Hạ Thanh chạy ra ngoài, túm cổ hệ thống đang nấp đằng sau cột đỏ, nói thẳng: "Ta muốn nghe kết cục của Lâu Quan Tuyết ngay bây giờ! Mau, mi mau nói cho ta!"
Hệ thống sáng bừng lên, hưng phấn nói: "Ký chủ đổi ý rồi hả?"
"Không." Hạ Thanh hằm hè, "Ta chỉ muốn biết tên ngông cuồng kia về sau sẽ có kết cục gì."
Hạ Thanh: "..."
Hai người ngồi xuống đất.
Ngọn lửa hệ thống lắc trái lắc phải, nó nghiêm túc suy nghĩ một lát, nói: "Ký chủ, cậu biết tại sao chúng ta cần tìm người thay thế Lâu Quan Tuyết không."
Hạ Thanh đáp không hề suy nghĩ: "Sợ hắn giết chết vai chính thụ của các người?"
Hệ thống chột dạ lắp bắp: "Hắn cũng, cũng không đáng sợ đến mức này đâu chứ."
Hệ thống lại nói: "Về sau Lâu Quan Tuyết nhất định phải yêu nhân vật chính, rồi chết vì moi tim cứu cậu ta.
Thế nhưng tính tình nguyên thân quỷ quyệt, biến số quá lớn, cho nên chúng ta muốn kéo một linh hồn tới thay hắn chạy theo cốt truyện."
Linh hồn bị kéo tới Hạ Thanh lạnh nhạt nói: "Ồ, may là ta không nhận lời mi."
Hệ thống càng chột dạ hơn: "Thật ra kịch bản sau này ổn lắm mà.
Đúng rồi, ta vẫn chưa nói xong thân phận Ôn Kiểu, ngoại trừ là hoàng tử nước Lương, cậu ta còn là một thuần giao."
Hạ Thanh sửng sốt: "Thuần giao?"
Hệ thống gật đầu: "Phải.
Thuần giao ở nơi này là báu vật vô giá, xinh đẹp yếu ớt, nước mắt thành châu, gia đình quyền quý đều chứng tỏ độ giàu sang của mình bằng cách nuôi dưỡng thuần giao.
Mẹ Ổn Kiểu chính là giao nhân tuyệt sắc mà quốc vương nước Lương đổi mười tòa thành mới lấy được.
Tuy nhiên con cháu của giao nhân và con người sẽ có dòng máu hỗn loạn, phần lớn là người, không biết vì sao Ôn Kiểu lại lấy được thân phận thuần giao."
"Hiện giờ cậu ta mười sáu, sẽ nhanh chóng hóa đuôi.
Trong truyện gốc, thuần giao còn có một thiết lập nữa là mang hương thơm kỳ lạ, ánh mắt có thể khơi dậy dục vọng nguyên thủy nhất của con người.
Lần đầu tiên phân hóa của cậu ta, chính là ngay trên giường Lâu Quan Tuyết, ngươi biết sau đó sẽ máu chó thế nào rồi đấy."
Hạ Thanh: "..."
Hệ thống: "Lâu Quan Tuyết thấy thú vị, giam giữ Ôn Kiểu, dùng đủ kiểu hành hạ.
Một ngày nọ, Đại tế tư của điện Chiêm Tinh tình cờ tìm thấy Ôn Kiểu đang bị kim ốc tàng kiều, yêu từ cái nhìn đầu tiên, bắt đầu âm thầm sắp xếp dẫn cậu ta rời cung.
Dĩ nhiên Lâu Quan Tuyết cũng không phải thú ăn chay, cản trở đủ đường, khiến cho Ôn Kiểu rơi xuống vách núi trong lúc luống cuống, cuối cùng được một đệ tử thế gia chốn kinh thành cứu sống, do ngoại hình Ôn Kiểu cực giống mẹ nên bị coi như thế thân mang về đùa giỡn."
Hạ Thanh: "...!Được rồi."
Hệ thống: "Máu chó là chủ đạo.
Thế nên vai trò của Lâu Quan Tuyết sau này chính là ghen ghét hắc hóa cầm tù, ngược thân Ôn Kiểu ngược tâm chính mình, rất đơn giản vậy thôi.
Theo diễn biến này đổi lấy cơ hội sống lại, ngươi không động lòng thật à?"
Hạ Thanh dựa vào cột trụ sừng sững, hơi buồn ngủ, nhắm mắt lại xong cũng nguôi ngoai đôi chút bực mình, lạnh nhạt nói: "Không động lòng."
Ngọn lửa hy vọng trong lòng hệ thống tắm ngóm, ỉu xìu nói: "Được rồi."
Ngọn lửa trên người nó trở nên nhạt nhòa đi dễ thấy.
"Vậy thì ký chủ, thời gian này ngươi tự chăm sóc mình trước, ta về không gian chủ thần nghỉ ngơi bổ sung năng lượng."
Hạ Thanh mệt mỏi muốn ngất: "Mi đi đi."
Không có lấy một lời luyến tiếc! Hệ thống tủi thân gần chết: "Ò."
Gió lộng ngoài thềm, tiếng chuông đồng vang lên lảnh lót.
Trăng lạnh như nước, ngọn lửa u lam dần dần tản đi, giống như một giấc mộng hoang đường.
Cô hồn dã quỷ Hạ Thanh, bắt đầu cuộc sống ở chung mà không quấy rầy lẫn nhau cùng Lâu Quan Tuyết.
Cung điện này mang tên lầu Trích Tinh, hàm ý tay không hái sao trời, lầu cao trăm thước, đứng bên trên có thể nhìn thấy toàn bộ hoàng thành.
Hiện tại là đầu tháng ba, khoảng thời gian này hàng năm, Lâu Quan Tuyết phải đợi nửa tháng trong lầu Trích Tinh, không được ra ngoài nửa bước.
Thái hậu sợ hắn cô đơn, thường xuyên nhét người.
Tuy nhiên trừ ả vũ nữ ban đầu, về sau Hạ Thanh không thấy Lâu Quan Tuyết giết người thêm nữa.
Cậu cũng dần nhận ra, Lâu Quan Tuyết không có đam mê lạm sát, thậm chí ưa thích sạch sẽ, cực kỳ chán ghét máu tươi.
Điện Trích Tinh luôn náo nhiệt vào buổi tối, yêu đồng mỹ nữ, nhảy múa sênh ca.
Mà ánh mắt của vị Hoàng đế trẻ tuổi ngồi trên cao, vĩnh viễn không vui không buồn.
Hạ Thanh vẫn lượn lờ trên xà nhà, ngồi cắn hạt dưa, xem rất hăng say, thấy xuất sắc còn vỗ tay tán thưởng.
Cứ đến lúc này, Lâu Quan Tuyết lại lạnh lùng nhìn cậu một cái.
Dĩ nhiên Hạ Thanh cũng chẳng quan tâm.
Ngoại trừ những khi nổi điên với sự quan tâm của Thái hậu ra, thời gian còn lại Lâu Quan Tuyết đều rất yên tĩnh.
Yên tĩnh đọc sách, yên tĩnh vẽ tranh, yên tĩnh đứng trên đỉnh điện Trích Tinh, nhìn về phía tháp Phù Đồ đối diện.
Tháp Phù Đồ.
Vượt qua rừng trúc suối trong mênh mông đằng đẵng, là một tòa tháp Phật nằm đối diện, cao chín tầng, mây tía phía đông, lấy lưu ly làm ngói, trang nghiêm huyền bí.
Đến một ngày, Lâu Quan Tuyết đột nhiên nói: "Ngươi đoán tòa tháp kia dùng để làm gì?"
Hạ Thanh ngó nghiêng xung quanh, sau khi chắc chắn trong điện chỉ còn có mình cậu, mới chậm rãi mở miệng: "Hỏi ta chăng? Không đoán ra được."
Lâu Quan Tuyết cười khẽ: "Không phải ngươi biết trước mệnh trời hay sao, mỗi việc này mà không biết?"
Hạ Thanh: "...!Ngươi bệnh à?"
Lâu Quan Tuyết gõ nhẹ lên lan can, nốt ruồi trên mắt dịu dàng lưu luyến: "Đúng vậy, bệnh thời kỳ cuối.
Không ngờ ngươi lại đoán ra được điều này."
Sau khi thành ma quỷ Hạ Thanh cảm giác mình siêu nhiên hơn rất nhiều, có phong thái cao nhân, không thèm bận tâm lời giễu cợt của hắn: "Ngươi bớt phát điên, bớt giết người đi, thì khả năng bệnh này còn cứu được."
Lâu Quan Tuyết không đáp, khẽ hất cằm về phía tháp Phù Đồ, nói: "Ở đó trấn đại yêu."
Hạ Thanh sửng sốt: "Thật?"
Lâu Quan Tuyết: "Ta gạt ngươi làm gì."
Hạ Thanh thầm nghĩ, chúng ta cũng có thân thiết gì đâu, nhưng cậu vẫn không nén nổi tò mò hỏi: "Là yêu gì vậy?"
Lâu Quan Tuyết nhếch khóe miệng: "Yêu mà một khi xuất hiện tất sẽ họa quốc, khiến cho thiên hạ đại loạn."
Căng thẳng như vậy? Hạ Thanh lẩm bẩm: "Thế thì phải trấn cho cẩn thận rồi."
Lâu Quan Tuyết bỗng quay ngoắt sang hỏi bằng giọng điệu bình thản: "Ngươi tên là gì?"
Đang nói chuyện phiếm trong hòa bình, thế nên Hạ Thanh cũng đáp theo phản xạ: "Hạ Thanh." Nói xong nghẹn một cái, quay đầu trừng hắn: "Ngươi lừa ta?"
Lâu Quan Tuyết cong đuôi mắt: "Có qua có lại, ta cũng nói tên ta cho ngươi biết?"
Hạ Thanh ghét bỏ: "Ta biết tám đời."
Lâu Quan Tuyết nghe vậy khẽ cười, hỏi: "Ngọn lửa bên người ngươi đâu?"
Hạ Thanh tỏ vẻ xấu xa đáp: "Tiết lộ thiên cơ, bị thiên đạo trừ khử."
Lâu Quan