Châu ngọc Lăng Quang trong lời dân chúng, dung mạo vượt người, ngọc đẹp không tỳ vết.
Như một tiếng sấm xé ngang trời, một tiếng ầm đánh cho đầu óc trống rỗng.
Thình thịch thình thịch, Ôn Kiểu có thể nghe rõ tiếng tim đập của mình, bàn tay cầm khay vô thức siết chặt hơn, mỗi bước đi đều nặng tựa ngàn quân, cậu ta cúi thấp đầu, hơi thở dồn dập, cuống họng khô khốc.
Toàn bộ tự tin sinh ra bởi xinh đẹp và sủng ái từ nhỏ đều trở nên nát vụn.
Thậm chí bắt đầu sợ hãi bất an.
Cậu ta thật sự có thể quyến rũ được Lâu Quan Tuyết sao...!
Hạ Thanh thấy có người tới, liền ngoan ngoãn im miệng, ngồi trên cành hoa lê, im lặng nhìn tiểu thái giám nọ.
Cậu quan sát người ta đã thành thói quen, không hoàn toàn để ý dáng vẻ bên ngoài, xác thịt hồng trần đều là cát bụi.
Cậu xem Ôn Kiểu, trước tiên nhìn thấy nốt ruồi son trên ấn đường, bàn tay giữ cành cũng hơi khựng lại.
Nốt ruồi này...!trông rất gian tà.
Thật ra ngoại hình của tiểu thái giám cũng khá đẹp, da mềm thịt mịn, môi ngọc đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần điểm thêm nốt ruồi đỏ, tăng thêm mấy phần quyến rũ.
Nhưng Hạ Thanh cảm thấy, chấm đỏ này rất kỳ lạ, khiến cho cậu cũng phải nhíu mày.
Ôn Kiểu bước đi một lát, bỗng cảm giác có người đang nhìn thẳng vào ấn đường mình, hoảng hốt ngẩng đầu, nhưng chỉ thấy một cây hoa lê to lớn trong sân.
Cánh hoa cưỡi gió như tuyết, tầm mắt bí ẩn nọ yên lặng ôn hòa.
Dường như chỉ là một làn gió dạo chơi sông núi, thanh khiết không tạp niệm.
Là ảo giác sao?
Ôn Kiểu ngẩn người, nhưng cũng nhanh chóng xoay người, tập trung lên vị đế vương mà cậu ta cần hầu hạ.
Lâu Quan Tuyết nhận thấy có người đến gần, cũng ngừng lên tiếng.
Ôn Kiểu hồi hộp đến mức run rẩy hai tay, cậu ta phát hiện tâm trạng Bệ hạ lúc này không coi là tệ, tầm mắt rơi xuống ly rượu trên khay.
Trong nháy mắt ấm ức chiến thắng sợ hãi, nghĩ đến cậu ta trước kia cũng là tiểu hoàng tử được cưng chiều, cớ gì phải lưu lạc tới mức đi hầu hạ người khác.
Mẹ cậu ta cho cậu ta thân thể này, không phải để cậu ta chịu khổ.
"Bệ hạ..." Ôn Kiểu run run mở miệng.
Làn gió êm dịu, đưa giọng nói mềm mại non nớt của thiếu niên đến bên tai.
Lâu Quan Tuyết lười biếng buông mi, không tỏ thái độ gì.
Ngoài rừng hoa lê, nghe thấy cậu ta mở miệng, đám thị vệ cung nữ đều tức thì đứng sững.
Nhất là Bạch Hà, chưởng sự dẫn đầu.
Nàng mặc váy lam, khuôn mặt đã bắt đầu có tuổi không trang điểm đậm, sắc mặt cứng đờ, đột ngột ngẩng đầu, con ngươi trợn lớn.
Những người từng hầu hạ vị Hoàng đế này đều biết rõ, khi tắm rửa, Bệ hạ ghét nhất có kẻ tiến lại gần.
Mỗi lần các nàng bưng rượu rót nước, đều chỉ hận không thể hóa thành không khí, bước đi không dám nặng nề, hơi thở không được quá rõ, sợ rằng một giây bất cẩn cũng đủ rơi đầu.
Mà tên thái giám bưng rượu này, ai cho phép cậu ta mở mồm nói chuyện?!
Người duy nhất an nhàn tự tác đại khái cũng chỉ có Hạ Thanh.
Cậu chẳng qua là đang oán thầm Lâu Quan Tuyết đi tắm thôi mà cũng phải có lắm người hầu kẻ hạ đến vậy, đúng thật là cành vàng lá ngọc.
Ôn Kiểu mềm nhũn cả chân, hơi nóng trong hồ kích thích cậu ta đỏ hồng đôi mắt, cậu ta hít hít mũi, run giọng nói.
"Bệ hạ, nô...!nô tới hầu hạ người." Cổ tay cậu ta rất nhỏ, quỳ một chân xuống bên hồ tắm, lẩy bẩy rót rượu trong bầu vào chiếc ly vàng.
Lâu Quan Tuyết hờ hững nghiêng đầu, ẩn dưới hàng mi đen dày là ánh mắt lạnh lẽo, nhìn theo động tác rót rượu của cậu ta.
Bạch Hà bên ngoài sợ đến mức gần như sắp ngất.
Nàng thở hắt một hơi, bất chấp bước vào trong, lo lắng tên ngu xuẩn không có mắt này sẽ hại chết cả đám người.
Ôn Kiểu bị ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm, run tay một cái, làm bắn ra chút rượu.
Bầu không khí ngột ngạt, cậu ta cầm ly rượu, cố gắng mỉm cười, ra sức ngẩng đầu bằng dáng vẻ xinh đẹp nhất.
"Bệ hạ..." Trong làn khói nước, cậu ta để lộ ra khuôn mặt tinh xảo đáng yêu, nụ cười không linh hoạt, nhấc tay đưa rượu tới bên người Lâu Quan Tuyết, trên người xông hương được đặc biệt mua về: "Mời...!mời người."
Lâu Quan Tuyết lấy làm hứng thú nhìn nốt ruồi trên mi tâm cậu ta một cái, nhưng cũng không nán lại bao lâu.
Đưa tay ra từ trong hồ nước, tiếp lấy ly rượu.
Trái tim Ôn Kiểu đã vọt lên cổ họng, bất chấp mà coi nhẹ sự hãi hùng.
Cậu ta thừa cơ nở nụ cười ngốc nghếch đến mức dễ thương, nhưng chung quy cũng chưa hầu người ta bao giờ, có chút căng thẳng, lại mưu đồ tính toán, thế nên thời khắc chạm đến tay Lâu Quan Tuyết, tâm trí chấn động sơ ý làm ly rượu rơi xuống đất.
Cốp.
Bên cạnh thành hồ được xây bằng ngọc trắng, ly rượu đáp đất, phát ra tiếng vang nhè nhẹ, rượu trong ly vung vãi tứ tung.
Như có sợi dây cung đứt phựt trong đầu.
Ôn Kiểu bàng hoàng trong chớp mắt, máu toàn thân đông lại.
Bạch Hà bước vào chứng kiến cảnh tượng này, giận sôi máu, cũng bất chấp lễ nghi, trước khi Bệ hạ kịp giết người, vội vàng đi nhanh tới túm cổ áo Ôn Kiểu xách cậu ta dậy, bàn tay nhuộm móng hung hăng cho cậu ta một bạt tai.
"Ai dạy ngươi hầu hạ Bệ hạ như vậy?!" Nàng trợn trừng cặp mắt như sắp nứt, ánh mắt đỏ bừng.
Cú tát này vang lên dữ dội.
Ôn Kiểu bị đánh cho tỉnh người.
Ôn Kiểu la lên một tiếng chật vật quỵ gối, lệ rơi đầy mặt.
Mà bản thân Bạch Hà cũng quỳ rạp xuống, trán nện lên thành ngọc, toàn thân run lẩy bẩy: "Bệ hạ tha mạng, nô tỳ cũng không biết tại sao tiểu thái giám này lại lọt vào nơi đây! Làm Bệ hạ giật mình tội đáng chết vạn lần! Nô lập tức kéo cậu ta đi lãnh phạt! Bệ hạ tha mạng!"
Hạ Thanh bị đám người hoàng cung nước Sở hở ra cái là kinh hồn táng đảm làm cho giật cả mình.
- ---- Lâu Quan Tuyết, rốt cuộc là danh tiếng của ngươi tệ tới mức độ nào?
Lâu Quan Tuyết hời hợt lướt qua hai người quỳ dưới đất, rất lâu sau, mới cười nhẹ một tiếng: "Ừ, không sao, cô không giết các ngươi."
Đầu óc Bạch Hà trống rỗng, lửa giận và sợ hãi bùng cháy cùng nhau, chợt nghe thấy lời này toàn thân lại cứng đờ.
Từ từ.
Bệ hạ bảo gì cơ?
Cô không giết các ngươi?
Bạch Hà run run ngẩng đầu, trán đã rỉ máu.
Ôn Kiểu bên cạnh sụt sùi nức nở, khóc không thành tiếng.
Lâu Quan Tuyết uể oải dựa lên thành, tay chỉ xuống đất nói: "Ai cũng có lúc không cẩn thận."
Hạ Thanh: "..."
Lời quan tâm dịu dàng này đặt trên đầu môi Lâu Quan Tuyết nghe ra thật hài hước.
Ánh mắt Bạch Hà đã đỏ bừng vì sợ hãi, nghe đến đây cực kỳ khó tin, rồi lại tức khắc mừng như điên, chảy cả nước mắt, vội vã nở nụ cười, dập đầu vang