Sau đó cậu thật sự cầm kiếm không rời từ những ngày thơ ấu.
Khởi đầu gian nan, nhìn mặt kiếm A Nan mỗi ngày đâm lòng chán ghét, ăn cơm mặc áo đều hùng hổ sinh sự, nhưng lại e ngại dâm uy của sư phụ mà không thể không cầm.
Chỉ là dần dà về sau, ba năm, năm năm, mười năm, ngày này qua ngày khác.
Nó đã trở thành một thói quen, quen như hô hấp.
Một lần ra biển rèn luyện, giây phút sinh tử gặp phải gió bão, cậu rơi xuống biển, gặp tập kích, cổ tay bị cắn be bét máu, khi thập tử nhất sinh trở lại Bồng Lai, đau đớn ngất đi cũng không hề buông kiếm.
Lúc tỉnh lại, đã là một buổi chiều nắng lên êm ái.
Trong phòng hun đẫm mùi thảo dược đắng ngắt, có người ngồi bên người cậu, quần áo đỏ thẫm màu hạt lựu, cả người đều là vị thuốc.
Thị giác trong mơ chỉ có thể nhìn thấy lá khô treo bên hông nàng, xâu lên bằng dây đỏ, làm nổi bật những sợi chỉ vàng chỉ bạc phú quý vô song.
Giọng nói của nàng thăm thẳm mơ hồ: "Ta đã nói cứ đến tháng ba, giao nhân trên biển đều sẽ nổi điên."
"Cũng may tộc giao nhân được Thần ban cho sức mạnh lớn lao, nhưng sẽ mất đi tự do vĩnh viễn, không thể rời khỏi Biển Thông Thiên.
Nếu không dựa vào bản năng tàn bạo hung ác của bọn họ, ra ngoài ắt sẽ làm hại đến nhân gian."
"Thật không hiểu Tống Quy Trần nghĩ thế nào, lại để đệ ra biển trong thời tiết thế này, ta về phải mắng cho hắn ta một trận."
Ngẫm nghĩ chốc lát, nàng lại yên lặng rất lâu, xoa xoa khóe mắt, giọng nói nhẹ vô cùng.
"...!Còn cả đệ nữa, sao mà tính tình ương bướng như vậy, đến chết cũng không chịu buông kiếm, tội gì chứ."
Người này hẳn là sư tỷ.
Hạ Thanh mơ quá nhiều giấc mơ liên quan đến vị Tiểu sư đệ Bồng Lai, hiện đã có thể suy đoán đại khái thân phận mỗi người.
Cậu dầm mưa sinh bệnh, cơn sốt thiêu sạch tâm trí.
Nhưng trong mơ, Hạ Thanh không cảm nhận được cảm giác khó chịu nóng lạnh chồng chất đó nữa, chỉ yên lặng nhìn lá cây treo bên hông sư tỷ.
Nhìn nó già nua khô khốc, đường vân chằng chịt, lửng lơ trong ánh nắng vàng bụi bặm lững lờ.
Thậm chí có chút khát khao đưa tay chạm vào nó.
Sư tỷ than thở một tiếng, mắng xong Đại sư huynh lại bắt đầu trách đến sư phụ.
"Trong mấy người chúng ta, yêu cầu của sư phụ với đệ là kỳ dị nhất.
Hàng ngày ngồi trên mỏm đá ngẩn người nhìn trời nhìn biển gọi là tu hành? Ta thấy lão già đang coi đệ như tên ngốc mà dạy thì có."
Có vẻ như cậu cũng thấu hiểu được tâm trạng của Tiểu sư đệ lúc này.
Tiểu sư đệ lý giải sâu sắc, thờ ơ nghĩ: Không sai, chuẩn là lão già đang gài mình.
Sau đó, biển trời gào thét, sương phòng ấm áp thong dong biến mất giữa mây khói mịt mù.
Đau nhức ùn ùn đánh úp.
Cảm giác đầu óc bỏng rát càng thêm nặng nề, như có cây đao không ngừng đâm xuyên qua cậu, khiến cho linh hồn trụy xuống không ngừng.
Ầm!
Những tiếng rền chấn động vang lên bên tai.
Tiếng kêu khóc và thét gào xé ruột xé gan.
Cột đá sụp đổ, vách tường nát vụn, vạn sự vạn vật đều tan thành mây khói.
Hình như cậu đang bị thương rất nặng, kinh mạch tay trái bị đánh nát, lết mạng tới một nơi nào đó, loạng choạng xông vào, nhưng chỉ kịp chứng kiến khoảnh khắc cuối cùng của công trình đổ vỡ.
Đất trời chao đảo, biển sâu tách rời, toàn bộ Thần cung đều tan tành trầm xuống.
Đất đá bay loạn, thể lực của cậu không chịu thêm được nữa, khuỵu xuống dùng kiếm chống thân.
Nước biển ngược dòng cuồn cuộn, hình ảnh tối mờ và hỗn loạn.
Tầm mắt của cậu bị máu phủ mơ hồ, ngước lên, lại đột nhiên đối diện...!một đôi mắt tận cùng sâu lạnh.
Như hòn minh châu hiện lên giữa chốn mịt mù, nở rộ giữa máu tươi đậm đặc.
Đau quá...!
Chuyện sau đó Hạ Thanh không còn nhớ nữa.
Loáng thoáng có hương hoa linh vi, vắng lặng lạnh lùng, dễ dàng gợi lên hết thảy bi ai của cậu.
Giống như hiện tại, Hạ Thanh cũng tỉnh dậy trong mùi hương ấy.
Sau khi thức giấc cậu ngẩn người rất lâu.
Cơn sốt đã lui, cơ thể không còn khó chịu, chỉ là rất mệt mỏi rất buồn rầu.
Đôi mắt nâu nhạt nhìn chằm chằm hòn minh châu khổng lồ trên trần tẩm cung, say sưa phát ngốc.
Tâm trí Hạ Thanh rất mù mờ, có lẽ là bởi lần đầu tiên ngủ trên giường sau quãng thời gian dài nằm bò, lười biếng trong xương lại bị câu lên.
Không muốn nhúc nhích, cũng không muốn suy nghĩ, chỉ muốn ngẩn người.
"Không nỡ buông sao?"
Giọng nói lãnh đạm của Lâu Quan Tuyết bất chợt vang lên.
"?"
Lâu Quan Tuyết nói gì vậy.
Hạ Thanh chậm chạp chớp mắt, vẫn còn ngây ngẩn.
"Tay."
Lâu Quan Tuyết tóm tắt ngắn gọn.
Hạ Thanh mới cúi đầu, mới trợn trừng hai mắt, kinh hãi phát hiện---- ấy vậy mà mình lại đang một mực nắm tay Lâu Quan Tuyết?!!
Đệt.
Cậu lập tức tỉnh hồn, vội buông ra, sau đó ngồi phắt dậy.
Lâu Quan Tuyết ngồi bên mép giường, thong thả thu tay về, nghi ngờ nhìn cậu một cái: "Ngươi lại mơ thấy ác mộng?"
"Ta..." Hạ Thanh sửng sốt, lần này hiếm có khi không muốn kể hắn nghe.
Hoặc phải nói, cậu không muốn lặp lại những gì đã trải qua trong mộng.
Mở miệng thấy giọng khàn ghê gớm, giác quan trở về cậu mới thấy khát nước vô cùng, cổ họng như thiêu như đốt.
Hạ Thanh bắt đầu nắm tóc, sau đó chậm rãi nói với Lâu Quan Tuyết: "Ta...!ta muốn uống nước."
Trong nháy mắt, tẩm cung chìm trong im lặng.
Tròng mắt đen kịt của Lâu Quan Tuyết lạnh nhạt nhìn cậu mấy giây, sau đó đứng dậy, vạt áo lướt qua ngọc điện, đến bên bàn rót cho cậu chén nước.
Chờ đến khi Lâu Quan Tuyết mang chén nước đổ đầy tới trước mặt Hạ Thanh, Hạ Thanh mới nhận ra cậu đang làm gì---- cậu vừa ra lệnh cho Lâu Quan Tuyết???
???
Và thế là Hạ Thanh uống chén nước này với vẻ mặt bàng hoàng kinh hãi.
Thậm chí còn thấy bái phục bản thân vừa rồi.
"Muốn nữa không?"
Lâu Quan Tuyết mỉm cười, lười nhác hỏi.
Hạ Thanh đã đỡ khát hơn không ít, ngoan ngoãn lắc đầu.
Bàn tay thon dài của Lâu Quan Tuyết nhận lấy chiếc chén, nói đầy hàm ý: "Vậy đói không, có muốn cô bón ngươi ăn chút gì đó không?"
Hạ Thanh than thở: "...!Ngươi thật nhỏ mọn." Không phải chỉ là một chén nước thôi sao, làm gì phải nói bóng nói gió như vậy.
Lâu Quan Tuyết đã gỡ ngọc quan, tóc đen dài như thác chảy, rõ ràng là bộ dạng muốn đi ngủ.
Hắn mỉm cười: "Ta chăm sóc ngươi một ngày một đêm, mà ngươi báo đáp ta như vậy."
Hạ Thanh ngạc nhiên, mở miệng: "Một ngày một đêm? Ta ngủ lâu vậy?"
"Ngươi nói xem."
Lâu Quan Tuyết lạnh nhạt giơ tay.
Đây là mấy ngón tay Hạ Thanh nắm lấy trong lúc ngủ mơ màng, dùng sức đến độ bên trên còn lưu lại dấu vết.
Hạ Thanh: "..." Cậu không có mặt mũi đi nhìn kiệt tác của mình, nín lặng nửa ngày, chỉ có thể lí nhí một câu: "Cảm ơn."
Lâu Quan Tuyết lại cúi đầu nhìn cậu, chậm rãi nói: "Hạ Thanh, ta còn chưa hầu hạ ai như vậy bao giờ đâu."
Hạ Thanh lúng túng muốn chết, chỉ đành lảng sang chuyện khác: "Thế là ngươi không nghỉ ngơi suốt một ngày một đêm rồi sao? Vậy bây giờ mau ngủ đi.
Ta giúp ngươi xử lý tập sớ." Lập công chuộc tội, lập công chuộc tội, mặc dù cậu biết Lâu Quan Tuyết hoàn toàn không để