Một nụ hôn làm sao đủ được đây, tiểu sư đệ.
Hạ Thanh ngơ ngác đối mặt với đôi mắt hắn, đỏ sẫm, rét lạnh, giống như màu sắc của máu và nước mắt ngưng tụ đến tận cùng, sâu như biển rộng, bao dung hết thảy yêu hận điên cuồng.
Ống tay áo Lâu Quan Tuyết rủ xuống, để lộ sợi dây đỏ, rực rỡ trên cổ tay mảnh khảnh trắng ngần.
Sợi dây đỏ trước kia giam cầm cậu, nay được Lâu Quan Tuyết mang trọn mười năm...!
Đau buồn toát lên trong ánh mắt mà chẳng thể nói nên lời.
Hạ Thanh tu đạo Thái thượng vong tình, mơ màng với tình yêu, nhưng không có nghĩa cậu không nhận ra cảm xúc của Lâu Quan Tuyết.
Thức thứ hai Thái thượng vong tình là chúng sinh bi hỉ, cậu chứng kiến bao lần tan tan hợp hợp, sao có thể không cảm nhận được.
Vậy là suốt mười năm ròng rã, Lâu Quan Tuyết đều cho rằng cậu dùng tính mạng bản thân uy hiếp hắn tha cho thiên hạ.
Châm chọc làm sao...!
Hạ Thanh há miệng, đau thương tràn đáy mắt, ngây ngốc rất lâu mới nói được thành lời.
"Không phải vậy, cứu bọn họ, một mình ta đã đủ rồi." Cậu đã mở cổng thành, giao tộc không giam được tu sĩ.
"Năm đó..." Hạ Thanh giải thích: "Ta không hy sinh vì thiên hạ.
Châu Cơ trói buộc hồn phách của ta với thân xác của ngươi, một khi ngươi thành Thần, ta ắt sẽ phải hồn phi phách tán."
Hạ Thanh rất hiếm phân tích cảm xúc của mình, vậy nên cậu nói ra vừa chậm chạp vừa khó khăn, nhưng cậu vẫn kiên nhẫn biểu lộ.
"Ta chưa từng muốn dùng bản thân mình uy hiếp ngươi."
"Ta sợ ngươi đau, cũng không muốn vòng ân oán này tuần hoàn không dứt."
Lâu Quan Tuyết cụp mắt, ánh mắt đỏ trầm nhìn cậu không dời.
Trong ánh sáng rập rờn lông vũ, vị Thần tóc trắng nét mặt như sương, con ngươi u ám, chỉ có bàn tay dùng sức đến run run làm lộ ra cảm xúc hắn.
"Có điều, vẫn phải cảm ơn ngươi đã bỏ qua cho chúng sinh, bỏ qua cho những người vô tội." Hạ Thanh mỉm cười.
Giờ phút ấy, mệt mỏi tích lũy từ lâu vỡ bờ tràn khắp sau niềm vui nỗi buồn đánh úp quá bất ngờ, cậu cảm giác đầu óc choáng váng, ý thức mơ màng.
Tỉnh táo phút chốc, Hạ Thanh hít một hơi thật sâu, dường như dồn hết dũng khí cuối cùng, nhón chân hôn lên mi mắt lạnh băng của hắn, hôn lên nốt ruồi kia.
"Lâu Quan Tuyết, ta đây không phải lấy thân nuôi ma.
Ngươi có thể xem là, ta đang lấy thân báo đáp."
*
Châu Đông, điện Kinh Hồng.
Đây là vị trí gần Biển Thông Thiên nhất trong số mười sáu châu, hàng đêm đều có thể nghe tiếng sóng vỗ phập phồng.
Ánh trăng ánh đèn trải khắp điện, sàn nhà ngọc thạch chiếu rọi bóng người.
Y bào của thánh giả trẻ tuổi lướt qua nền đất, tóc đen tết đuôi sam buông thõng trước ngực.
Hắn cầm một phiến lá, nhìn về biển rộng, thổi điệu nhạc vừa lạ vừa quen.
Lúc này, một thiếu nữ váy xanh dệt từ giao sa bước vào, cung kính nói: "Thánh giả, Phù Quang tiên tử phái Thượng Thanh cầu kiến."
"Phù Quang tiên tử?"
Linh Tê ngạc nhiên, chậm rãi gật đầu, nhảy xuống bậc thềm.
Hàng lang điện Kinh Hồng treo đầy đèn hoa linh vi, xếp thành biển đèn mênh mông vô hạn, rực rỡ như mỗi đêm kinh trập trên Biển Thông Thiên ngày ấy.
Mười năm trước hắn thức tỉnh thành thuần giao, sở hữu dòng máu thuần khiết nhất, cũng đạt được sức mạnh mạnh mẽ nhất, được tôn làm thánh giả.
Thế nhưng ngoài việc thành kính cung phụng Thần linh trong điện Kinh Hồng cả ngày lẫn đêm, thì hắn không làm được gì khác.
"Tiết tỷ tỷ..."
Linh Tê bước đến cuối hành lang, thấy Tiết Phù Quang đang nghịch vỏ sò dưới mái hiên.
Mỗi năm nàng một thêm gầy ốm.
Mái tóc xám xịt ngày càng xơ xác, xương gò má nhô cao, người tu chân đạt đến cảnh giới của nàng, lẽ ra sẽ không già không chết, dung nhan vĩnh cửu, thế nhưng nàng lại giống một đóa hoa tàn, già nua theo năm tháng.
Khi còn nhỏ, Linh Tê không dám nhìn thẳng mắt nàng, bây giờ cũng không đổi khác.
Ánh mắt nàng rất sâu, tròng đen lớn hơn người thường một chút, lúc nhìn người ta luôn mang đến cảm giác lạnh lẽo quái đản.
Tiết Phù Quang gật đầu, nhẹ nhàng hỏi: "Linh Tê, ta nghe nói các ngươi tìm được kiếm A Nan, phải không?"
Linh Tê rụt cổ, mở miệng: "Vâng." Dứt lời, hắn thoáng né tránh ánh mắt, nói: "Tiết tỷ tỷ, tỷ lén vào đây sao? Không ít giao nhân ở Châu Đông căm ghét loài người, tỷ cẩn thận một chút, hay là...!để lát nữa ta đưa tỷ ra ngoài nhé."
Tiết Phù Quang mỉm cười, bình thản nói: "Không sao.
Nếu ta muốn rời Châu Đông, thì không ai ngăn được."
Linh Tê nhỏ giọng: "Ồ."
Tiết Phù Quang nói: "Kiếm A Nan ở đâu?"
Linh Tê thật thà đáp: "Ở mật thất."
Tiết Phù Quang: "Dẫn ta đi."
Linh Tê căng thẳng, nét mặt do dự.
Tiết Phù Quang nhận ra sự do dự của hắn, giải thích: "Linh Tê, kiếm A Nan vốn thuộc về tiểu sư đệ của ta."
Linh Tê chớp mắt, vô cùng kinh ngạc: "A? Tiểu sư đệ của tỷ?"
Tiết Phù Quang gật đầu, giọng nói khàn khàn: "Phải, nhưng bây giờ đệ ấy không còn nữa." Nói đoạn, nàng che tay áo ho khan dữ dội, vài lọn tóc phủ xuống sườn má tái nhợt của nàng, nét mặt lặng lẽ.
Gió lạnh vờn qua vạt áo nàng, phiến lá và mẩu gỗ treo ngang hông lách cách reo vang.
Linh Tê lo lắng nói: "Tiết tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?"
Tiết Phù Quang đè nén đau thương: "Không sao.
Dẫn ta vào mật thất."
"...!Được."
Đường đến mật thất rất dài.
Cả chặng đường đèn đuốc sáng rõ.
Linh Tê sống một mình trong điện Kinh Hồng lạnh lẽo, không có người trò chuyện, gặp bạn cũ khó tránh khỏi nhiều lời, hắn nói: "Tiết tỷ tỷ, ta đã cố gắng trói buộc giao nhân ở