Gió đêm lạnh buốt, Quế Chi chạy ra ngoài chẳng biết đi đâu về đâu.
Trong lòng nóng như lửa đốt, mất một lúc sau mới loạng choạng ngã xuống.
Cô ngồi trên đất, lặng lẽ xoa đầu gối đau buốt.
Khi này mới nở nụ cười nhạt nhòa.
Quế Chi mỗi khi vấp ngã, cho dù bố mẹ không hỏi có đau không, thì ít ra còn chú cô đến đỡ cô lên, phủi sạch đất cát rồi lấy bông băng chấm vết thương cho cô.
Nhưng bây giờ, cô có ngã đến đầu rơi máu chảy, có lẽ chú của cô cũng không quan tâm nữa.
Quế Chi muốn đứng lên, nhưng chân đau quá, nên đành ngồi chờ cơn đau trôi qua, lẳng lặng đếm mấy vì sao.
Trời hôm nay lạnh thật, nhưng cái lạnh cũng khiến sao trời sáng rực rỡ hơn.
Quế Chi cứ ngồi như thế, mặc kệ ánh mắt của những người xung quanh.
Cô biết rõ, tình cảm của mình với chú mình không phải là tình cảm bình thường, nên ngoài áp chế ra, cô chỉ biết cố gắng quên đi từng ngày thôi.
Quế Chi giữ kín nó sâu tận trái tim mình, mỗi sinh nhật đều ước rằng chú ấy không có quan hệ huyết thống gì với mình, có lần nghe thấy có thể nhìn thấy mưa sao băng, cô không ăn không ngủ chỉ chờ mưa sao băng.
Mưa sao băng hơn trăm triệu sao rơi, vậy là cô ước đến trăm triệu lần.
Khi nào cũng chỉ mong, có một điều thần kì nào đó, biến Minh không phải là chú cô nữa.
Nhưng theo năm tháng dần trôi, cô càng ngày càng lớn, ước mong ấy cũng dần phai nhạt dần, trở thành chấp nhận.
Quế Chi tìm cách xoay sở, từ mơ mộng không thực tế thành chấp nhận.
Cô cảm thấy, chỉ cần bên cạnh anh như vậy, đã đủ rồi.
Cho dù sau này chú cô có lấy vợ sinh con, cô cũng sẽ chôn vùi thứ tình cảm này, chúc phúc cho chú ấy.
Cô chuẩn bị tâm lí ngày đêm, chỉ chờ Minh ngỏ ý cưới một cô nào đó, rồi cô sẽ đến, nhìn anh trong trang phục cưới, khi ấy cô nhất định sẽ mỉm cười thật ngọt ngào chúc mừng.
Và bây giờ, ngày ấy đến, Thanh Lam xuất hiện rồi.
Vậy mà Quế Chi không sao cười nổi...!Tuyệt vọng không phải là một trạng thái cảm xúc, mà là nhiều ngày nhiều đêm, biết mình muốn gì, lại chủ định thứ ấy là thứ mình không có quyền chạm đến...
Gió mát đến nỗi Quế Chi rùng mình, cả người nổi da gà.
Cô xoa xoa má mình, nơi ấy còn hơi buốt, mới biết Minh dùng lực mạnh đến cỡ nào.
Quế Chi lại không thấy đau, so với mấy ngàn ngày đau lòng, chút đau đớn này đã là gì.
Quế Chi cố gắng bám víu lề đường đứng dậy, rồi dần đi về khách sạn của Trì Tuyết.
Ngoài Trì Tuyết ra, cô thật sự không biết phải tìm ai nữa.
Bởi vậy, khi Trì Tuyết nhìn thấy Quế Chi trước cửa hồn xiêu phách lạc, vội vàng kéo cô vào trong phòng.
Trong phòng khá ấm áp, Quế Chi thay đồ xong, đã ngồi cạnh Trì Tuyết tựa vào vai cô.
Trì Tuyết khi này mới hỏi, “Có chuyện gì vậy?"
Quế Chi nhìn Trì Tuyết, trong một thoáng Trì Tuyết đã nghĩ, chẳng bằng Quế Chi khóc đi, cô còn thấy đỡ hơn vẻ mặt này.
Nhưng Quế Chi không hề rơi một giọt nước mắt nào, chỉ kể lại như chẳng phải chuyện của bản thân.
“Tớ tìm chú, sau đó chú ấy tát tớ".
Trì Tuyết nhìn Quế Chi, thấy má cô hơi đỏ mới hiểu vì sao.
Thật lòng mà nói, Trì Tuyết khá ngạc nhiên, không ngờ anh Minh có thể ra tay nặng với Quế Chi như vậy.
Đánh ở đâu cũng được, sao cứ phải là mặt.
Minh từ nhỏ đã ở bên cạnh Quế Chi, lo lắng quan tâm cho cô, anh không nỡ động vào cô dù chỉ là một ngón tay, vậy mà có thể ra tay đến mức này.
“Chà, sau này lỡ đâu hết đẹp thì làm sao, ra tay ác độc ghê, chắc muốn nuôi cậu cả đời rồi."
Quế Chi không vui nổi, “Ai mà thèm chú ta nuôi, bây giờ chú ấy có tình mới rồi, làm gì còn nhớ đứa cháu này nữa".
Trì Tuyết trầm ngâm một chút, "Thanh Lam?"
Quế Chi không đáp, sau đó kéo chăn kín người che khuất mặt.
Trì Tuyết thấy Quế Chi nằm xuống cũng tắt đèn đi, sau đó hai người chẳng nói chuyện nữa.
Đêm yên tĩnh, hai cô gái cũng lặng lẽ trong cảm xúc của riêng mình.
Trì Tuyết thấy Quế Chi không đáp gì, nghĩ rằng cô đã ngủ rồi nên cũng thôi, chỉ là đến khi lơ mơ, lại nghe Quế Chi đáp lại, "Ừm, chị ấy".
“..." Trì Tuyết định nói gì đó, Quế Chi đã nói trước.
"Tớ tính thuê nhà ở ngoài, không muốn về nhà nữa...!Cậu giờ chưa có nhà, hay tìm trọ cùng tớ đi..."
Trì Tuyết xoay người ôm vai Quế Chi.
"Ừm, tớ tìm trọ với cậu."
Quế Chi nghe vậy hốc mắt đỏ hoe, cô ậm ừ không nói nữa.
Đêm lạnh như nước, người lạnh như băng.
Quế Chi và Trì Tuyết ngủ một đêm đến sáng, hẹn vài sales nhà đất rồi chuẩn bị ra ngoài.
Ở khách sạn không phải cách lâu dài, nên thành ra hai người hẹn sales xong đã tính đến chuyện đi xem nhà.
Quế Chi ngủ một đêm tâm trạng đã khá hơn, khi này lại quay về dáng vẻ không tim không phổi như trước, Quế Chi thay đồ xong nắm tay Trì Tuyết.
"Ra ngoài đi, tớ tìm thấy căn đó đẹp lắm.
Sau này chị bao nuôi cậu".
Trì Tuyết phì cười, biết Quế Chi có tiền, nên câu bao nuôi nhiều khi là thật đấy.
Trì Tuyết gật đầu, "Được rồi, sau này nhờ Quế Chi nhà ta rồi".
Quế Chi hất mặt, kiêu ngạo như một bé khổng tước xòe đuôi đi về phía trước, Trì Tuyết thấy vậy chạy vội theo.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện,