"Những gì ngươi mang đến chỉ là một loại thành kiến và tàn sát khác." Hạ Thanh ngừng bước, quay đầu lặng lẽ nhìn hắn, bình tĩnh nói: "Tống Quy Trần, đạo Thương Sinh của ngươi đã sớm huỷ rồi phải không."
Tống Quy Trần ngẩn người, nghiêng đầu cười hai tiếng, nói: "Không biết lớn nhỏ, nói chuyện với sư huynh thế này sao."
Hạ Thanh đáp: "Lòng ngươi đã sớm không còn chúng sinh, chỉ có hận.
Ngươi giết Thần chẳng qua là để trả thù giao tộc mà thôi."
Tống Quy Trần: "Có lẽ vậy chăng."
Đóa hoa lựu nát tan giữa bàn tay hắn.
Lúc ấy Hạ Thanh đã hoàn toàn hiểu được, cái gì gọi là không cùng đạo không thể chung đường.
Cậu cười trào phúng, không nói thêm gì.
Châu Cơ và Tống Quy Trần đều cho rằng Lâu Quan Tuyết sẽ chết ngay khi Thần hồn rời tháp, vì dòng máu hoàng tộc nước Sở đã bị Thần nguyền rủa.
Trước mặt Thần hồn thịnh nộ, người phàm nhỏ yếu chỉ có thể chết không chỗ chôn.
Tống Quy Trần nói huyết trận không thể thành công.
Nhưng mà...!Huyết trận có thật sự không thể thành công? Hiện giờ Lâu Quan Tuyết có thật sự là người phàm.
...!Nhưng không phải người phàm, thì hắn là gì đây.
Hạ Thanh nhắm mắt, bên tai bỗng vang lên tiếng nói của cậu bé ấy, vào cái đêm kinh trập đom đóm đầy trời, cậu bé run rẩy, nghẹn ngào nói.
"Vậy thì ta rốt cuộc là gì đây."
"Con người coi ta là ngoại tộc, giao tộc coi ta là người, đối xử với ta như kẻ thù."
"Vậy thì ta rốt cuộc là gì?" Đứa bé rùng mình trong gió, từng chữ đều run lên: "Ta là...!quái vật?"
Một quái vật không nên sống sót.
Chào đời chính là cái chết, sinh mạng chỉ đơn giản là một lần hiến tế, không có cả tư cách trưởng thành.
"Nực cười làm sao, ta cố gắng sống sót như vậy, là để làm gì."
"Thì ra ta sống là để chết." Đứa bé đứng bên góc tường trùng kêu rả rích, thẫn thờ mà luống cuống nhìn bàn tay chồng chất vết thương, đứa bé thống khổ đến mức không thể nói hết một lời trôi chảy: "...!Để...!làm một vỏ đựng cho Thần."
Hoa quế nở trong hoàng thành, ngào ngạt nhưng thanh nhã, Hạ Thanh bước tiếp về phía trước.
Bây giờ mới hiểu những lời Lâu Quan Tuyết từng nói trong lầu Thiên Cơ.
"Sau khi rời chướng ngươi đã hỏi ta, Thần có thức tỉnh trên người ta không, thật ra...!ta cũng không biết.
Có lẽ bây giờ, ta không thuộc về đại lục mười sáu châu, cũng không thuộc về Biển Thông Thiên."
"Ta thế này, mới tính là không có chỗ đi chỗ đến."
Hạ Thanh rảo bước quẩn quanh một hồi trước khi tới lãnh cung.
Nơi này nằm ở rìa cuối ngõ ngách trong cung, bao quanh bởi tường cao màu trắng, cỏ dại mọc lan tràn.
Cậu từng ngồi trên bức tường tán gẫu với cậu bé ấy.
Hoa trắng nở lâm râm giữa đám rêu xanh, khi đó Lâu Quan Tuyết còn nhỏ tuổi, nam nữ khó phân, xinh đẹp hút hồn, cắn kẹo hồ lô, như một con sói nhỏ, ánh mắt hung tàn và tràn trề sức sống kiên cường của cỏ dại.
Nếu phải dùng một từ để khái quát tính tình Lâu Quan Tuyết, Hạ Thanh cho rằng ắt sẽ phải nhắc tới lạnh lùng, là lạnh lùng thẩm thấu linh hồn.
Trước năm tuổi, giả vờ ngoan ngoãn thảm thương, luồn cúi khắp nơi chỉ vì sống sót.
Sau năm tuổi không ngừng tìm kiếm, sắp đặt mưu kế, chờ đến ngày tháp Phù Đồ sụp đổ, cũng chỉ để đợi một câu trả lời.
- ---- Ngươi chắc chắn kẻ ngươi gặp được là ta, mà không phải Thần sao?
Hạ Thanh nói rất khẽ, gần như là lẩm bẩm: "Ta chắc chắn, ngươi chỉ là ngươi."
Dù rằng ngươi nói khởi đầu ký ức của ngươi không phải của ngươi, khởi đầu yêu hận không phải của ngươi, huyết dịch và xương cốt của ngươi đều đang bị thay đổi.
Nhưng ta vẫn cho rằng, ngươi vẫn luôn là chính ngươi.
Hạ Thanh đến các Kinh Thế một chuyến, cậu định tìm thêm về huyết trận.
Các Kinh Thế ở ngoài thành Lăng Quang, cần vượt qua một con sông lớn, cậu có lệnh bài Lâu Quan Tuyết đưa cho, dĩ nhiên có thể ra vào êm thấm.
Trên đường, cậu nghe được rất nhiều lời đồn dân gian liên quan tới giao nhân.
Phỏng theo kỳ hạn trăm năm, tử quang trên tháp Phù Đồ bắt đầu không áp chế nổi tà khí, tần suất giao nhân phát dại mà hóa yêu mỗi ngày một tăng cao.
Chủ thuyền là một người nhanh mồm nhanh miệng, tay đưa sào trúc bì bõm rẽ nước, miệng nói lời phấn chấn: "Con yêu quái đáng trảm ngàn đao này chắc là sắp chết rồi! Chính nó đã hại chết tổ tiên chúng ta! Tiếc thương thay cho Cảnh đế nước Sở ta, minh quân thiên cổ mà lại chết trong tay tà ma quỷ quái."
Hạ Thanh cụp mắt nhìn nước sông trong vắt, hỏi: "Vì sao Cảnh đế bị đại yêu hại chết?"
Chủ thuyền nói: "Ta thấy thoại bản toàn nói, kỳ thực đại yêu trong tháp Phù Đồ là vua của giao tộc.
Năm xưa tổ tiên oai hùng, viễn chinh đến Biển Thông Thiên, đánh cho giao tộc tan tác chim muông, cuối cùng tiến vào Thần cung như nguyện, tổ tiên vốn là thiên chi kiêu tử, dễ dàng lấy được sự ban phước của Thần, Thần ban cho người trường sinh bất lão, cũng phù hộ nước Sở ta phồn thịnh không suy.
Yêu hoàng giao tộc đem lòng đố kỵ, ghi hận trong lòng, bèn bám theo tổ tiên trở về cung, thừa cơ người không chuẩn bị mà giết hại người."
Hạ Thanh nói: "Là vậy sao?"
Chủ thuyền là một người ngưỡng mộ Cảnh đế, giọng nói ẩn chứa sự tự hào: "Đúng vậy, chắc chắn là vậy! Quả đúng là trời xanh đố kỵ người tài! Nếu như Cảnh đế có thể sống lâu hơn thì nước Sở ta sẽ càng lẫm liệt hơn nữa."
"Bậc anh hùng hào kiệt như Cảnh đế, còn có thể làm cho tiên nhân Bồng Lai tình nguyện đi theo.
Giao tộc trên Biển Thông Thiên vốn luôn là bá chủ biển khơi, vậy mà Cảnh đế vừa dẫn binh xuất chinh đã đánh cho bọn họ trở thành nô lệ, quá khí phách!"
Hạ Thanh không biết nói gì.
Đây là câu chuyện trăm năm trước được truyền bá khắp dân gian.
Không có hận thù khắc cốt ghi tâm, không có dã tâm biến dạng.
Chỉ có một vị minh đế thiên cổ mở rộng lãnh thổ, chinh phục tộc giao nhân, bội thu trở về.
Hạ Thanh nhếch môi cười châm chọc.
Tiên nhân Bồng Lai tình nguyện đi theo?
- --- Sai rồi, hắn chỉ muốn lợi dụng sức mạnh của các ngươi, trả nợ máu cho hận thù của hắn.
Tổ tiên đánh cho giao tộc tan tác chim muông?
- --- Lại sai nữa, thánh nữ giao tộc và các ngươi trong ngoài phối hợp, một nửa giao nhân trong Biển Thông Thiên cõng rắn cắn gà nhà phó mặc cho kẻ địch bên ngoài xâm nhập Thần cung.
Bởi vì ngay từ đầu, các người đều có chung một mục đích---- diệt Thần.
Tổ tiên nước Sở muốn Thần hồn, cầu trường sinh bất lão.
Châu Cơ muốn Thần lực.
Giao tộc muốn thoát khỏi trói buộc của Thần để mà lên cạn.
Sau khi Thần chết, liên minh tan rã, dã tâm dữ tợn của mỗi người mới lần lượt hiện ra.
Giao tộc chế nhạo loài người ngu xuẩn, chế nhạo loài người không biết một khi Thần biến mất, giao tộc sẽ thống trị hết thảy trên bờ.
Thế nhưng sau khi Thần cung sụp đổ, giao tộc mới phát hiện, bọn họ thật sự có thể tự do lên bờ, nhưng cũng vĩnh viễn mất đi sức mạnh.
Cuối cùng Tống Quy Trần cũng trở mặt.
Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng---- đúng như hắn mong đợi, bây giờ mới chính là thời khắc đày tộc giao nhân xuống địa ngục.
Trong trận chiến Thần cung, ai nấy đều dã tâm bừng bừng, ai nấy đều tràn trề tự tin, ai nấy đều...!không được chết yên ổn.
"Thần, rốt cuộc là sự tồn tại thế nào?" Hạ Thanh bước xuống từ bè trúc, vừa đi vừa luẩn quẩn câu hỏi ấy trong đầu.
Vị Thần duy nhất thế gian, sống dưới đáy Biển Thông Thiên, do tộc giao nhân cung phụng từ đời này qua đời khác.
Hắn có thực thể không? Hắn trông như thế nào?
Hắn biết đau không? Năm ấy bị tín đồ ruồng bỏ, máu chảy đầm đìa ngã giữa đại trận diệt Thần, hắn đã nghĩ gì?
Hạ Thanh vô thức nhớ tới bức tường chặn Biển Thông Thiên.
Cậu nhớ đến cuốn sách [Chuyện vặt Châu Đông] hồi mới tới thế giới này, sách nói tường được Đại tế tư dựng lên nhằm ngăn chặn tộc giao nhân trốn thoát, nhưng Hạ Thanh không tin, Tống Quy Trần không có khả năng lập một bức tường trên Biển Thông Thiên.
[Chuyện vặt Châu Đông] chân thực hơn lời đồn thành Lăng Quang một chút, ở đó không tâng bốc Cảnh đế quá quang minh lỗi lạc, mà nói Cảnh đế cho rằng Thần chính là chân long, thèm khát thịt rồng, cầu trường sinh bất tử, nên mới suất binh tấn công Biển Thông Thiên.
Không khác sự thật là mấy.
Đều bắt nguồn từ lòng tham.
Hạ Thanh lên lầu chứa sách trong điện Kinh Thế, tình cờ gặp được một người.
Yến Lan Du.
Điện Tịnh Tâm của bà ta vĩnh viễn nhiễm đàn hương, dần dà, váy áo xanh trong cũng thoang thoảng mùi này.
Thái hậu trẻ tuổi ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, uể oải lật trang sách, ánh sáng rắc xuống dung mạo thanh thản của bà ta, rơi lên màu sơn móng ánh ra sắc máu đỏ mờ mờ.
Đây cũng là lần đầu Hạ Thanh dùng thân phận của chính mình ra mắt bà ta.
Khi còn ở lầu Trích Tinh, cậu đã từng rất sợ người đàn bà điên ấy, chẳng qua bây giờ phát hiện, tính mạng bà ta đặt giữa vòng xoay sinh mệnh trăm năm, cũng chỉ là mạng của một loài giun dế.
Yến Lan Du là biểu tượng cho quyền dục, tham lam, và dã tâm của loài người.
"Đứa trẻ ngoan, ngươi là Hạ Thanh phải không?" Yến Lan Du thấy cậu, hai mắt híp lại, có vẻ hơi kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng đổi thành nụ cười hòa nhã dịu dàng thường thấy.
"A Tuyết vẫn luôn giấu ngươi trong cung, ai gia muốn gặp ngươi rất lâu rồi, chỉ là chưa có cơ hội.
Hôm nay gặp gỡ, ngoại hình quả là xuất chúng, chẳng trách có thể khiến A Tuyết của ta trước giờ xa cách mọi người cũng phải động lòng."
Hạ Thanh nói: "Thái hậu nương nương."
Yến Lan Du ngồi thẳng người đầy thân mật, mỉm cười như gió ấm mùa xuân: "Không cần đa lễ, lại đây ngồi đi.
Hạ Thanh, ngươi có biết đánh cờ không?"
Trước mặt bà ta đặt một bàn cờ, bên cạnh xông hương vấn vít, hơi trắng lượn lờ bay về phía cửa sổ.
Hạ Thanh: "Ta không biết."
Yến Lan Du như tán gẫu chuyện thường ngày, nói lời nhỏ nhẹ: "Ngươi đi quân trắng trước."
Hạ Thanh: "..." Ồ suýt thì quên, người đàn bà này có tính nết thế nào.
Hạ Thanh cầm đại một quân cờ, thả bừa xuống giữa bàn cờ.
Yến Lan Du nhấc tay áo, nhón quân đen đặt xuống, giọng điệu êm ái: "Dạo này ta cảm thấy lòng không yên, thường xuyên nằm mộng.
Hôm qua ta lại mơ thấy tiên hoàng, ta kể người nghe chuyện trừ yêu, tiên hoàng mừng rơi nước mắt, nắm tay ta nói rằng mối thù trăm năm của nhà họ Lâu cuối cùng cũng được trả rồi.
Ta còn mộng thấy thân mẫu của A Tuyết, ta nói Dao Kha à, cuối cùng A Tuyết cũng có thể thoát khỏi giày vò tháng ba hàng năm ở lầu Trích Tinh, muội đã có thể an tâm dưới cửu tuyền rồi, nhưng mà Dao Kha không nói lời nào, chỉ thở dài một tiếng rồi đi mất."
Yến Lan Du trông buồn như phủ màn mưa bụi, cười tựa thở than: "Quả thật là, cảnh còn người mất."
Hạ Thanh cụp mắt chơi cờ, không đáp.
Yến Lan Du nói: "Tiếc nuối duy nhất lòng ta bây giờ chỉ là A Tuyết chưa có một mụn con.
Nhà họ Lâu hiếm muộn con cái, cũng không thể tuyệt đường nối dõi ở thế hệ A Tuyết được, Hạ Thanh, thiên hạ này, cưới một nam Hoàng hậu đã là tội lớn, nếu còn để thằng bé vì ngươi mà đoạn tuyệt hương khói."
Bà ta chậm rãi nói: "Thì ngươi sẽ trở thành tội nhân thiên cổ."
Hạ Thanh bình tĩnh hỏi: "Thái hậu nương nương, người muốn ta làm gì."
Yến Lan Du mỉm cười: "Đứa bé ngoan, ta biết ngươi là người hiểu chuyện."
"Ngươi giúp ta khuyên nhủ A Tuyết.
Ta thấy Thập lục cô nương nhà họ Vệ lanh lợi thông minh, tính tình cũng tốt, dứt khoát theo ngươi vào cung sau đại điển phong hậu, thế nào?"
Lông mi Hạ Thanh rất dài, bóng mờ phủ xuống che giấu tâm tình, thuận lợi cho cậu bắt đầu ngơ ngẩn.
- --- Cậu thế này là đang cầm loại kịch bản nào? Hoàng hậu bình dân bị Thái hậu chia rẽ tình duyên?
Hạ Thanh nhìn Yến Lan Du.
Vị Thái hậu thân phận tôn quý dù miệng luôn mỉm cười, thế nhưng ánh mắt lại đầy ắp khinh thường và miệt thị.
Hạ Thanh nghĩ, chắc hẳn Yến Lan Du đang rất vui vẻ, tháp Phù Đồ sắp sập, lời nguyền hướng về ba họ Lăng Quang cũng sắp bị tiêu diệt hoàn toàn.
Nếu như phục yêu thành công, bà ta sẽ thẳng tay giết chết Lâu Quan Tuyết, sẽ dùng trăm nghìn phương pháp hành hạ tên tiện chủng trong mắt bà ta, để trút mối hận lòng.
Từ đó sống vô tư lự, nắm quyền toàn thiên hạ.
Phục yêu không thành, bà ta cũng vẫn có đường lui, những lời vừa nói với cậu chính là phương án phụ của bà ta.
Hạ Thanh nói: "Ta cảm thấy, chẳng thế nào."
Cậu đứng dậy lên tầng hai của điện Kinh Thế, không muốn tốn thời gian với bà ta.
Nụ cười của Yến Lan Du cứng đờ trong chốc lát, móng tay đo đỏ lướt lên bàn cờ, cười nói: "Tính tình rốt cuộc vẫn còn non trẻ."
"Hạ Thanh, người tham lam không thể sống thọ ở Lăng Quang."
Hạ Thanh cũng bật cười: "Thái hậu, lời này ta cũng trả lại cho bà."
Bóng lưng cậu biến mất sau khúc rẽ trên lầu các, Yến Lan Du lập tức trở nên lạnh lùng, nghiến răng, hất toàn bộ quân cờ xuống đất.
Mỗi một tầng trên điện Kinh Thế đều chăng lụa đỏ chằng chịt, giống như muôn vàn nhân- quả.
Có lẽ Tống Quy Trần biết cậu sẽ đến, nên đã sớm chuyển sách từ khu vực cấm ra ngoài cho cậu.
Huyết trận.
Hạ Thanh mở cuốn sách nhăn nheo ố vàng, lướt qua từng chữ.
Giao tộc là sinh vật gần Thần nhất thế gian, thế nên để lập huyết trận cũng phải dùng máu đầu tim của chính thuần giao.
Vẽ trận pháp lên bụng phụ nữ mang thai, sinh hạ đứa bé vào đêm kinh trập, cũng là khoảng thời gian hơi thở của Thần mạnh mẽ nhất, như vậy sẽ có thể biến đứa bé thành vỏ đựng của Thần.
Cần phải giữ lại cuống rốn, vì đây là ràng buộc ban đầu của đứa bé và người mẹ, là ràng buộc đậm sâu nhất với trần gian.
Chờ đến khi Thần hoàn toàn thức tỉnh bên trong vật chứa, nuốt cuống rốn, là có thể thoát khỏi phàm tục một cách triệt để.
Rất nhiều người từng giở đến trang này, nhưng thực hành quá hiếm, trăm năm trước giao tộc là một chủng tộc cực kỳ mạnh mẽ, lại không hề rời khỏi Biển Thông Thiên, muốn kiếm được máu đầu tim của thuần giao khó ngang lên trời.
Tống Quy Trần nói đến huyết trận cũng chỉ cười một tiếng hời hợt.
"Có lẽ Dao Kha đã thật sự đi đến bước đường cùng, mới có thể tin vào tà thuật ấy."
Tống Quy Trần đang lơ đãng, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lại rất ung dung: "Thần làm sao có thể thức tỉnh trên cơ thể con người."
Trên đường về cung Hạ Thanh vẫn luôn suy nghĩ chuyện này, cậu cảm thấy khả năng Tống Quy Trần đã nói đúng.
Hắn là đại sư huynh Bồng Lai, nếu không phản bội sư môn, thì về sau hắn sẽ cầm đầu Bồng Lai.
Cậu nhét quyển sách vào trong tay áo, định mang về cho Lâu Quan Tuyết xem thử.
Con sông lớn trước điện Kinh Thế gọi là Li Li, ban đêm trời đổ mưa lất phất, chỉ có một chiếc thuyền con đậu ven bờ.
Hạ Thanh bước lên, nghe người lái đò hỏi: "Tiểu công tử sao lại qua sông muộn thế?"
Hạ Thanh: "Bị lạc trong rừng."
Người lái đò cười: "Là vậy sao?"
Đêm buông màn, nước sông phẳng lặng.
Gió thổi tiêu điều, người lái đò lén rút dao găm trong tay áo, khi tia sáng lạnh lóe lên, Hạ Thanh không chớp mắt lấy một lần, cầm lá trúc đang nghịch trong tay vung gãy cổ tay tên lái đò.
"Ngươi!" Tên lái đò ngẩng phắt đầu, âm sắc lạnh băng.
Hạ Thanh cười một tiếng: "Yến Lan Du ra tay nôn nóng vậy sao?"
Tên lái đò vặn vẹo nét mặt, da trương phình như quả bóng hơi, nhìn thẳng mắt cậu, nở nụ cười quỷ quái.
Ầm---- Cơ thể tên lái đò nổ tung, kéo theo chiếc thuyền vỡ năm vỡ bảy.
Hạ Thanh lách mình tránh né, tránh cho vụn bể bay vào mắt.
Cậu đứng trên một tấm ván, vạt áo lồng lộng trong gió.
Nước sông Li Li dâng cao, ánh trăng chiếu sáng bóng ma dày đặc trong mảnh rừng trúc.
Hạ Thanh lạnh lùng liếc nhìn quân đối địch, sau đó nhảy vào sông.
"Đuổi theo!"
"Thái hậu có lệnh, bắt sống hắn!"
Hạ Thanh rơi xuống nước, bị cái lạnh làm cho rùng mình.
Bọt trắng bốc lên, một loại tảo nào đó phát sáng rõ ràng trong bóng tối.
Chúng lắc lư theo luồng nước chảy, để lộ đám sâu bọ bé nhỏ sáng rực.
Ánh sáng có màu xanh thẳm, dưới tầm mắt đang chậm rãi mơ màng, bị phân tách thành muôn ngàn màu sắc.
Âm thanh dòng chảy vang lên rất rõ, từ từ chảy lướt bên tai.
Cậu lặn xuống sâu hơn.
Nơi này mọi tiếng động đều trở nên tĩnh lặng, đáy sông áp lực và lạnh lẽo.
Hạ Thanh đột nhiên nhớ đến ánh mắt Châu Cơ nhìn cậu trước khi chết.
Màu xanh bạc, mê hoặc lòng người.
Huyễn đồng của thuần giao, cạy mở hồi ức cậu liều mình cố thủ.
Sắc mặt Hạ Thanh bỗng chốc tái nhợt, cơn đau nhức óc tràn vào trí não, bờ môi run rẩy, thống khổ nhắm nghiền hai mắt.
*
"Trước khi giao kiếm cho con, con phải hứa với ta một chuyện."
"Chuyện gì thế ạ."
- --- "Từ nay trở đi, bất kể sống chết, kiếm chớ rời tay."
Cậu nhớ những ngày dài đằng đẵng bầu bạn cùng kiếm A Nan.
Tay không rời kiếm thật sự là một chuyện vô cùng phiền phức, cậu phải mất rất lâu, mới quen được cách vừa cầm kiếm vừa ăn cơm, tắm rửa, thay đồ, che dù trời mưa, hay quét sân chép sách.
Sau khi Vệ Lưu Quang biết được chuyện này, tức thì cười bò trên đất, xung phong giám sát cậu thay sư phụ.
Thực tế chỉ là để cười nhạo cậu, bắt được nhược điểm của cậu.
Hồi nhỏ cậu không tích cốc, lúc vào nhà vệ sinh, Vệ Lưu Quang cũng sẽ bỉ ổi thò đầu lên từ phía ngoài cửa, đơn giản chỉ để xem xem cậu có bỏ kiếm hay không, còn biết đường mà mách lẻo sư phụ.
Hạ Thanh muốn dí đầu hắn vào hố xí.
Lúc ăn cơm, Vệ Lưu Quang cũng sẽ cười khả ố: "Thế đến hôm động phòng ngươi định làm gì hả Hạ Thanh?"
Phó Trường Sinh đỡ trán: "Lưu Quang, đệ bớt lời đi."
Tống Quy Trần thân là đại sư huynh, nhưng xưa giờ chưa dạy được cái gì xứng danh điều hay lẽ đẹp.
Hắn cười khùng khục mấy tiếng, phong thái vẫn cực kỳ nho nhã, chỉ là ánh mắt pha trò, nói lời không đứng đắn: "Còn có thể làm gì, Hạ Thanh, kiếm và vợ bên nào quan trọng hơn có cần đại sư huynh mách đệ nghe không? Dĩ nhiên phải là----"
Đúng lúc này Tiết Phù Quang bưng bát canh bước vào, váy màu đỏ lựu lướt qua ngưỡng cửa, lạnh lùng nói: "Dĩ nhiên là gì?"
Tống Quy Trần suýt thì sặc nước miếng, ho sù sụ, sau đó lập tức giả vờ mất trí nhớ, cười dịu dàng như nước: "Sao muội ở phòng bếp lâu vậy, có mệt mỏi chỗ nào không?"
Tống Quy Trần liếc mắt một cái, phớt lờ hắn, đoạn ngồi xuống bên cạnh Hạ Thanh.
Vệ Lưu Quang ngửi được mùi đồ ăn, mắt sáng choang, miệng chảy nước, động muôi múc cho mình một bát canh cá đậm đà.
Tiết Phù Quang nhìn Hạ Thanh, mở lời an ủi: "Kiếm A Nan là thần khí thượng cổ, đệ muốn hòa hợp hoàn toàn với nó cần rất nhiều thời gian.
Tay không rời kiếm, thực ra chính là quá trình hai người trao đổi linh tức cho nhau."
Hạ Thanh nghe vậy nhe răng cười, đồng thời liếc xéo Vệ Lưu Quang một cái: "Đệ biết."
Vệ Lưu Quang xùy một tiếng, đánh chén no nê xong lại bắt đầu hạnh họe: "Ấy, Hạ Thanh! Ta vẫn đang canh cánh chuyện kia, ngươi động phòng mà cầm kiếm thì không tiện hành sự nhỉ."
Rõ ràng hắn quên mất tiêu trên bàn ăn còn có cả sư tỷ đang ngồi.
Tiết Phù Quang nhấc tay, ngoài cười trong không cười: "Ngươi còn biết hành sự cơ à? Nào lại đây, Vệ Lưu Quang."
Vệ Lưu Quang hoảng sợ chạy biến như một làn khói.
Cuộc sống thường ngày ở Bồng Lai trông thì náo loạn, thế nhưng ai nấy đều có tu hành của riêng mình, phần lớn thời gian, Hạ Thanh đều ngồi một mình cùng kiếm A Nan trong yên lặng.
Biển Thông Thiên thường xuyên đổ mưa.
Nước mưa ẩm ướt nhỏ xuống từ mái hiên, hơi nước bốc lên trắng xóa cả dãy núi.
Hạ Thanh cầm kiếm A Nan, ngồi bên cửa sổ, mở to hai mắt, hết nhìn bầu trời, lại đến nhìn A Nan, tò mỏ lẩm bẩm: "Ai cũng bảo ngươi là thần kiếm thượng cổ, ghê gớm vậy thật à? Vậy có phải về sau ta sẽ trở thành tay kiếm đệ nhất thiên hạ không nhỉ?"
Đến khi thật sự được một mình ra biển rèn luyện, Hạ Thanh còn phấn khích đến mất ngủ cả đêm.
Cậu phá lệ ăn diện hơn thường ngày, hăm hở hướng mặt về phía hoa cỏ Bồng Lai mà nói xằng nói bậy: "Đi, ta phải đi chinh phục thiên hạ!"
Nhưng mà cậu chẳng chinh phục được thiên hạ nào, cậu xui xẻo muốn chết!
Cậu giết một ma tu, hậu quả là mắc kẹt trong hang núi, chỉ đành phải dùng kiếm A Nan đục lỗ từng chút một trong bóng tối.
Khi sắc trời ập tới, Hạ Thanh chớp mắt, nước mắt sinh lý rơi xuống kiếm A Nan, cậu cảm nhận rõ ràng thân kiếm đang run rẩy.
Sau đó thoát ra khỏi hang đá chật hẹp, cậu mới phát hiện---- nếu như ban đầu cậu và kiếm A Nan chỉ là oan gia hoặc bạn đồng hành, thì sau ba năm, năm năm, mười năm, nó đã trở thành một phần thân thể của cậu, trở thành một thói quen khảm sâu trong linh hồn.
Cậu thật sự làm được, giây phút cận kề cái chết tay chưa từng buông kiếm.
Mùng năm tháng ba là ngày kết thúc lịch luyện trở về, đáy Biển Thông Thiên tản ra ánh sáng xanh yếu ớt.
Sư phụ từng nói, ấy là hoa linh vi đang chiếu li nhân.
Cực quang chiếu sáng chân trời, vừa lộng lẫy vừa thơ mộng.
Chẳng qua ẩn sau vẻ đẹp nguy nga ấy, lại là mối nguy hiểm hung tàn ngoài biển khơi bạo ngược.
Cậu bị sóng biển đánh lật thuyền, rồi lại va phải bầy cá mập, khi ấy cậu còn non trẻ, vật lộn mấy phen, đến khi vật vã thoát khỏi bầy cá mập cũng đã nằm thoi thóp.
Ai ngờ còn gặp trúng giao nhân sắp chết đang bơi đến phần mộ, giao nhân trước khi chết đều cuồng điên khát máu, cậu không phải đối thủ của hắn, cánh tay bị cắn đứt một mảng thịt lớn, tâm trí Hạ Thanh lúc bấy giờ chỉ còn một suy nghĩ, cậu sắp chết rồi.
Cậu sắp chết.
Ý thức đục ngầu, đầu óc trống rỗng, thế nhưng ngón tay như bị ghim chắc, bất kể thế nào cũng nhất quyết không buông.
Hạ Thanh nghĩ bụng: Sư phụ, con đây cũng coi như bất luận sống chết tay không rời kiếm rồi chứ, khi nào người tìm được thi thể của con nhất định phải khen con.
Cậu cho rằng mình sẽ chết, sẽ vùi thân đáy biển.
Nhưng mà không phải.
Cậu được người ta cứu sống.
Kinh trập vạn vật sinh, cực quang tràn khắp Biển Thông Thiên, qua rong biển và san hô, qua vỏ sò hay châu ngọc, ánh lên những tia sáng rực rỡ.
Cậu nhìn thấy một đôi mắt xanh băng.
Mái tóc màu bạc của người nọ tản ra trong nước biển, dung nhan mơ hồ, ẩn chứa Thần tính xa cách.
Khi ấy Hạ Thanh đã mất rất nhiều máu, sắp ngất đi.
Cậu thở hổn hển trên bãi đá, lòng thầm cảnh giác, không biết đối phương là ai, đối phương muốn làm gì.
Tuy nhiên người nọ chẳng nói chẳng rằng, tầm mắt đặt lên thanh kiếm A Nan cậu vẫn hằng nắm chặt, lạnh nhạt mà biếng nhác, không cảm xúc, kế đó xoay người rời đi.
Sau khi trở lại Bồng Lai, cậu bị sư tỷ trách mắng rất lâu.
Hạ Thanh ngồi trên giường, nhìn lá cây lắc lư bên hông sư tỷ dưới ánh nắng vàng, một lòng muốn biết người nọ là ai.
"Người cứu con có mắt màu xanh băng."
Sư phụ nói: "Chắc chắn là xanh băng, mà không phải xanh bạc?"
"Chắc chắn."
Sư phụ hằm hè: "Ta thấy con gặp ảo giác thì có."
Hạ Thanh ngớ người: "Á?"
Có lẽ cậu đã thật sự