà trèo ra ngoài.
Ba con mèo nhỏ đến giờ này vẫn còn đang trốn trong góc phòng ngủ say.
Ôn Ngọc cảm thấy có gì không thích hợp, liền đi đến vuốt đầu mèo nhỏ, phát hiện chúng nó thật uể oải, lại mở cửa ra xem, nhìn thấy hai con chó lông vàng cùng lũ sáo đều đặc biệt không có tinh thần.
Ôn Ngọc lên tiếng hỏi, chim sáo một câu cũng không đáp được...!
Ôn Ngọc sững sờ.
Y đóng cửa vào phòng, tự mình rót chén nước, vừa muốn uống lại sợ hãi bên trong có thứ gì đó không sạch sẽ.
Yên lặng ngồi một lúc, buộc chính mình bình tĩnh.
Phải, Tam nhi