Nhã Linh rảo bước trên đường, đến Eudora thì nhân viên đã nghỉ trưa hết.
Cô đi vào bên trong, bắt gặp lễ tân đang nhìn mình, vậy là tiến qua.
Lễ tân sáng nay mới gặp cô, sau đó lại nghe tin Thanh Trúc bị sa thải, rồi vừa đến một cô Quyên, bây giờ lại thêm một cô Nhã Linh, lần này cô ấy không dám tự quyết, nên gọi điện số nội bộ lên cho Kỷ Nhiên.
“Alo?”
Giọng của Kỷ Nhiên không mấy thoải mái, lễ tân hơi sợ nhưng vẫn bảo đàng hoàng.
“Có cô Nhã Linh đến tìm anh."
“Nhã Linh nào?"
“Anh rể, là em."
Kỷ Nhiên loáng thoáng nghe thấy giọng nói của Nhã Linh bên kia đầu dây, chợt nhớ ra cô ấy là ai, vậy là nói với lễ tân.
"Cho cô ấy lên đi".
Lễ tân vâng dạ, quay đầu nhìn Nhã Linh đang đứng đấy.
Một tiếng anh rể đủ để biết được thân phận của cô ấy là ai.
Lễ tân không trì hoãn, đưa Nhã Linh vào rồi quẹt thẻ cho cô lên thẳng tầng tám mươi.
Nhã Linh đứng đợi trong thang máy, càng nhìn càng thấy hưng phấn không thôi.
Nằm mơ cũng không ngờ, anh rể lại là tổng giám đốc của Eudora.
Sao số cô may mắn thế, chẳng biết vớ làm sao dính luôn tổng giám đốc.
Nhã Linh nhìn khung cảnh đắt tiền xa hoa, tập đoàn hơn ngàn người này đều dưới quyền anh rể mình, cô chỉ thấy tiếc nuối, nếu lúc trước mình bám lên anh ấy, có phải bây giờ mình đã là vợ của anh rồi không.
Nhã Linh càng nghĩ càng tiếc nuối, thang máy đến tầng tám mươi lúc nào cũng chẳng biết.
Cô ra ngoài, bắt gặp một cô gái rất xinh đẹp.
Có lẽ, phụ nữ có giác quan thứ sáu, nên khi hai người nhìn nhau, không khí hết sức kì lạ.
Quyên vừa tiếp nhận công việc, chưa kịp tìm hiểu gì đã thấy Nhã Linh ra từ cửa thang máy.
Nhã Linh vốn là hotgirl, còn là một diễn viên nhỏ, cũng có một số lượng fan, nên bề ngoài dĩ nhiên là ưa nhìn.
Khi Quyên nhìn thấy cô, phản ứng đầu tiên là muốn ra lệnh tiễn khách, nhưng rồi thấy Thanh Hào đã đi lên, nên cũng chẳng tiện nói ra.
Nhã Linh liếc nhìn Quyên, đã thấy đây là một người đẹp sang chảnh, dáng vẻ không giống như biển thư kí đặt trước mặt cô ấy, trong lòng không vui nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười với Thanh Hào.
“Chào anh, tôi đến tìm anh rể ".
Thanh Hào nghe vậy mới dẫn cô vào bên trong, trong lòng vẫn nhớ đến những tư liệu tự mình điều tra.
Hôm nay anh mới nhìn thấy người thật, tự nhiên sẽ sinh phản cảm.
Nhã Linh thì không nhận ra điều đó, vừa vào phòng đã thấy Kỷ Nhiên ngồi làm việc, dáng vẻ đẹp trai ngất ngưởng.
Kỷ Nhiên nâng đầu, Nhã Linh đã e thẹn gọi một tiếng: "Anh rể".
Dường như Kỷ Nhiên bị tiếng anh rể này lấy lòng, nên thái độ không mấy cương nghị.
Dù sao đây vẫn là gia đình của cô.
"Cô là Nhã Linh?"
Nhã Linh thấy anh nhớ tên mình thì mỉm cười tươi như hoa.
Cô gật đầu, bèn ngồi xuống ghế sô pha.
Quyên khi này cũng đi vào trong, rót trà cho anh, lâu lâu lại nhìn về phía Nhã Linh.
Thanh Hào cũng không rời đi, chỉ đứng sau Kỷ Nhiên, Nhã Linh thấy nhiều người trong phòng, vẫn bình thản ung dung.
Nhã Linh vốn là diễn viên, ít nhiều cũng là người của công chúng, nên biết cách diễn sao cho người khác hài lòng.
Ít ra bây giờ trước mặt Kỷ Nhiên, thấy anh nới lỏng khi cô xưng hô, vậy là một từ cũng anh rể, hai từ cũng anh rể.
“Anh rể, dạo này anh với chị không về thăm nhà, nên bố nhắc hai người suốt."
Kỷ Nhiên không nói gì, cho dù anh không khó chịu với Nhã Linh, thì cũng không có nghĩa anh muốn thân thiết với cô ấy.
Chịu gặp cô thế này, đã là nể mặt cô có quan hệ huyết thống với Trì Tuyết rồi.
Nhã Linh thấy vậy mới sà qua, ngồi cạnh Kỷ Nhiên, Quyên nhìn thấy muốn đẩy ra thì đã muộn, Nhã Linh đã ngồi cạnh từ bao giờ.
Giọng nói của cô nhỏ nhẹ.
“Anh rể, anh biết không, gần đây em gặp chuyện chẳng tốt lành gì”.
Kỷ Nhiên vẫn không đáp, Nhã Linh thuận đà kể khổ.
"Em đóng phim nhỏ, tuy là vai diễn nhỏ thôi, nhưng chị kia là người quen của chị Trì Tuyết, chị ấy không ưa gì chị Tuyết, nên cứ lấn át em không thôi.
Lúc diễn chung còn đẩy em, khi thì đổi đạo cụ diễn, anh xem nè".
Nhã Linh vén tay áo dài, để lộ rất nhiều vết thương trầy xước.
Kỷ Nhiên liếc sang, chỉ thấy Nhã Linh ấm ức cúi đầu.
"Từ nhỏ chị đã bảo vệ em rồi, chị ấy không ưa chị Tuyết thì thôi, còn đối xử với em thế nữa."
“Vậy nên?”
Kỷ Nhiên không mấy kiên nhẫn, Nhã Linh đang trong đà nói, nên không thèm để ý, dù sao cô chẳng mong anh ngay lập tức thích cô, chỉ cần từ từ thay đổi anh là đủ rồi.
Vậy là ấm ức không thôi.
"Anh rể, anh giúp em đi được không?"
Thanh Hào thấy Nhã Linh cầm ống tay Kỷ Nhiên lắc lắc, thiếu điều quỳ phục cô gái này.
Chẳng biết cô ấy là ai, mà lại nũng nịu với người khác như thể thân quen lắm, đến cả anh cũng tưởng Nhã Linh là em gái gì của Kỷ Nhiên thật ấy chứ.
Quyên thì ngồi bên cạnh suốt, bấy giờ cũng nhìn Nhã Linh như thể Nhã Linh cướp chồng của mình đến nơi.
Qua câu chuyện của hai người, Quyên mới hay Nhã Linh là em gái của cô - người vợ kia của Kỷ Nhiên, nghĩ đến đây Quyên ngưng bật cười, không ưa gì Nhã Linh, Kỷ Nhiên lặng lẽ rụt tay, Nhã Linh cũng buông ra ngay.
Anh liếc nhìn cô.
"Được."
Nhã Linh