Chốn bình yên cuối cùng phái Thượng Thanh sáng lập ra vì giao tộc, không ai ngờ có một ngày sẽ bị quân tinh nhuệ viếng thăm.
Trưởng làng biến sắc: "Các người là ai?"
Thống lĩnh cầm đầu mặc giáp trụ màu đen, mặt mũi dữ tợn, cười gằn: "Chúng ta là ai? Ngươi không nhận ra trang phục này hả? Tộc giao nhân làm hại bách tính trăm họ sợ hãi hoang mang, huyện lệnh đại nhân hạ lệnh lùng bắt giao nghiệt, lũ các người dám trốn ở đây tham sống sợ chết? Không biết trời cao đất dày, người đâu, gô cổ đám tiện nô này lại cho ta!"
Theo sau gã là hàng trăm binh lính đông nghìn nghịt, tất cả đều cầm đuốc và đao kiếm, đồng loạt hô một tiếng "Rõ".
Từng lời từng chữ thống lĩnh phun ra đều là lăng nhục, đám thiếu niên tuổi trẻ sục sôi tức khắc đỏ gay mặt mũi, muốn tiến lên, lại bị trưởng làng ngăn cản.
Trưởng làng thở nhẹ một hơi, bình tĩnh hỏi: "Quan gia, ngài muốn bắt chúng tôi đến nơi nào?"
Thống lĩnh lạnh băng: "Đương nhiên là bắt vào lao ngục.
Ta phải nói ngài huyện lệnh đây quả là quá nhân từ, chủng tộc bọn bây chỉ mang lại điềm xui, lẽ ra nên giết chết không luận tội, không tha thứ một ai!"
Trưởng làng chống gậy, không nói gì, bóng lưng còng kéo dài trên nền đất.
Thiếu niên bên cạnh thấy lão do dự, lập tức nóng nảy đỏ mắt: "Không được! Trưởng làng! Chúng ta không thể đi với gã!"
"Đúng! Trưởng làng, cháu không muốn vào ngục giam! Chúng ta vào đấy chắc chắn sẽ phải chịu tra tấn!"
Những kẻ được phái Thượng Thanh cứu đến làng này, ai nấy đều từng chịu đau chịu khổ ngoài trần thế, hiểu được thế đạo tàn khốc với giao nhân như thế nào.
Các thiếu niên còn ôm lòng tự tôn và giận dữ, nghiến răng chống cự.
Mà những người nhiều tuổi hơn chỉ đờ người, không nói một lời.
Trưởng làng trán nổi gân xanh, quay đầu nghiêm nghị trừng đám trẻ: "Tất cả im miệng cho ta!"
Các thiếu niên bị dọa cho giật mình.
Trưởng làng hít sâu một hơi, bàn tay nắm chặt gậy chống, cất chất giọng khản đặc hiền từ: "Được, quan gia, chúng tôi đi theo các ngài.
Ngài chờ chốc lát, tôi sẽ gọi hết người trong thôn ra ngoài."
Thống lĩnh cười khinh miệt: "Quả nhiên làm chó lâu sẽ biết thức thời."
"Ngươi nói cái gì?!"
Trưởng làng xoay mình đánh một gậy lên người thiếu niên định mở miệng chửi bới, ánh mắt cảnh cáo: "Phong Minh, gọi những người còn lại ra đây."
Phong Minh nhìn trưởng lão một cách không thể nào tưởng tượng nổi, hàm răng nghiến lên ken két, nhưng vẫn siết chặt nắm đấm, đỏ mắt nuốt căm thù vào bụng: "Vâng."
"Trưởng..." Hạ Thanh nhíu mày, cũng muốn nói điều gì, lại bắt gặp ánh mắt sâu xa của lão.
Đôi mắt lão nồng đậm mệt mỏi, là tê dại, cũng là một lời cầu khẩn.
Lão đang bi thương xin cậu đừng nhúng tay vào.
Hạ Thanh sững sờ, đành phải giữ im lặng.
Cậu tiếp tục sờ phiến lá cây, không biết có phải do đã tiếp xúc đủ lâu hay không, mà bỗng nhiên hơi lạnh từ kiếm A Nan như xé nát gân lá rỉ ra bên ngoài, thấm vào trong linh hồn cậu.
Trưởng làng không muốn gây gổ với tên thống lĩnh.
Phải, làng này có quá nửa là đàn bà trẻ nít, mà sau lưng thống lĩnh lại là cả một nước Sở.
Thống lĩnh cười gằn lần nữa, nhưng cũng không nổi giận.
Xoay người, tầm mắt rơi lên Linh Tê và lão già toàn thân be bét máu.
Sắc mặt gã tức khắc biến đổi, căm hận ngập trời: "Con súc sinh này cắn hết mấy chục huynh đệ chúng ta rồi chạy khỏi thành, ta không giết lão chính là muốn xem xem lão rốt cuộc tới từ đâu.
Chạy, ngươi chạy thoát được sao?! Chết đến đầu mới biết sợ? Quá muộn rồi!"
Thống lĩnh đã nói dối.
Thực tế khi nổi điên giao nhân đặc biệt bạo ngược hung tàn, đao thương bất nhập, bọn họ hao tổn vô số huynh đệ, những kẻ đằng sau ai nấy đều run lẩy bẩy núp một bên, không một ai dám xông lên giao chiến với quái vật.
Định chờ cho giao yêu nổi điên qua đi đột ngột lăn ra chết, rồi mới lại gần nhặt xác.
Ai ngờ lão già này còn giãy giụa rất lâu, thậm chí có thể lết thân đi về phía ngoại thành.
Bọn họ liền lén lút theo sau.
Trước khi chết mỗi giao nhân phát điên đều có một khoảng thời gian quái dị, vừa như khóc lóc nghẹn ngào, vừa như rên rỉ giận dữ, va chạm khắp nơi không có mục đích, nhưng có thể nhận ra đây chính là dấu hiệu cho cái chết.
Thống lĩnh thấy giao yêu dọa mình sợ té cứt té đái rốt cuộc không còn khả năng phản kháng, khuất nhục và phẫn nộ đè nén trong lòng lập tức đạt tới tận cùng!
Gã rút kiếm ra, đâm thẳng về phía ông lão bò trên mặt đất, mặt mày rét lạnh: "Tiện súc! Ngươi đả thương nhiều huynh đệ của ta như vậy! Hôm nay không nghiền nát xương ngươi không thể giải tỏa mối hận lòng ta!"
"Đừng------!"
Linh Tê nghe tiếng gã rút kiếm, sắc mặt tức thì trắng bệch, xoay người, giơ bàn tay non nớt nắm chặt lưỡi kiếm.
Lưỡi kiếm đâm thủng bàn tay đứa trẻ, máu tươi tuôn ồ ạt như nước.
"Linh Tê!!" Dân làng kinh hãi hô to.
Thống lĩnh thấy thằng bé còn dám phản kháng, mặt mày càng thêm dữ tợn: "Được lắm tiểu súc sinh nhà ngươi, muốn che chở cho lão đúng không, vậy thì hôm nay ta cho ngươi toại nguyện!"
Dẫu sao Linh Tê cũng chỉ mới năm tuổi, con ngươi co lại, nét mặt trắng tái căng thẳng, không biết làm sao, nhưng vẫn lựa chọn nhắm nghiền hai mắt, dùng thân thể che cho ông mình.
"Dừng tay------- khụ khụ khụ khụ."
Trưởng làng phẫn nộ, gậy chống nện ầm ầm lên mặt đất, giận dữ gầm lên.
Nhưng sức khỏe không tốt, lửa giận công tâm, chẳng mấy chốc đã ho dữ dội.
Hiển nhiên thống lĩnh chẳng thèm quan tâm đến lão, kiếm trong tay hướng thẳng vào phần cổ non mềm yếu ớt của Linh Tê.
"Ông..."
Linh Tê hoảng sợ run rẩy toàn thân, ôm ông lão thật chặt, nước mắt nhỏ lên mái tóc ông lão.
Nước mắt cháy rát xuyên qua mái tóc bù xù, giọt máu ẩm ướt chảy trên khuôn mặt ông lão, vạch ra một đường máu đỏ trên lớp vảy màu xanh nhạt.
Ông lão vốn đắm chìm trong nôn nóng và đau thương, cơ thể bỗng nhiên cứng đờ, đôi mắt đục ngầu đỏ màu máu rực chậm rãi tản bớt sương mù, để lộ một tia sáng le lói.
Điều lão đuổi theo trước khi chết đã trở thành chấp niệm như lá rụng về nguồn, mà làm sao cũng không tìm thấy được.
Bây giờ bị máu và nước mắt của đứa cháu nhỏ hun nóng, đôi mắt đã mù như tìm thấy luồng sáng nhạt mờ trong phút chốc.
Thống lĩnh cũng không thấy mình tàn nhẫn, như khi thấy đồng bạn bị rắn độc cắn chết, gã chỉ đơn giản là báo thù, chẳng kẻ nào lại nương tay cho một con thú dữ.
"Chết đi tiểu súc sinh!"
"A a a a -----!" Làng mạc vang lên tiếng thét gào chói tai, thật bất ngờ, tiếng thét này lại phát ra từ trong miệng tên thống lĩnh.
"A a a a tay của ta! Tay của ta!"
Loáng cái đã thấy lão già mà Linh Tê bảo vệ đột ngột gầm lên, xô ngã Linh Tê, ngoác cái miệng chi chít răng nanh cắn đứt tay tên thống lĩnh.
Động tác máu tanh dứt khoát, có lẽ là một loại tàn bạo đã ăn sâu vào bản chất.
"Tay của ta, tay của ta..." Sắc mặt thống lĩnh trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, gã đá văng ông lão, cực độ đau đớn nhấn chìm gã vào trạng thái điên cuồng,
"Tiện súc! Tiện súc! Chính bọn bây tự chuốc lấy! Chính bọn bây tự chuốc lấy!"
Gã bỗng trợn trừng cặp mắt vằn máu rống to.
"Giết hết tất cả cho ta!"
"Giết hết cho ta! Huyện lệnh đại nhân nói gặp phải giao nhân yêu hóa có thể thẳng tay giết chết! Cả làng này đều là giao yêu! Cả làng đều là yêu! Giết sạch!"
Thống lĩnh gào khản cả giọng.
Binh lính phía sau không dám không tuân, đồng thanh hô một tiếng "Rõ", sau đó cầm binh khí ồ ạt xông lên.
"Không, quan gia! Đừng------" Sắc mặt trưởng làng tái mét, lão tiến về phía trước, nhưng gậy chống bị vấp đá vướng chân, lão té thẳng xuống đất.
Thống lĩnh thở hổn hển gọi người cầm máu cho mình, đau đến mức thần kinh co giật, cơ thể có thể trụ vững hoàn toàn là nhờ căm hận, gã phải nhìn tận mắt cả cái làng này xuống địa ngục.
"Phóng hỏa! Thiêu sạch hết cho ta! Mẹ nó ông đây thật xúi quẩy!"
"Ông."
Linh Tê nhào tới, nắm chặt tay ông lão.
Ông lão bị đạp ngã hộc ra một vốc máu, hung ác trong mắt chẳng hề thuyên giảm, chẳng qua cái chết cận kề làm lão không còn hơi sức nữa.
Hạ Thanh nhắm chặt hai mắt, đến khi mở ra, cậu liền bước lại gần dìu trưởng làng đứng dậy.
Ánh lửa cùng ánh trăng soi lên đôi mắt đen trầm tỉnh táo của người thiếu niên.
Hạ Thanh nói rõ ràng từng câu từng chữ: "Trưởng làng, ta có thể đuổi họ đi."
Trưởng làng run rẩy bàn tay, nghe lời cậu nói lập tức nhếch môi, máu hóa đen rỉ ra qua kẽ răng lão.
Sắc mặt lão đã đông cứng đến độ chẳng thể biểu hiện hết vẻ bi thương, như khóc mà lại như cười, nhẹ giọng nói: "Đuổi ra.
Sau đó thì sao.
Đại lục mười sáu châu này, giao nhân đến đâu cũng chỉ còn một con đường chết."
Đôi mắt già nua của trưởng làng như đã chết lặng, nhãn cầu khô héo không tràn ra nước mắt.
"Làng này nhiều người già trẻ em như vậy, thanh niên có thể trốn thoát, trẻ nít thì sao đây..."
"Bọn họ là quân triều đình, giết bọn họ, cũng chính là đối đầu với toàn bộ nước Sở."
Ông lão nói: "Bọn họ đông biết bao nhiêu, không ai có thể chạy thoát."
Hạ Thanh cảm thấy rìa lá quá sắc, khứa lên lòng bàn tay cậu từng chút một, cậu hỏi: "Không trốn thoát thì ở nơi này chờ chết sao."
Thời điểm binh lính bao vây.
Dân làng đã bị đao thương kiếm kích dồn ép chạy tứ tán, đất trời đen kịt dày đặc những tiếng thét gào và tiếng bước chân vồn vã.
Trưởng làng lại gập người ho dữ dội, lão nhìn chằm chằm vào nơi rực lửa cháy bừng, bờ môi khô khốc lẩm bẩm: "Tộc giao nhân, chẳng phải lúc này đang chờ đợi cái chết hay sao...!Năm xưa ruồng bỏ Thần linh, vọng tưởng lên bờ, tất cả những gì xảy ra hôm nay đều là báo ứng."
Lại là câu nói ấy.
Cậu nghe mà mòn cả hai tai.
Hạ Thanh không quan tâm tới lão nữa.
Đứng dậy, nhìn khắp nơi bừng bừng lửa cháy, nhìn mạng người kinh hoàng bỏ chạy.
Cậu bình tĩnh nói: "Các ngươi không có luân hồi, báo ứng tới từ đâu đây."
"Ngươi là kẻ nào?" Cặp mắt giăng kín hận thù của tên thống lĩnh đột ngột co lại khi nhìn thấy Hạ Thanh.
Binh lính bên cạnh nói: "Hình như là một con người?!"
Thống lĩnh: "Người?! Là người sao lại ở cùng nghiệt súc giao tộc! Quên đi! Sống cùng súc sinh không phải thứ tốt lành! Giết! Giết hết cho ta!"
Hạ Thanh phớt lờ bọn họ.
Một người đàn bà mang thai bị binh lính bắt được, ôm bụng quỳ xuống đất khóc lóc nghẹn ngào.
Đằng xa có đứa trẻ nhảy xuống ruộng, bị người nhéo da đầu kéo ra, tiếng khóc ngập trời.
Lửa nóng kinh hoàng, địa ngục trần gian.
Hạ Thanh đè nén cơn kháng cự sâu tận đáy lòng.
Cậu hít một hơi, bàn tay run rẩy, rốt cuộc bóp vỡ chiếc lá trong tay.
Khoảnh khắc lá cây nát vụn, Hạ Thanh nghe được một âm thanh trong trẻo, vang vọng bên tai, như hạc kêu mà cũng như ngọc bể, như công án phủ đầu.
Hơi lạnh trào ra từ lòng bàn tay phủ màu xanh thẳm, vỡ thành vô số hạt nhỏ theo phiến lá cây, lơ lửng giữa không trung, đốm sáng li ti từ từ biến thành một biển sáng.
Sắc xanh u ám chiếu rọi khắp bầu trời đêm.
Khi A Nan xuất đầu, Hạ Thanh ngửi được một mùi hương quen thuộc, cậu thoáng sững sờ.
Tống Quy Trần tìm được thanh kiếm dưới Thần cung, có lẽ cũng vì vậy mà nhiễm hương mộ phần dưới đáy Biển Thông Thiên.
Mùi vị lạnh lẽo hoang vu, ẩn chứa hơi ướt của biển khơi, vừa dịu dàng vừa bi xót.
Giao yêu vẫn luôn nghẹn ngào thịnh nộ đột nhiên ngưng bặt, thậm chí bên tai ông lão còn chẳng thể nghe được tiếng Linh Tê, lão chậm chạp ngẩng đầu, con ngươi màu máu dõi về hướng có Hạ Thanh.
A Nan.
Cuối cùng Hạ Thanh cũng thấy rõ hình dáng A Nan.
Thanh kiếm đệ nhất thiên hạ này...!vốn không có vỏ, nhật nguyệt tinh mang muôn vàn khói lửa đều có thể trở thành vỏ kiếm.
Thân kiếm sáng như tuyết, chuôi kiếm là gỗ cổ đen nhánh, ngoài ra không còn bất kỳ phụ kiện dư thừa nào.
Quân lính đứng sững, sợ hãi dâng trào.
"Đây là thứ gì?!"
Sau cơn kinh hãi ban đầu, thống lĩnh như nứt toạc con mắt: "Ngươi muốn giúp đám súc sinh này đối phó với chúng ta?!"
Hạ Thanh cầm kiếm, vạt áo và mái tóc tung bay trong ánh lửa, cậu chậm rãi nhắm mắt, rồi sau đó mở ra.
Thống lĩnh tức phát cười: "Giả vờ giả vịt! Giết hắn cho ta!"
Hạ Thanh rốt cuộc hiểu ý Tiết Phù Quang, thế nào là đạo Thái thượng vong tình không chịu ảnh hưởng của luân hồi.
Chỉ cần cậu cầu kiếm lên, tất cả khổ ải tu hành trăm năm trước đều vọt vào tâm trí, đồng loạt ùa về khiến linh hồn đau như bị giằng xé.
Hạ Thanh cụp mắt, không nhiều lời, đâm thẳng về phía tên thống lĩnh, tốc độ nhanh như gió.
Tóc đen phủ lên sườn má thiếu niên, lạnh lùng sương giá.
Kiếm khí mênh mông hun hút, dẫn tới áp bức ớn lạnh của đất trời sông núi cỏ cây, trực tiếp quét dạt thống lĩnh và đám người xung quanh ra xa mười thước.
Thống lĩnh và binh lính còn chưa phản ứng được đã ngã rạp xuống đất hộc máu, nhưng bọn họ cũng không kịp giận dữ sinh lời độc địa, một trận gió lướt qua, sắc mặt tất cả đều trắng bệch trong nháy mắt, chỉ có thể phát ra những tiếng thét tuyệt vọng chói tai.
"A a a a a-------!"
Đây là một cảm giác quái dị.
Những nơi bị ánh kiếm quét qua, ánh trăng có dịu dàng đến mấy, gió nhẹ có đằm thắm đến đâu, cũng sẽ trở thành sợi dây sắt mảnh như không, dính sát lên yết hầu bọn họ.
Không khí là dao, gió trăng là kiếm, cây cỏ là kim.
Chúng sinh khắp thiên địa, nơi nơi là vũ khí.
Đất đai dưới chân bọn họ như cũng lộ ra lưỡi đao, chạm nhẹ khắc chết.
"Ngươi ngươi ngươi..." Thống lĩnh chưa từng lĩnh hội cảm giác nào như vậy, ánh mắt co rụt, kinh hãi bàng hoàng, cuối cùng trực tiếp đái ra quần.
Hạ Thanh chỉ vung duy nhất một kiếm, cũng đã cảm giác lục phủ ngũ tạng như thiêu như đốt, thất khiếu đau rát kịch liệt, không vận nổi sức.
Kiếm A Nan thân mật áp sát lòng bàn tay cậu, tựa như tìm lại chốn về sau ngót nghét trăm năm.
"Cút đi."
Sắc mặt Hạ Thanh tái nhợt, môi lại đỏ thẫm, lạnh lùng nói với đám lính.
Rất đau, cậu cảm thấy ý thức của mình cũng đang chao đảo.
Tiết Phù Quang đã không nói, lần đầu thừa nhận kiếm A Nan lại phải chịu đựng nỗi đau này.
"Được được được được chúng ta cút, chúng ta cút, tiên nhân đừng giết chúng ta.
Chúng ta cút ngay tức khắc!" Thống lĩnh chảy ròng ròng nước mắt nước mũi, đứt một cánh tay, hoảng sợ trườn về sau.
Đồng thời không quên hổn hển ra lệnh: "Nghe thấy gì không! Tất cả dừng tay cho ta!"
"Đi! Đi mau!"
Binh lính đang phấn khích tàn sát dân làng cũng lập tức tuân lệnh, hoảng hốt buông tay, chạy ra bên ngoài.
"Không thể tha cho bọn chúng!!"
Phong Minh chạy tới từ đầu kia ngôi làng, hắn vừa tận mắt chứng kiến giao nhân bị giết hại, tức giận đã sớm nhấn chìm lý trí, mắt hắn đỏ vằn màu máu.
Phượng Minh đột nhiên phát khùng, cắn đứt cổ họng một binh lính bị thương muốn bỏ chạy!
Sỉ nhục trăm năm, hận thù trăm năm, lang bạt trăm năm của tộc giao nhân đều chất chứa bên trong cú công kích ấy----
Binh lính loài người còn chưa kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì, đã trợn trừng mắt, máu phun ba thước, chết ngay lập tức.
Khi Hạ Thanh ngửi thấy mùi máu tươi tung tóe, ánh mắt hiện lên đôi chút mịt mờ, đứng giữa không trung quay đầu phắt lại, nhưng không nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng phía trước.
Lửa máu hòa mình.
Hơi lạnh phả ra từ kiếm A Nan như một tín hiệu báo trước hiểm nguy, khơi dậy bản năng đẫm