Không lâu sau, a hoàn đi vào giúp bà mụ thay đệm giường cho Ôn Ngọc.
Lại hầu hạ Công chúa ngả lưng nghỉ ngơi, lúc này nhũ mẫu mới đưa tới sữa mẹ vừa được vắt đã dùng nước nóng hâm qua.
Xong xuôi Ngôn Vọng liền phất tay, ý bảo tất cả ra ngoài.
Trong phòng rốt cuộc chỉ còn lại ba người.
"Ngươi mau đi thay y phục." Bên ngoài trời không mưa, nhưng Ngôn Vọng hắn lại một thân ươn ướt ngồi lì ở đây từ nãy tới giờ.
Thân thể hắn tốt thật, như vậy cũng không có biểu hiện gì khác thường.
Ôn Ngọc đuổi người đi thay y phục, y nhìn mà cảm thấy ngứa mắt vô cùng.
Bất quá cổ họng hiện tại đau rát, thanh âm phát ra rất khó nghe.
Chờ Tướng quân giội qua nước giếng, thay một thân y phục khác đi vào, liền thấy Ôn Ngọc đang dùng ngón tay chấm từng chút sữa đút cho hài tử.
Tiểu bạch hồ không biết đã thức từ lúc nào cũng nhảy lên trên giường, mở to hai mắt nhìn từng động tác của Ôn Ngọc.
Ngôn Vọng đột nhiên nhớ, có một đêm không lâu về trước, Ôn Ngọc cũng là kiên trì đút từng chút từng chút sữa cho vật nhỏ ôm trong lồng ngực.
Chỉ là khi đó ôm tiểu bạch hồ, hiện tại lại đổi thành tiểu oa oa.
Cùng một loại dáng vẻ, cùng một loại biểu tình, đứng xa nhìn lại, nhìn đến trong lòng Tướng quân hóa mềm.
Vậy là phủ Tướng quân liền có thêm một Tiểu Ôn Ngọc Công chúa −−− Ngôn Giác.
Bất quá Ôn Ngọc thật không thích cái danh tự này, luôn miệng gọi nữ nhi "Ôn Tiểu Tam".
Ngôn Vọng không còn cách nào, đành phải xuôi theo.
Ngôn Vọng vốn muốn dùng đứa nhỏ này đem tính mạng Ôn Ngọc cùng Ngôn gia đan lại với nhau.
Cái chính là muốn Ôn Ngọc không cách nào có thể thiên vị Hoàng đế, mà phải hoàn toàn trung thành với Ngôn Vọng.
Ngôn Vọng biết Ôn Ngọc dễ mềm lòng, biết Ôn Ngọc sợ chết, cũng biết Ôn Ngọc rất muốn dưỡng hài tử, so với sinh mệnh của chính mình, y càng quan tâm sinh mệnh của hài tử kia hơn...!
Tướng quân tạm chuyển sang phòng bên ở một thời gian.
Những ngày tiếp theo đều do hạ nhân cho đám động vật của Ôn Ngọc ăn.
Hiện tại trong mắt Ôn Ngọc chỉ có mỗi nữ nhi, đôi lúc chính bản thân mình cũng lo không xong.
Có những ngày y chỉ vì mãi lo cho hài tử uống sữa cùng dỗ hài tử ngủ, mà bỏ mặc Tướng quân một mình nhìn bàn cơm.
Ôn Ngọc rất mực yêu thương hài tử, một khắc không nỡ rời tay.
Tới bữa cơm mới chịu đặt hài tử đang say ngủ lên giường, chỉ là sau đó vẫn chưa ăn được bao nhiêu đã kêu no, muốn nhanh đi bồng hài tử.
Cứ một lần rồi lại một lần như vậy liền bị Ngôn Vọng đè vai nhấn trở lại bàn cơm, để y ăn thêm một ít mới buông tay ra.
Có những đêm hài tử quấy khóc cũng là Ôn Ngọc bồng trên tay đi khắp phòng dỗ dành.
Hơn một tháng qua đi, viền mắt dưới của Ôn Ngọc liền hình thành hai quầng thâm đen sì, một thân mỡ tự dưỡng trước đây đều tiêu hao đến không còn.
Ngược lại vật nhỏ kia chính là ngày càng thêm phấn nộn, thời điểm không khóc nháo, cười lên đặc biệt khiến người ta yêu thích.
Nhưng mà Ngôn Vọng đối với hài tử này tựa hồ không mấy thiết tha.
Chỉ khi hài tử ở yên trên tay, Ôn Ngọc mới có tâm lực quan sát Phò mã của mình.
Người này a, phải nói như thế nào đây, thể chất thật sự rất tốt.
Người này mỗi buổi tối sẽ tới nhiều lần.
Nếu Ôn Ngọc cùng Tam nhi đã ngủ, hắn sẽ lẳng lặng đến nhìn hài tử.
Có một lần Ôn Ngọc tỉnh dậy lúc nửa đêm, liền thấy Ngôn Vọng ở nơi đó nhìn chằm chằm hài tử, chân mày khẽ nhíu nhíu, khóe miệng khẽ cong cong.
Nếu Ôn Ngọc cùng Tam nhi còn thức, Ngôn Vọng sẽ không lên tiếng ngồi yên một chỗ nhìn Ôn Ngọc dỗ hài tử ngủ, đợi đến khi cả hai đều say giấc hắn mới rời đi...!
Chưa tới tháng mười hai, khắp phủ Tướng quân đã đốt than sưởi ấm.
Trong phòng Ôn Ngọc ấm áp hơn nhiều, hài tử cũng không cần suốt ngày quấn tả lót dày đặc, quấn tấm vải nhỏ bên ngoài liền thoải mái rồi.
Kỳ thực Tiểu Tam nhi rất thích Ngôn Vọng.
Mỗi lần Ngôn Vọng đến, nó đều tròn xoe hai mắt ướt nước nhìn Tướng quân, có lúc sẽ háo hức động động tay chân, còn chảy cả nước miếng, cười thành tiếng.
Nếu thấy tướng quân không để mắt tới mình, nó sẽ giương miệng oa oa khóc lớn.
Điều này khiến Ôn Ngọc thập phần đau đầu.
Đêm đó, Tướng quân lại tới vào lúc nửa đêm.
Ôn Ngọc vừa mới dỗ Tam nhi ngủ xong, tiểu hài nhi quấn trong tấm vải mỏng thêu cánh hoa đào hồng nhạt, lộ ra cái đầu nhỏ tròn tròn rất đáng yêu.
Thấy người tới, Ôn Ngọc liền vươn mình ngồi dậy, hướng Ngôn Vọng nói thẳng: "Nếu yêu thích đứa nhỏ này, thì mau đến bế.
Tốt xấu gì nó cũng là nữ nhi của Tề Thiên Đại tướng quân ngươi cùng Ôn Ngọc Công chúa ta.
Ngươi không bế nó, chẳng lẽ là muốn ta đi tìm cho nó một phụ thân khác?"
Ngôn Vọng nhìn hài tử, ngồi xuống bên giường.
Nghe được thanh âm nổ lách tách của nến đỏ giữa đêm khuya.
"Nó thật nhỏ." Ngôn Vọng chỉ nhìn, cũng không có cử động khác.
"Lúc nó mới sinh ra là do ngươi ôm trở về, hiện tại sao lại chê nhỏ.
Tiểu Tam nhi thật yêu thích ngươi." Ôn Ngọc tiện tay vén mái tóc dài ra sau lưng, đưa tay bế Tiểu Tam nhi lên.
Muốn đưa cho Ngôn Vọng: "Thế nào? Tướng quân là sợ để lộ điểm yếu trước mặt ta? Ngôn Đại tướng quân, ngươi như thế nào Ôn Ngọc ta không cần biết.
Hiện tại đứa nhỏ này cốt cũng chỉ là công cụ ngươi dùng để kéo ta lên thuyền giặc thôi.
Ngươi đã muốn vậy thì ta thuận ý, tốt xấu gì cũng như châu chấu trên cùng một sợi dây thừng.
Bất quá đứa nhỏ này hoàn toàn vô tội, không phải chúng ta vẫn là nên diễn tiếp vở kịch toàn gia tương thân tương ái sao..." Ôn Ngọc là nhìn Ngôn Vọng cứ lưỡng lự đắn đo, nhìn mãi đến phát chán rồi.
"Công chúa nghĩ nhiều quá rồi." Ngôn Vọng vẫn chỉ không mặn không nhạt nói một câu như vậy.
"Ngươi có cảm thấy mệt hay không? Yêu thích hài tử thì cứ việc thể hiện, lẽ nào sợ ta có một ngày sẽ dùng hài tử để uy hiếp ngươi sao? Chỉ cầu Đại tướng quân sau khi giết chết ta rồi vẫn hãy cứ hảo hảo nuôi dưỡng hài tử là được...Mỗi một sinh mệnh trên đời, mặc kệ là có được bao nhiêu phúc phần, có được bao nhiêu che chở sau cùng cũng đều phải hứng chịu khổ sở.
Quả thật không mấy dễ dàng..." Ôn Ngọc vươn tay ra khẽ chạm lên mặt Ngôn Vọng.
Lại đem hài tử hướng về phía lồng ngực hắn.
Ngôn Vọng nhìn Ôn Ngọc, cảm nhận được trên thân người này cùng hài tử đều có cùng một mùi sữa thơm nồng đậm.
Người này mỗi một câu nói đều thấu hết tường tận suy nghĩ của hắn.
Ngôn Vọng liền bị chiếu tướng rồi.
Vậy nên, chỉ có thể đưa tay tiếp nhận hài tử...!
Ngôn Giác so với ngày vừa được sinh ra hồng hào hơn cũng nặng hơn rất nhiều.
Ngũ quan nhăn nhúm nay đều giãn ra, thật rõ nét, thật xinh đẹp.
Ngôn Vọng cẩn thẩn từng li từng tí, ánh mắt thập phần nghiêm túc, đúng là khóe miệng có chút giương lên.
"Tam nhi của chúng ta quả thật rất xinh đẹp..." Ôn Ngọc ngồi quỳ chân ở bên cạnh Tướng quân, nghiêng đầu nhìn tiểu gia hỏa đang say ngủ trong lồng ngực hắn, lông mi khẽ run run, miệng nhỏ cũng chóp chép...!
"Giác nhi là nam oa oa, là anh tuấn mới phải." Ngôn Vọng ngẩng đầu, phát hiện gương mặt Ôn Ngọc cách rất gần, để lộ cần cổ trắng nõn trước mắt hắn.
"Tam nhi của chúng ta lớn lên khẳng định sẽ là một mỹ nhân." Ôn Ngọc kiên định nói, coi những lời kia của Ngôn Vọng đều là nói nhảm, rất nhanh liền sửa lại.
Ngẩng đầu lên, vừa hay gương mặt Tướng quân nằm ngay trong tằm mắt.
Sau ót đột nhiên bị túm chặt, khuôn miệng lại bị người phía trước ngậm lấy.
...!
Nến đỏ vẫn còn cháy lách tách lách tách.
Ngôn Vọng một tay ôm Ngôn Giác, một tay nhẹ giữ lấy Ôn Ngọc.
Cảm thấy mọi ngóc ngách trong khuôn miệng y đều có vị sữa thơm.
Tựa hồ nếm bao nhiêu cũng không đủ.
Ôn Ngọc nín thở không dám cử động, chỉ cảm giác được khuôn miệng của chính mình bị cạy ra, có đầu lưỡi mềm mò vào, như muốn nếm hết hương vị của y.
Chờ đến khi bàn tay sau ót buông ra, y vẫn còn nhắm chặt hai mắt bất động.
Lại nghe thấy thanh âm của Ngôn Vọng: "Hít thở đi..."
Ôn Ngọc lúc này mới hít vào một hơi thật sâu.
Phát hiện trái tim mình không ngừng đập mạnh, tất cả huyết dịch trong người đều dâng lên đỉnh đầu.
...!
Lại ngẩng đầu, nhìn thấy Ngôn Vọng dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn y, đáy mắt chậm rãi ánh lên chút ôn nhu.
"Mấy ngày qua ngươi vất vả quá rồi.
Đi ngủ sớm một chút.
Buổi tối để ta trông Giác nhi."
Ngôn Vọng cởi giày nằm xuống giường, đem Ngôn Giác đặt ở giữa hắn cùng Ôn Ngọc.
Nghiêng người nhìn công chúa của hắn và nữ nhi của bọn họ.
Gương mặt Ôn Ngọc vẫn