Hải Đăng ngồi cạnh Quế Chi, ban đầu tìm cô vì gì đã quên tất cả, chỉ thấy cô nốc gần hết chai vang đỏ, uống say như chết.
Hải Đăng định không ngăn, nhưng Quế Chi càng uống càng hăng, đến khi tay cô run lên một đỗi, đánh rơi cả ly rượu trong tay, Hải Đăng mới giật mình.
“Ngồi yên".
Quế Chi đang định nhặt vỏ ly lên, Hải Đăng quát xong đã lôi cô đứng dậy, tránh cho Quế Chi vô tình chạm vào mảnh chai.
Quế Chi ngơ ngác nhìn anh, cả người không biết đang ở nơi nào.
Hải Đăng thoáng thở dài, cúi người bế bổng Quế Chi lên.
"Tôi biết làm gì với em đây".
“Anh buông ra.
Để tôi uống”.
Quế Chi nấc, Hải Đăng nào dám để cô uống
tiếp, vội vàng rời khỏi tiệc đêm.
Sau tai nạn, Quế Chi vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.
Hôm nay còn uống nhiều rượu, nên tay chân như không phải của cô nữa.
Hải Đăng nhận ra điều này khi anh vừa thuê xong khách sạn, dìu cô vào trong rồi đặt cô ngã trên giường lớn.
Quế Chi say khá yên tĩnh, nhưng tay cô hơi run, Hải Đăng thấy vậy lấy làm lạ, cầm tay cô.
Sự run rẩy này không phải vì đau hay vì sợ hãi, mà là vì tay cô chưa phục hồi hẳn, nên cầm nắm chưa ổn mà thôi.
Trong mắt anh thoáng cảm xúc phức tạp, cởi giày cho cô rồi nới lỏng một nút áo của Quế Chi cho cô dễ thở.
Quế Chi nằm trên giường, vẻ mặt có vẻ như đau đớn lắm.
Hải Đăng không biết cô đau ở đâu, chỉ nghĩ cơn đau hẳn khó chịu lắm, vì ngay cả anh cũng cảm nhận được nơi nào đó trên người mình đau oằn đi theo cảm xúc của cô.
"Quế Chi?"
Hải Đăng vỗ má cô, Quế Chi cố gắng mở mắt, rồi lại quay đầu nôn ọe.
Hải Đăng tránh không kịp, cứng đờ trong nháy mắt, vội vã nhảy ra xa tránh né.
Đến khi nhìn thấy cả người cô đều dây bẩn, Hải Đăng mới biết thế nào là tự làm tự chịu.
Anh vỗ trán, đi vào trong giặt một khăn ướt, ra ngoài lau mặt cho Quế Chi.
Bàn tay di trên áo đến nút áo cô, thì hơi khựng lại.
Hải Đăng hít sâu, đứng dậy gọi một dãy số.
"Layla, đến đây.
Tôi có chuyện nhờ em."
Bên kia đáp lại rất nhanh, như thể đã đợi cuộc điện thoại này hơn mười năm rồi.
Hải Đăng hơi chau mày, rồi đi vào trong phòng tắm tẩy rửa trước.
Hải Đăng choàng áo choàng tắm, ra ngoài thì nghe thấy tiếng chuông cửa.
Anh nhìn thoáng sang giường, ra ngoài mở cửa cho khách đến.
Trước cửa là một cô gái, cô gầy nhom nhưng khá thấp, thành ra cả người nhỏ nhắn dễ nhìn.
Khi thấy Hải Đăng chỉ mặc áo choàng tắm, cô hơi ngạc nhiên, đôi mắt xanh dương nhìn vào trong, đã thấy một cô gái trên giường.
"Cô ấy là ai?"
Hải Đăng thoáng nhìn cô.
“Layla, vào đi”.
Layla nghe lời đi vào trong, thoáng cau mày, rồi quay phắt lại hỏi Hải Đăng.
"Đăng, ai đây? Anh chơi gái rồi kêu em đến làm gì?"
"..." Hải Đăng nhìn Layla, không biết với tính cách gai góc của cô thế này, người đàn ông nào chịu nổi cô.
“Cô ấy không phải..."
Hải Đăng thoáng ngừng, rồi lại lắc đầu.
“Cô ấy nôn, tôi không thay đồ được nên mới gọi em đến.
Em giúp tôi tắm rửa cho cô ấy một chút."
Layla thoáng kinh ngạc, nhìn cô gái say như chết trên giường, nhưng thái độ không bài xích mấy như trước nữa.
Có lẽ, vì Hải Đăng không đụng vào cô, còn gọi Layla đến, nên cô mới dễ chịu như vậy.
“Em cứ tưởng dạo này anh đổi tính, chơi gái cũng gọi em chứ".
“Layla".
Hải Đăng thoáng cảnh cáo, Layla nhìn vậy chỉ đến gần nâng cằm anh, cô thấp hơn anh một cái đầu, nhưng khi này vẻ ngả ngớn này lại khiến Hải Đăng ảo tưởng cô bằng anh.
Layla chớp mắt, đôi mắt xanh dương thoáng long lanh.
“Được thôi, em giúp anh.
Nhưng em được lợi gì không?"
Hơi thở của Layla phả lên mặt anh hơi ngứa, Hải Đăng gạt tay cô khỏi cằm mình, anh đã cà chớn, Layla còn ngã ngớn gấp đôi, Hải Đăng là đàn ông cũng không chịu nổi.
“Layla, đừng quên thân phận của mình.”
Hải Đăng nói, Layla hơi cứng người, rồi buông anh ra.
Giọng cô lạnh lẽo như băng.
"Em không quên".
Layla không quan tâm Quế Chi dây bẩn, dìu cô vào phòng tắm giúp Quế Chi tẩy trần.
Hải Đăng nhìn theo cả hai, bấy giờ mới ngồi trên ghế thở ra.
Layla đúng là đàn em của anh đấy, người phụ nữ duy nhất trong nhóm anh.
Hải Đăng không biết Layla thay đổi thế này từ bao giờ, rõ ràng khi nhặt cô về, cô là một cô bé ngây thơ đáng yêu.
Vậy mà đóa hoa trắng ngày ấy, đã mọc gai lúc nào không hay.
Hải Đăng cố gắng nhớ lại dáng vẻ trước kia của Layla, nhưng không nhớ được gì, ngoài ánh mắt xanh dương của cô khi ấy đầy hoảng loạn và sợ hãi.
Tiếng nước róc rách bên trong phòng tắm hơn hai mươi phút, Layla mới đỡ Quế Chi choàng khăn tắm ra ngoài.
Hải Đăng nhìn về phía đó, Layla thấy anh chỉ lướt sang, đúng phận sự nghe anh sai khiến.
Hải Đăng lại thấy không thú vị.
“Giận rồi à?”
Layla nhìn Hải Đăng, cảm xúc trong ánh mắt tiêu tan đâu mất, chỉ còn mình anh.
"Không có, anh Đăng cưu mang em từ nhỏ, em làm sao dám giận gì anh.
Bán mạng cho anh em cũng chẳng tiếc."
"Người muốn bán mạng cho anh nhiều lắm, không đến lượt một người phụ nữ như em".
Layla thoáng cười, "Nhưng mà em có thể làm điều người khác không làm được, ít ra dưới trướng anh không làm được, anh muốn thử không?”
Layla đến gần anh, hơi thở lạnh lùng, bộ áo bó sát người lộ ra những đường cong đẹp đẽ.
Hải Đăng nhìn một chốc, thoáng thấy một hình xăm cúc trắng trên xương quai xanh của cô.
Anh ngồi thẳng người, vẻ mặt cũng lạnh nhạt hơn.
"Layla, tôi dễ quá nên em muốn leo lên đầu tôi ngồi rồi phải không?"
Layla thôi cười, nhìn Hải Đăng một thoáng, rồi ngồi xuống ghế cạnh anh.
"Không dám."
Hải Đăng tin cô mới là lạ.
Layla mà không dám thì đã chẳng là