Nếu một ngày không ngủ đầy bốn tiếng, sau đó đi xã giao đến tận hai giờ sáng thì sẽ như thế nào khi nhìn thấy giường ngủ? Kỷ Nhiên cho là mình không cần đến năm phút có thể ngủ say, nhưng vẫn như một quy trình đã vào nếp, khi mà anh mở mắt nhìn trần nhà tối om trong hơn một tiếng vẫn không thể nào ngủ được.
Không phải là không muốn ngủ, mà chính xác là không thể ngủ được.
Cảm giác mất ngủ chỉ đơn giản là một sự tịch mịch khi xung quanh chỉ có bóng đêm và tiếng chuông đồng hồ vẫn liên tục điểm bên tai.
Anh thở dài, gạt phăng chăn lần mò xuống.
Trong bóng đêm, anh mò mẫm ra được ban công gió lộng, ngước đầu có thể nhìn thấy chút trăng sáng nhạt nhoà phủ bạc lên lan can.
Anh hút thứ thuốc tê liệt thần kinh vào đầu, trong một phút dường như anh không thể suy nghĩ gì cả.
Đã bao lâu thế này rồi? Anh nhìn ánh sáng trăng trên cao, cho dù đêm yên tĩnh đến vậy nhưng anh cảm thấy phù phiếm làm sao.
Anh nhớ ra gì đó nên đưa tay vào túi, lục một hồi.
Anh định tìm lọ thuốc ngủ nhưng không thấy.
Đột nhiên anh nhớ lại thuốc đã hết từ hai hôm trước chưa mua lại.
Thế là anh không tìm thuốc ngủ nữa, chìm sâu trong làn khói xám đục.
Kỷ Nhiên cứ ngồi như thế, mãi đến khi mấy sợi nắng đầu tiên lan đến soi rõ khuôn mặt mệt mỏi của anh, Kỷ Nhiên mới thay đồ đến họp báo.
Kỷ Nhiên không thích xuất hiện trước truyền thông, nhưng hôm nay lại mặc một bộ quần áo mới, chỉnh trang lại cà vạt sọc, tự mình mở một cuộc họp báo.
Vì vậy khi anh đứng trước sảnh, cánh nhà báo đã quay lại nhìn người đàn ông này.
Cánh nhà báo liên tục chụp ảnh, Kỷ Nhiên không chớp mắt vì đèn flash, đi vào trong đến vị trí trung tâm.
Không khi chỉ nghe tiếng flash liên tục, cùng với tiếng giày của Kỷ Nhiên lộc cộc trên sàn trải thảm đỏ.
Kỷ Nhiên vừa ngồi xuống, đã nhìn quanh một lượt, phóng viên bình thường nhao nhao hỏi, vậy mà khi tiếp xúc với Kỷ Nhiên lại chẳng biết làm sao bắt đầu hỏi.
Kỷ Nhiên nhìn họ rối rắm, bắt đầu trước:
“Xin chào mọi người, tôi là Kỷ Nhiên, là tổng giám đốc của Eudora.
Cảm ơn mọi người đã dành thời gian đến đây ngày hôm nay.
Lí do tôi mở cuộc họp báo này, là để thông báo về dự án An viên của Eudora, tiếp theo là vấn đề liên quan đến vợ mình.
Mọi người có thể tự do đặt câu hỏi, tôi chỉ có một yêu cầu.
Làm báo, hãy có lương tâm nghề nghiệp một chút.
Sau buổi họp báo hôm nay, tôi không hy vọng có ai dùng danh tiếng của tôi và vợ mình để kiểm tiền nữa".
“..."
Tất cả mọi người câm nín.
Nếu là scandal gần đây, chỉ có scandal của anh và Trì Tuyết.
Cả hội trường chưa tiêu hóa được tin tức này, đã có một phóng viên đứng ra hỏi.
“Xin hỏi Kỷ tổng, anh nhắc đến vợ, có phải là cô Trì Tuyết không?"
“Đúng vậy".
Kỷ Nhiên nhìn về phía phóng viên, trả lời ngay.
Cả hội trường hít sâu một hơi, có người đã nghĩ ra tiêu đề cho bài báo ngày mai rồi.
Bởi có một người lên tiếng, những người khác cũng thả lỏng hơn, bắt đầu đặt câu hỏi.
“Cho hỏi hai người kết hôn là vì tình yêu sao? Cô Trì Tuyết không phải kiều nữ sao?"
Kỷ Nhiên như đoán trước điều này, lấy ra một tờ giấy màu đỏ.
Phóng viên nhìn thấy trên màn hình chiếu, cả sảnh lại im lặng phăng phắt.
Có lẽ hôm nay bọn họ mơ ngủ, làm trong lĩnh vực truyền thông, mà ngay cả vợ của nhân vật lớn như vậy họ cũng dám đem ra bàn tán.
Còn Kỷ Nhiên, không giải thích thì thôi, còn lấy thẳng chứng nhận kết hôn...
Phóng viên nhớ đến thông tin trước kia, trên mạng mắng chửi Trì Tuyết lẳng lơ các thứ, thở dài.
Bảo sao Kỷ Nhiên không tức giận, có ai thích thấy vợ mình bị mắng chửi thế đâu.
"Cho hỏi, nếu cô Trì Tuyết đã là vợ anh, tại sao còn làm ở một tòa soạn nhỏ như thế? Hơn nữa, giấy chứng nhận cũng mới làm, nếu anh muốn bảo vệ một người, làm giả giấy tờ cũng đơn giản."
Kỷ Nhiên nhìn về phía phóng viên không sợ chết nọ, Kỷ Nhiên không nói gì, chỉ nhìn anh ta.
Phóng viên hoảng một chút, nhưng vẫn cố gắng chống lại, Kỷ Nhiên thấy đủ rồi mới đáp.
“Hôn nhân của chúng tôi được pháp luật bảo vệ, tôi không có nghĩa vụ giải thích với ai cả.
Nếu ai nghi ngờ có thể cùng tôi ra tòa đối chấp trước pháp luật.
Chuyện về Trì Tuyết, cô ấy thích làm báo, nên tôi đồng ý để cô ấy ra ngoài làm việc.
Còn nữa lễ cưới của chúng tôi không được biết đến là do vợ tôi không muốn làm phô trương nên tôi đã cho người đè tin tức xuống nhưng trên dưới Eudora và Kỷ gia đều biết Trì Tuyết là vợ hợp pháp của tôi".
Nói đến Trì Tuyết, cảm xúc đáng sợ trước đó đều biến mất tăm, phóng viên khẽ thở phào một hơi.
Có một người khác lại hỏi.
“Vậy những scandal gần đây nổ ra như vậy, liệu có khiến tình cảm của vợ chồng anh rạn nứt chăng? Thậm chí cô Trì Tuyết không ở cùng anh nữa, có phải hai người đã ly thân không?”
Được rồi, nói tầm bậy tầm bạ, trúng tùm lum tùm la.
Kỷ Nhiên lướt mắt sang, lắc đầu.
“Không phải, tôi rất yêu cô ấy, không bao giờ có chuyện ly hôn".
Kỷ Nhiên nói lời này rất dịu dàng, một người đàn ông khó mà nói lời yêu, bây giờ còn trước bàn dân thiên hạ mà nói yêu vợ mình.
Chỉ thấy vẻ mặt anh như muốn nói với người khác, không phải cho họ xem.
Mỗi phóng viên ở đây đều cảm giác thấy điều này, thành ra không hỏi thêm gì nữa.
Cuộc họp báo kết thúc, mỗi người đều có sự giải thích cho