Cuối tuần nữa trôi qua, Trì Tuyết vừa đi vừa nhận điện thoại, tay xách nách mang một đống đồ vừa mua ở siêu thị ra.
Cuộc điện thoại chẳng mấy vui vẻ, nên Trì Tuyết nghe tiếng được tiếng không.
“Được rồi, cuối tuần con về".
“Được, được, con nhớ dẫn Nhiên về".
Cô đáp lại cho có, rồi tra chìa khóa vào ổ, vặn chốt cửa đi vào trong.
Trì Tuyết đặt hết đồ xuống, ngồi trên giường đấm đấm hai chân mỏi nhừ, chẳng mấy chốc thì mơ màng thiếp đi.
Mãi đến khi Kỷ Nhiên về đến nhà, gọi cô dậy ăn tối, Trì Tuyết mới mở mắt ra.
Kỷ Nhiên đến cạnh Trì Tuyết , áp tay lên trán cô.
"Em bệnh rồi sao?"
Trì Tuyết lắc đầu.
"Gần đây chạy deadline nhiều quá nên em hơi mệt thôi."
Kỷ Nhiên nghe vậy cũng chẳng nói gì thêm.
Trì Tuyết ăn rất chậm, Kỷ Nhiên cũng không thúc giục, đến gần cuối buổi mới nói với anh.
"Bố muốn chúng ta về nhà...!Anh có muốn về với em không?"
Trì Tuyết thấp thỏm, cô đã nghĩ đến việc nếu Kỷ Nhiên không về, cô sẽ nghĩ cách khác.
Trì Tuyết chưa bao giờ ép buộc gì Kỷ Nhiên cả.
Kỷ Nhiên nghe vậy đưa canh cho cô
"Ừ, anh về cùng em."
Đề tài kết thúc ngắn gọn như vậy, mãi cho đến khi bảy giờ tối vào cuối tuần Thanh Hào đứng trước cổng nhà mình.
Trì Tuyết mới biết Kỷ Nhiên không phải không để tâm đến như anh biểu hiện ra.
Thanh Hào đi cùng một cô gái, cô ấy đang xách theo một hộp màu đen rất lớn, vừa thấy Trì Tuyết đã lao sang chào hỏi.
"Chào chị, em là Thư".
Trì Tuyết ngớ người ra nhìn, đã thấy Thư tự nhiên đi vào bên trong như chốn không người.
Thanh Hào cũng đưa cho cô một túi, bên trong có một bộ váy màu trắng sa tin.
“Đây là đồ sếp mua tặng phu nhân”.
“Chị ngồi đây nhé, để em giúp chị trang điểm".
“.” Trì Tuyết không hiểu gì cả, Thư thì vốn quen với việc chạy show rồi, nên vừa ngồi đã bày đủ thứ dụng cụ ra.
Thư cầm phấn nền ra, vỗ vỗ lên mặt cô.
“Khoan đã." Trì Tuyết lấy lại tinh thần, vội ngăn Thư lại.
Thư nhìn Trì Tuyết.
“Sao vậy? Chị không thích màu nền này à? Nhưng mà rất hợp với chị.
Chị xem đi, đây là phấn loại mới nhất của hãng DA, công dụng vừa dưỡng ẩm vừa chống nắng, còn tích hợp làm mịn da.
Ngoài ra, khi sử dụng chị còn có thể kiềm mồ hôi, không trôi nước..."
"Không phải vậy...!Tốt như vậy thật à?”
Trì Tuyết nói xong, suýt thì cắn phải lưỡi mình.
" Không, không phải điểm quan trọng là kem dưỡng."
Thư nghe xong gật đầu.
“Chị nhìn này, chỉ số chống nắng SPF năm mươi, em dùng sản phẩm này lâu rồi, da không lên dầu gì cả đâu!"
Trì Tuyết gật gù một lúc, Thư nhanh nhẹn thoa cho cô thêm một lớp, rồi giúp cô quấn tóc lại.
Đến khi Thư thu dọn sạch sẽ hiện trường, Trì Tuyết mới nhìn mình trong gương.
Trì Tuyết hiếm khi trang điểm đậm, phần vì da cô khá tốt, nên thoa chút son đã tươi tắn dễ nhìn.
Hôm nay trang điểm đậm thế này, chỉ thêm phần sắc sảo quyến rũ, bớt phần ngây thơ.
Trì Tuyết nhìn lại, đã thấy Thanh Hào đi cùng Thư ra ngoài, trong phòng chỉ còn mình Kỷ Nhiên và mấy hộp trang sức.
Trì Tuyết quay người.
"Anh gọi người đến trang điểm à?"
Kỷ Nhiên không đáp, đến gần Trì Tuyết ôm cô từ phía sau, rồi nhìn vào tấm gương trước mặt.
"Rất đẹp".
Trì Tuyết thoáng đỏ mặt, trong gương Kỷ Nhiên đã thay đồ xong từ bao giờ, lúc này tay sờ soạng trong làn váy cô.
Trì Tuyết giữ lấy tay anh, hơi hờn dỗi.
“Anh làm gì vậy? Sắp đến nhà em anh còn vậy...."
"Anh làm gì?"
Kỷ Nhiên kề sát tai, nhẹ nhàng hôn khẽ tai cô.
Mặt Trì Tuyết đỏ au, cứ nghĩ đến việc bên ngoài còn người là bối rối không chịu nổi.
Kỷ Nhiên thấy cô như vậy không ghẹo cô nữa, anh khẽ cười.
“Anh chỉ muốn giúp em thay váy thôi mà".
“...” Nhưng bàn tay anh không nói vậy đâu.
Trì Tuyết hờn giận kéo tay anh ra, lườm anh một cái.
Đoạn, cô cởi nhanh váy dài, mặc váy sa tin vào, Kỷ Nhiên lúc này mới đến gần vén tóc cô ra trước.
Váy ôm sát người, khóa kéo ở sau lưng kéo dài tận hông, lúc này Kỷ Nhiên đang nhìn Trì Tuyết từ phía sau, dần kéo khóa lên.
Quá trình này diễn ra rất lâu, đến khi Trì Tuyết tưởng chừng anh sẽ không kéo lên được, thì Kỷ Nhiên đã làm xong.
Anh luồn tay buông tóc cô ra sau, rồi đeo lên cổ cô một sợi dây bằng bạc.
Hạt ngọc như giọt nước rớt trên cổ, Trì Tuyết chợt nhớ đã thấy trang sức này ở đâu rồi, nhưng trong lúc nhất thời cô nhớ mãi không ra.
Xong tất cả, Kỷ Nhiên mới gật đầu.
"Được rồi, giờ có thể về nhà rồi".
"Sao lại mặc kiểu này? Người trong nhà cả mà..."
Kỷ Nhiên cầm áo khoác bông choàng lên người cô, rồi chăm chú nhìn vào mắt cô.
“Em là vợ anh, ở nhà sao cũng được, ra đường phải để cho cả thế giới ghen tị mới đúng".
Không, đây không phải là ghen tị.
Đây là khoe của.
Thế giới của người có tiền, cô từ chối hiểu.
Suốt đoạn đường về nhà, Kỷ Nhiên không nói tiếng nào với cô.
Đến khi nhìn thấy biệt thự nhà Trì Tuyết từ xa, phía trước đã có bóng dáng ba người nào đấy đứng chờ, Kỷ Nhiên mới nắm lấy tay cô.
"Trì Tuyết , cứ giao cho anh là được rồi".
Trì Tuyết ngước mắt nhìn anh, trong lòng cảm xúc rối rắm gạt phăng hết cả.
Cô khẽ gật đầu.
Một nhà ba người ông Nguyên đã ra đứng trước cửa chờ từ lâu, Kỷ Nhiên vừa đỗ xe vào, ông Nguyên đã chạy đến trước cửa chờ, khi anh vừa xuống ông vội tiến lên cười niềm nở.
“Nhiên, con về rồi à?"
Kỷ Nhiên gật đầu chào hỏi, nếu là trước kia có lẽ đã bị bố Trì Tuyết quy vào không lễ phép, không biết điều, còn bây giờ Kỷ Nhiên có hất mặt lên trời, có lẽ bố của Trì Tuyết cũng sẽ khen ngoan.
Bà Vân thì khỏi phải nói, từ khi Kỷ Nhiên bước xuống bà đã mỉm cười dịu ngoan cạnh ông Nguyên, chốc chốc lại đẩy Nhã Linh đang đỏ mặt lên.
“Linh, chào anh rể đi con."
Nhã Linh bình thường vốn quyến rũ lẳng lơ, bây giờ lại như cô gái mới lớn, nhìn thấy Kỷ Nhiên đã chớp hàng mi cong, cười ngọt ngào.
“Anh rể".
Trì Tuyết nổi da gà ngay tắp lự.
Kỷ Nhiên được chào đón niềm nở là thế nhưng anh vẫn gật đầu đi sang bên kia.
Anh mở cửa xe, đưa tay cho cô.
Cô không nghĩ ngợi gì nhiều đã nắm lấy tay anh bước ra.
Ông Nguyên nhìn Trì Tuyết trang điểm đổi trang phục, gật đầu.
"Trì Tuyết , dạo này con đẹp hơn trước rồi".
Bà Vân nhìn Trì Tuyết từ trên xuống dưới, rồi nhìn bộ trang sức hình giọt lệ của Trì Tuyết , trong ánh mắt hơi đỗi.
Nhã Linh cũng nhìn thấy bộ váy của Trì Tuyết , cô ta khẽ cắn môi, nhưng cảm xúc ấy trôi qua rất nhanh, cuối cùng thành một lời khen rỗng ruột.
"Chị Trì Tuyết dạo này xinh ghê, bộ váy này là phiên bản giới hạn của Jenny chị cũng mua được, anh rể thương chị thật đấy.”
Trì Tuyết suýt thì không cười được.
Cái gì? Cô còn tưởng bộ váy này anh mua đâu đó, không ngờ là tác phẩm của nhà thiết kế Jenny...!Bảo sao Nhã Linh không lộ ra vẻ ghen ghét đó.
“Đúng vậy, lấy được cô ấy là may mắn của tôi".
Vậy là Nhã Linh càng nghiến răng trèo trẹo.
Ông Nguyên nghe xong càng nở nụ cười tươi rói, Trì Tuyết nhìn sang chỉ cảm thán, thì ra bố mình không phải quanh năm suốt tháng trưng ra vẻ mặt hằn học, mà là chưa tìm đủ đối tượng đấy thôi.
Bố cô đi cạnh anh, liên tục gật gù như bắt được vàng: "Hai đứa có thời gian thì về nhà thường