Ngày ấy, Tề Võ và Ngôn Vọng uống qua mấy vò rượu vẫn không say.
Lúc nói đến chuyện quan trọng, Tề Võ nhìn thấy đại ca có vẻ lòng nhiều tâm sự, thần sắc cũng kém đi vài phần.
Sau khi hai người uống xong vò rượu cuối cùng, quản gia liền đưa Thám hoa đến khách phòng nghỉ ngơi, còn mang tới nước ấm cùng canh giải rượu, chỉ nói là do Ôn Ngọc Công chúa căn dặn chúng hạ nhân chuẩn bị cho Thám hoa.
Tề Võ uống xong chén canh giải rượu, ung dung thong thả đi ngâm nước ấm.
Cả người thoải mái tựa vào thành bồn tắm, nghĩ ngợi chuyện của đại ca.
Đại ca vẫn là đại ca của ngày nào, ngay cả Quận chúa cũng không phải do đại ca và Ôn Ngọc Công chúa sinh ra, càng khiến Tề Võ thêm tin tưởng vào quyết tâm báo thù của đại ca.
Bất quá hôm nay Ngôn Vọng nói ra rất nhiều lời thật lòng, mà Tề Võ hắn gặp qua Ôn Ngọc Công chúa hai lần, cũng là vô biện pháp nảy sinh thù hận với người này.
Ngôn Vọng nói Ôn Ngọc không thể sinh con, sự xuất hiện của Ngôn Giác chính là để che đậy tai mắt thiên hạ.
Nhưng mà loại tình cảm yêu thương của một người làm chồng làm cha đối với thê tử cùng hài tử, chính là Ngôn Vọng có muốn che đậy cỡ nào cũng không được.
Ban ngày Tiền Bân chẳng qua cũng chỉ hôn Công chúa một cái, đạ ca đã trừng to hai mắt, hắn đứng bên cạnh nhìn thấy rất rõ ràng...!
Quả nhiên, đại ca có nỗi khó xử của đại ca.
Còn có, bạch hồ ly kia ---
Tề Võ đột nhiên nghĩ tới cái gì, "Ào ---" một tiếng đứng lên, trần truồng đưa tay kéo khăn bông treo trên bình phong xuống lau khô người, mặc y phục chỉnh tề rồi lặng lẽ hướng về phía Khiêm Nhuận Các mà đi.
Ban đêm trong phủ Tướng quân thập phần yên ắng, Tề Võ tiến thẳng một đường đến trước cửa Khiêm Nhuận Các.
Hắn vốn muốn vào trong xem thử, nhưng hiện tại cổng lớn khóa chặt.
Tề Võ bèn nghĩ không bằng lẻn trèo vào, xem thử bạch hồ ly tên Tiểu Vọng Vọng kia cùng với bạch hồ ly đánh hắn ngày trước có phải là một hay không.
Vậy nên hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng.
Sau khi xem xét thấy xung quanh không có ai, Tề Võ liền nhún người bám tường trèo lên.
Bỗng một cơn gió thổi qua, "Bịch ---" Thám hoa của chúng ta bất thình lình ngã xuống bên ngoài Khiêm Nhuận Các.
Cứ tưởng bản thân còn chưa tỉnh rượu, hắn lấy lại tinh thần lần nữa trèo lên ---
"Bịch ---" Thế nhưng lần này còn tệ hơn lần trước, dùng mặt đáp đất.
Thám hoa vẫn nhất quyết không từ bỏ ý định, kết quả vẫn là ngã sõng soài.
Mà lúc này, hắn cũng không có tiếp tục lặp lại hành động vừa rồi.
Bởi vì hắn bất chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát, giống như có ai đó ở phía sau đang nhìn hắn chằm chằm.
Tề Võ xoay người ---
Một thân lông trắng như tuyết lập tức lấp đầy hai mắt.
Bạch hồ ly ngồi xổm cách hắn một khoảng không xa, ánh mắt ngập tràn khinh bỉ đối với dáng vẻ chật vật của hắn.
Gió lạnh lại thổi, Thám hoa không khỏi rùng mình.
Cảnh tượng này chẳng phải quá mức yêu dị rồi hay sao...!
Lúc này hạ nhân nghe thấy tiếng động cũng chạy tới, đập vào mắt là cảnh tượng Thám hoa và bạch hồ ly mặt đối mặt nhìn nhau, còn cho là Thám hoa uống say nửa đêm chạy đến Khiêm Nhuận Các làm loạn, mới vội đưa Thám hoa trở về khách phòng.
Lúc Tề Võ đi còn thuận tay bế luôn bạch hồ ly theo.
...!
Sau khi đuổi hết những người không liên can ra khỏi phòng, Tề Võ cùng bạch hồ ly tiếp tục một người một hồ nhìn nhau.
Bạch hồ ly bị hắn đặt trên bàn tròn, phần Tề Võ ngồi trước mặt nó, khoảng cách rất gần, chính là trừng mắt nhìn ---
"Lần trước là ngươi đánh ta, lần này lại là ngươi...Làm ta ngã thành đầu heo, có phải không?" Tề Võ đưa tay lên sờ mặt, vừa nãy hai cú ngã sau có chút nặng, da mặt đều trầy xước, vừa nóng lại vừa rát.
Bạch hồ ly nheo mắt, không để ý tới hắn.
"Nhất định là ngươi...." Tề Võ bắt lấy hai chân trước của bạch hồ ly kéo lại gần muốn nhìn mắt của nó.
Hẳn là con ngươi màu xanh lam...!
Bạch hồ ly đại khái là bị hắn nắm đến khó chịu, đột nhiên trừng to hai mắt.
Vốn ban đầu chỉ là một đôi mắt xanh nhàn nhạt, lại bất thình lình như thứ gì bộc phát khiến màu xanh càng lúc càng chói lòa, mà toàn thân hồ ly lúc này cũng phát sáng ---
Ngực trái của Tề Võ đập loạn ---
Không lệch đi đâu được, chính màu sắc này, chính cảm giác này, so với lần trước, giống nhau như đúc ---
Chờ cho ánh sáng màu bạc ở trước mắt phai dần, Tề Võ liền rõ ràng nhìn thấy trong tay hắn đang nắm hai cổ tay người trắng nõn, còn có tà áo lụa màu trắng lay động giữa không trung.
Hắn vẫn duy trì tư thế ban đầu, mà lúc này, ở trên bàn lại chính là nam tử áo trắng mắt xanh đã đánh hắn lần trước...!
"Quả nhiên là ngươi." Tề Võ thốt lên, trên tay càng dùng sức.
Hắn bị nam nhân trên thân phát ra quầng sáng trắng có chút yêu mị này thu hút, làm sao cũng không thể dời tầm mắt, trong đầu ngập tràn nghi vấn: "Ngươi là thần tiên hay yêu quái? Vì sao lại ở trong phủ Tướng quân?"
Hắn thế nhưng lại không để tâm, kỳ thật tư thế lúc này của hai người --- rất ám muội.
Người nọ phớt lờ hắn, cổ tay tùy tiện dùng sức liền nhấc Tề Võ lên khỏi ghế, ném xuống đất.
Chỉ là bạch hồ ly không ngờ tới, tên này bị ném ngã thế nhưng vẫn không chịu buông tay y ra, vậy nên cả y cũng bị hắn kéo theo.
Giờ thì hay rồi, cả hai đều nằm lăn ra đất.
May mắn Tề Võ rốt cục cũng không cần phải dùng mặt tiếp đất nữa, bởi vì lần này hắn dùng đầu...Cơn đau ỉnh ỏi rất nhanh truyền tới --- lại cảm thấy như có thứ gì đó thật mềm cũng thật ấm nhào vào lồng ngực.
Tề Võ bị đập đầu đến choáng váng, định thần hồi lâu nhìn lại, liền thấy đôi con ngươi màu xanh lam đang trừng hắn đầy tức tối ---
"Ngươi buông tay ra."
"Ngươi là ai?"
"Liên can gì tới ngươi?"
"Ta làm sao biết ngươi có gây tổn hại gì tới đại ca của ta không cơ chứ?"
"Chậc ---"
"Ách, ta làm ngươi đau sao?"
"Buông tay ra..."
"Ta buông rồi ngươi đừng đánh ta.
Lần trước ta tốt xấu gì cũng giúp Quận chúa..."
"Được...Ngươi buông tay..."
...!
"Chát ---", tiếng bạt tai giòn giã vang lên.
Tề Võ vừa nới lỏng hai tay, trên mặt hắn lập tức xuất hiện năm dấu ngón tay đỏ chót ---
"Hồ ly giảo hoạt này...Ai da." Tề Võ biết người nọ vừa rồi đã nương tay nên hắn mới không thấy quá đau như lần trước.
Mà bạch hồ ly cuối cùng thoát ra khỏi vòng tay của Tề Võ, vừa xoay người muốn rời đi đã bị hắn đuổi theo ngăn cản.
"Tướng quân và Công chúa có biết chuyện của ngươi không?" Tề Võ nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lam sáng ngời.
"Bọn họ không biết.
Nếu ngươi dám nói ra..." Hồ ly híp mắt cảnh cáo: "...Ta sẽ khiến ngươi từ đây đến cuối đời phải sống với một khuôn mặt luôn luôn sưng phù."
Không biết vì sao Tề Võ cảm thấy dáng vẻ tức giận của hồ ly rất đỗi thân quen, hơn nữa lại còn rất đáng yêu.
"Ồ? Vậy sao? Nhưng ta nói này, tiểu hồ tiên nhà ngươi ngoại trừ việc cho ta ăn tát ra, còn có thể làm gì khác không? Lần trước ta chỉ nói xấu Ôn Ngọc Công chúa và Quận chúa vài câu, ngươi liền đánh mặt ta sưng thành đầu heo.
Lần này ta trèo tường muốn tìm cho ra hung thủ đánh ta, ngươi lại tiếp tục khiến ta ngã đập mặt sưng thành đầu heo...Ta tốt xấu gì